*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Anh rể?"
Đến khi nhìn rõ người tới, Kim Vũ Kiên không nhịn được hỗ lên ngạc nhiên.
Mặc dù dáng người cô không thấp nhưng vẫn chênh lệch rất nhiều với Cao Phong, chỉ đứng đến ngực anh.
Lúc này, cô ngửa đầu kinh ngạc nhìn Cao Phong, anh thì mỉm cười, cúi đầu đối mặt với cô.
"Sao anh rể lại tới đây?" Kim Vũ Kiên lại hỏi.
"Có lẽ em nên thay đổi cách xưng hô với anh một chút." Cao Phong than nhẹ một tiếng, bình tĩnh nhìn cô.
Kim Vũ Kiên nghe vậy thì sững sờ, không hiểu nhìn Cao Phong.
"Ngồi xuống rồi nói." Cao Phong chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.
"Được!" Kim Vũ Kiên nhìn thời gian, gật đầu đồng ý.
"Anh Cao, anh đến sao?" Đúng lúc này, mấy người phục vụ nhìn thấy Cao Phong liền kính cẩn chạy tới.
Quán cà phê Tâm Đảo này là nơi Kim Vũ Kiên và Mộc Phong hẹn hò lần đầu, sau đó, mới biết được rằng Lý Hạo Viễn là Mộc Phong giả.
Vào ngày hôm đó, Cao Phong cũng xuất hiện ở đây và xảy ra một số tranh chấp với Lý Hạo Viễn.
Lúc đó, cửa hàng trưởng Trần Thiên cũng ở đó, mà thấy thái độ của Trần Thiên cung kính với Cao Phong như vậy, những nhân viên ở đây cũng ghi nhớ trong lòng.
"Ừm, nếu được thì giúp tôi tìm một phòng riêng đi." Cao Phong gật đầu.
“Vâng, anh Cao, mời hai vị qua bên đây.” Người phục vụ gật đầu nhanh chóng dẫn đường.
Kim Vũ Kiên có hơi không tình nguyện, lỡ anh Mộc Phong tới không tìm được cô thì sao?
Nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt kiên nghị của Cao Phong, Kim Vũ Kiên liếc nhìn về phía cửa, nhưng không nói thêm.
Cả hai người trong phòng bao, không ai vội vã mở lời.
"Anh rể, anh vừa bảo em đổi xưng hô sao? Anh bảo em gọi anh là gì giờ?" Cuối cùng vẫn là Kim Vũ Kiên mở lời phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
"Ừm... hôm nay, lúc này, em hãy gọi anh là Mộc Phong đi."
“Bởi vì bắt đầu từ hôm nay, cái tên này sẽ trở thành dĩ vãng." Sau khi cần nhắc, Cao Phong chọn cách thẳng thắn này.
Kim Vũ Kiên nghe xong liền sửng sốt, sau đó nhìn Cao Phong nói: "Anh rể, anh đừng đùa như vậy với em, trái tim nhỏ bé của em chịu không nổi."
"Anh thực sự là Mộc Phong, là người đã tiêu phí cả tỷ cho buổi phát sóng trực tiếp của em." Cao Phong nhấp một ngụm cà phê.
Kim Vũ Kiên im lặng, cứ nhìn chằm chằm Cao Phong như vậy, không nói gì.
Nửa phút trôi qua, Kim Vũ Kiên nhẹ giọng nói: "Anh rể, anh hẳn là biết anh Mộc Phong đúng không? Bởi vì anh ấy không muốn nhìn thấy em, cho nên mới để anh thay thế anh ấy, chỉ để khiến em hết hi vọng, đúng không?"
"Kỳ thực anh không cần làm chuyện này, cứ nói cho em biết là được, Kim Vũ Kiên này sẽ không dây dưa." Giọng của cô có chút run rẩy.
"Đây là tài khoản trên app livestream của anh." Cao Phong mở điện thoại ra trước mặt Kim Vũ Kiên.
"Đây là ghi chép nạp tiền của anh, nó được liên kết với tài khoản của anh, chủ nhân của thẻ ngân hàng này cũng họ Cao, còn có cái này..." Cao Phong vừa nói vừa lướt điện thoại cho Kim Vũ Kiên xem.
“Không, tên của tấm thẻ này là Cao Kình Thiên, không phải Cao Phong.” Kim Vũ Kiên ngơ ngác nhìn tất cả, chợt phát hiện có điểm khác thường.
"Đó là tên thật của anh, nhưng Cao Kình Thiên đã chết từ ba năm trước rồi, bây giờ anh là Cao Phong." Cao Phong nhẹ nhàng giải thích.
Kim Vũ Kiên đột nhiên trừng to mắt, trong lòng cuồng loạn không thôi.
"Không thể! Chuyện này không thể nào! Anh là anh rể của em, anh sao có thể là anh Mộc Phong, anh làm sao có thể..." Trong mắt Kim Vũ Kiên đầy vẻ không tin.
"Hai chữ Mộc Phong đặt cùng nhau chính phong trong cây phong, em còn không nghĩ rõ sao?" Cao Phong than nhẹ một tiếng, tắt điện thoại đi.
Kim Vũ Kiên lại trừng mắt lần nữa, Mộc Phong, Mộc Phong, cây Phong!
"Anh..." Kim Vũ Kiên cứng họng, cô vốn là không muốn tiếp nhận chuyện này, nhưng hiện tại đây là sự thật trước mắt cô!
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình dùng Mộc Phong để phân tán lực chú ý của mình với Cao Phong, giờ hai người lại là một người.
Cô vốn cho là, cả đời này của mình có lẽ sẽ có vô số ràng buộc cùng hai người đàn ông này.
Nhưng lúc này mới phát hiện, hai người họ lại là một.
Mộc Phong chính là Cao Phong.
Vì sao Mộc Phong lại ra tay giúp mình mấy lần, vì sao trước đó lại vạch trần Lý Hạo Viễn.
Điều này mình nên sớm nghĩ tới.
Có điều trong nhà chưa tỏ ngoài đường đã tường, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Cô chỉ cảm thấy bản thân thật ngốc, ngay cả chuyện này cũng không làm rõ ràng.
Mà nhiều hơn chính là đau lòng, đau đến không thể thở nổi, đau đến khó lòng kiềm chế.
Mình vốn cho là có thể mượn tình cảm của Mộc Phong để lãng quên Cao Phong.
Bây giờ xem ra, cô đúng là ngốc, chạy một vòng vẫn không thoát khỏi Cao Phong.
Nước mắt không thể kiềm chế được mà rơi xuống.
"Thế nhưng mà anh lấy đâu ra nhiều tiền như thế?" Kim Vũ Kiên lau nước mắt, lại ngẩng đầu hỏi anh.
Cao Phong nhìn cô khóc, hốc mắt đỏ hồng, trong lòng có một tia đau lòng.
"Thật ra mấy tỷ đối với anh chẳng đáng kể chút nào." Cao Phong nhẹ nhàng trả lời.
"Rốt cuộc anh có thân phận gì? Em muốn nghe lời nói thật!"
"Chí ít em muốn biết chị gái em có gả cho đúng người hay không." Kim Vũ Kiên nhìn chằm chằm Cao Phong hỏi.