Chương 4468
Ngày tiếp theo, sau khi Cao Phong rời giường từ sớm thì trực tiếp tìm được Trần Anh Thảo.
Trước khi anh rời khỏi đây, nhất định phải đưa Trần Anh Thảo về Việt Nam thì anh mới có thể thật sự yên tâm được.
Người mà anh sắp xếp ở bên phía Việt Nam đã tới biên giới rồi.
Chờ đến khi Cao Phong đưa Trần Anh Thảo tới thì bọn họ sẽ trực tiếp đưa bà ấy về nước.
“Dì Thảo! Chắc dì dì cũng không có người thân gì ở bên này hết nhỉ?”
Trước khi đi, Cao Phong vẫn chủ động hỏi một câu.
Dù sao một khi rời đi, có thể Trần Anh Thảo sẽ vĩnh viễn sẽ không thể trở về nữa.
“Không có người thân.”
Trần Anh Thảo suy nghĩ một chút, sau đó thì trả lời đúng sự thật.
“Vậy thì còn có chuyện gì chưa làm hay không?”
“Nếu có thì nói cho cháu biết, bởi vì lần này dì đến Việt Nam, có thể sẽ ở luôn bên kia.”
“Cháu sẽ kêu cho người thu xếp Quốc tịch Việt Nam cho dì, để dì trở thành một công dân Việt Nam.”
Cao Phong nhìn Trần Anh Thảo, anh cười nói.
“Cũng không có chuyện gì cả.”
Mặc dù trong mắt Trần Anh Thảo có vẻ không nỡ, nhưng càng nhiều hơn vẫn là khát khao.
Đó là một loại khát khao và hướng tới một cuộc sống mới.
“Được! Vậy bây giờ chúng ta đi thôi.”
Cao Phong nở một nụ cười, sau đó anh đưa Trần Anh Thảo lên xe, anh chuẩn bị tự mình đưa Trần Anh Thảo qua đó.
Mà Long Tuấn Hạo cũng dẫn theo không ít người, chuẩn bị tiễn đưa dọc đường.
Mặc dù Tây Vực hiện giờ nơi này đã hoàn toàn trở thành thiên hạ của bọn họ, nhưng Long Tuấn Hạo vẫn sẽ không lơ là.
Cẩn thận sẽ bắt được ve nghìn tuổi, cẩn thận một chút luôn tốt.
Đợi cho sau khi Trần Anh Thảo lên xe, Cao Phong lại xoay người đi về phía Hoa Hồng.
“Hai đứa mau ra đây!”
Cao Phong gọi một tiếng với Hoa Hồng ở phía sau.
Vài giây sau, Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn không tình nguyện đi ra.
Các cô không dám đứng ở phía trước, không nghĩ tới vẫn là bị Cao Phong tóm ra.
“Mấy đứa phải trở về.”
Cao Phong không nói lời vô nghĩa, anh trực tiếp dùng giọng điệu cứng rắn ra lệnh.
“Anh rể! Bọn em muốn ở lại đây.”
“Em nghe chị Hoa Hồng nói là anh còn muốn đi tìm chị em.”
“Bọn em không náo loạn, chỉ đi theo anh thôi, nhưng bọn em muốn đợi ở đây!”
Kim Vũ Kiên im lặng vài giây, sau đó cô ấy cũng ngẩng đầu lên và nói bằng giọng điệu kiên định.
Cao Phong khẽ nhíu mày.
“Anh rể! Cho dù bây giờ anh có đưa bọn em trở về thì chờ sau khi anh đi rồi, bọn em vẫn sẽ lén lút tới đây thôi.”
Kim Vũ Kiên không đợi Cao Phong lên tiếng thì lại nói.
Trong nháy mắt Cao Phong bất đắc dĩ, sau đó anh lắc lắc đầu, xoay người lên xe.
Có đám người Long Tuấn Hạo ở đây trông chừng, đám người Kim Vũ Kiên cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Đoàn xe bắt đầu khởi động rất nhanh, sau đó chạy về phía biên giới Việt Nam.
Bên kia Cao Phong đã sắp xếp người chờ tiếp đón bọn họ rồi.
…
Cùng lúc đó ở Thành phố Rio Janeiro của nước Mỹ, trên tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng cao tới ba mươi tầng, trong tay Lý Khải Kiệt cầm một ly rượu vang đỏ, xuyên qua cửa sổ sát đất mà nhìn về phía phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ.
Từ trên cao tới trăm mét nhìn xuống, người đi đường cùng dòng xe cộ phía dưới giống như là những con kiến vậy.
Lúc này vẻ mặt Lý Khải Kiệt vô cùng bình tĩnh, trong mắt ông ta mang theo ẩn ý sâu xa.
Ly rượu vang đỏ trong tay nhẹ nhàng lắc lư, thoạt nhìn đỏ tươi như máu.
“Ông Khải Kiệt! Ông… Vì sao ông phải làm như vậy?”