Chương 4438
“Tại sao Trường tiểu học sẽ không cho học sinh tiểu học tiếp xúc với chương trình học Trung học cơ sở, thậm chí là Trung học phổ thông?”
“Rất đơn giản, bởi vì các em nhỏ chưa đủ năng lực nên mọi thứ đều phải tuân theo nguyên tắc tiến bộ dần dần.
“Vì vậy khi cậu không thể tiếp cận chương trình học Trung học cơ sở, cho dù tôi đặt sách giáo khoa Trung học cơ sở trước mặt cậu thì cậu có thể làm gì được chứ?”
Ví dụ đơn giản của thầy Thanh Tâm khiến Cao Phong lập tức rõ ràng.
Đúng là anh không đủ mạnh!
Chính vì anh không đủ mạnh nên mới có người dám đối phó với anh.
Cũng chính vì anh không đủ mạnh mẽ nên con đường tìm kiếm Kim Tuyết Mai mới khó khăn như vậy.
Chính vì không đủ nghị lực nên anh mới phải trải qua bao nhiêu gian khổ.
Cao Phong hoàn toàn nhận ra.
Tất cả thời gian trước đó, dường như anh đã quá bận rộn vì những thứ bên ngoài.
Dù là tiền bạc hay quyền lực thì đây đều là những thứ bên ngoài.
Nhưng ngược lại Cao Phong đã quên mất rằng chính bản thân anh mới là gốc rễ.
“Xem ra cậu đã hiểu rồi, vậy tôi cũng nên rời đi.”
Sư thầy Thanh Tâm chậm rãi đứng dậy, sau đó cầm túi vải hơi sờn của mình.
“Sư thầy Thanh Tâm! Bây giờ tôi nên làm gì?”
Đột nhiên Cao Phong ngăn cản trước mặt sư thầy Thanh Tâm hỏi một cách nghiêm túc.
“Nếu tôi và cậu gặp nhau thì có nghĩa là chúng ta có duyên, vì vậy nếu như cậu cứ nhất định muốn tìm cô ấy thì Thanh Tâm liều mình phá vỡ ý trời và đưa ra một số gợi ý cho cậu.”
“Trước khi thực sự gặp được cô ấy, cậu cần phải tăng năng lực của bản thân lên, như vậy cậu mới có đủ tư cách đứng trước mặt cô ấy và đưa cô ấy về nhà. ”
“Vì vậy tiếp theo chuyện mà cậu cần làm chính là cho dù có gặp khó khăn trắc trở hay sự ngọt ngào gì thì cậu đều phải thản nhiên chấp nhận nó.”
“Co như đó là một loại học tập, là một cách rèn luyện trên con đường trưởng thành đi.”
Sư thầy Thanh Tâm chậm rãi nói xong rồi sau đó cầm túi vải đi vòng qua Cao Phong và đi về phía cửa.
“Sư thầy Thanh Tâm! Tôi …”
Đột nhiên Cao Phong xoay người lại, nhưng muốn nói lại thôi.
Sư thầy Thanh Tâm chậm rãi ngừng lại nhưng cũng không hề quay đầu nhìn về phía anh mà nói: “Tôi biết là cậu muốn nói gì, nhưng nếu giữa tôi và cậu còn có duyên thì tất nhiên chúng ta sẽ còn gặp nhau!”
Câu nói này có thể coi như trực tiếp chặn ngang lời nói của Cao Phong.
“Được rồi!”
Cao Phong gật đầu với cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
Sư thầy Thanh Tâm lại tiếp tục bước đi còn Cao Phong thì đứng im ở đó nhìn ông ta rời đi.
Cho đến khi hai chân của sư thầy Thanh Tâm đều bước ra khỏi cửa thì ông ta mới dừng chân lại.
“Rồng ẩn dưới đầm sâu, số mệnh Thiên Sát.”
“Khi cậu cảm thấy bất lực thì đó là lúc cậu bắt đầu thức tỉnh.”
“Khi cậu cảm thấy là cậu còn con đường nào để đi, cậu muốn tuân theo số mệnh hay là tiếp tục chiến đấu với theo mách bảo của lòng mình? ”
A Di Đà Phật…”
Những lời cuối cùng của sư thầy Thanh Tâm dường như đang nói với Cao Phong nhưng cũng như đang tự lẩm bẩm một mình.
Sau khi nói dứt lời, sư thầy Thanh Tâm đi thẳng ra ngoài.
Trần Anh Thảo nghe thấy tiếng động nên vội vàng chạy ra nhưng không dám nói lời ngăn cản nào mà chỉ chắp tay đọc lên một câu Phật hiệu.
Cao Phong mở to mắt đứng tại chỗ, cẩn thận suy nghĩ những lời cuối cùng của sư thầy Thanh Tâm.
Ngoài ra còn có tất cả những lời mà sư thầy Thanh Tâm đã nói ngày hôm nay.
Ít nhất cách nói chuyện của sư thầy Thanh Tâm cặn kẽ và rõ ràng hơn sư thầy Thanh Viễn một chút
Vì vậy Cao Phong cũng không quá khó hiểu.
“Khi cậu cảm thấy bất lực thì đó là lúc cậu bắt đầu thức tỉnh.”
“Khi cậu cảm thấy không còn con đường nào để đi, cậu muốn tuân theo số mệnh hay tiếp tục chiến đấu theo lòng mình…”
Cao Phong tự lẩm bẩm một mình, lặp lại câu cuối cùng do sư thầy Thanh Tâm để lại.