RỂ QUÝ RỂ HIỀN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cao Phong ngồi bất động trên ghế, chỉ gọi nhân viên phục vụ tới, phái hai người đưa Kim Vũ Kiên an toàn đến sân bay.

Có một số việc đã định không có kết quả.

Cao Phong châm một điếu thuốc, đứng trước cửa sổ phòn bao, nhìn đoàn xe chạy như nước bên dưới.

"Phải tăng tốc quá trình."

Cao Phong soạn một tin nhắn, gửi cho ba người.

Một là Lâm Vạn Quân, một cho Khúc Đại Minh, cái còn lại cho Lý Cảnh An, người theo lệnh bảo vệ Kim Tuyết Mai.

Lý Cảnh An là quân cờ ẩn của Cao Phong, chính là công ty đa thu mua tập đoàn nhà họ Vũ và xí nghiệp Lương Hoàn.

Ba người cũng cùng nhau trả lời, chỉ tám chữ ngắn ngủi.

"Mọi thứ sẵn sàng, chỉ chờ cơ hội."

Kế hoạch galaxy đã được phổ biến rộng rãi trên toàn Hà Nội, vài vấn đề rất nhanh được hoàn thiện.

Lâm Vạn Quân dựa theo dặn dò của Cao Phong, cũng đặt mấy người nằm vùng ở Bất động Sản Phong Mai và khu quy hoạch Thành Bắc.

Vị trí của mấy người nằm vùng này rất quan trọng, đồng thời cũng vô cùng bẩn, ngay cả Cổ Minh Tuân cũng không phát giác được chút nào.

Về phần Lý Cảnh An đã tích hợp các công ty có được trong thời gian này, biến thành lực lượng của Cao Phong.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ cần đợi Cao Phong ra lệnh, quần hùng sẽ nổi lên, tuyên bố cho Hà Nội biết họ kinh khủng cỡ nào.

Tất cả chỉ còn thiếu gió đông, mà ngọn gió đông này nhất định phải do Cao Phong khởi động.

Những thế lực lớn, Khúc Đại Minh và Lý Cảnh An là quân cờ ẩn, nhất định không thể xuất đầu lộ diện, tiếp xúc quá nhiều với các thế lực khác.

Đồng thời nhà họ Đường, nhà họ Kim, nhà họ Liễu và nhà họ Tưởng, bốn gia tộc lớn ở Hà Nội cũng không phải ai muốn cũng có thể tiếp xúc.

Cho nên, thế lực bên ngoài đương nhiên phải do Cao Phong tự mình đi tổng hợp.

Mà hình thức tổng hợp tất nhiên là phải giải quyết dứt khoát, không thể kéo dài được.

Kéo dài càng lâu, sẽ khiến cho Cố Minh Tuân phát hiện được điểm bất thường, đến lúc đó nhà họ Cao cũng biết được suy nghĩ của Cao Phong.

Mà cách để cho người bên ngoài nhanh chóng cúi đầu đó chính là thể hiện ra lực lượng kinh khủng.

Về phần thể hiện thế nào, điểm này Cao Phong đã sớm có kế hoạch trong lòng.

Cây có thể mọc thành rừng, gió có thể thổi bật rễ, Cao Phong hiểu rõ đạo lý này.

Cho nên trước đó anh vẫn luôn khiêm tốn chịu đựng, phòng ngừa cây to đón gió lớn.

Có điều, một khi cây nhỏ trưởng thành cứng cáp, rễ cây đâm sâu vào mặt đất, thân cành phát triển khỏe mạnh, thì sẽ không dễ dàng bị phá hủy.

Mà lúc này, Cao Phong đã tích lực lượng rất lâu, đã trưởng thành thành một cây đại thụ có thể che trời.

Đã có tư cách cây mọc thành rừng.

Cho dù mưa to gió lớn, anh vẫn có thể đứng vững không ngã.

Cho nên đã hoàn toàn đủ tự tin đứng ngạo nghễ trong Hà Nội này.

"Chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi."

Cao Phong nói, dập tàn thuốc, quay người đi ra ngoài.

Hai ngày sau.

"Hai ngày này rốt cuộc cũng hoàn thành xong bàn bạc với hai khách hàng lớn, ngày mai còn có một vị, nghe nói rất khó tính."

Kim Tuyết Mai ngồi trong phòng, duỗi lưng một cái, oán trách Cao Phong một câu.

"Đã nói em không cần mệt mỏi như vậy, em muốn công ty nào, anh có thể trực tiếp mua cho em." Cao Phong khẽ lắc đầu, xoa bóp cho Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Có đôi khi, cảm thấy anh rất hèn nhát, chuyện gì cũng nhẫn nhịn, có đôi khi cảm thấy anh nói chuyện rất ngông cuồng, rốt cuộc anh là người thế nào?"

"Không thể là đàn ông giả được, em có muốn kiểm tra không?" Cao Phong lập tức trả lời.

"... Mẹ nói, nếu anh dám ngủ trong phòng này, mẹ sẽ đuổi anh đi." Kim Tuyết Mai có hơi buồn cười.

"Khụ..." Cao Phong sờ chóp mũi, không tiếp tục trả lời.

"Anh ấy, cách xa mấy người Vương Hoàng Hà một chút, họ đều là người ăn thịt không nhả xương, trong mắt chỉ có lợi ích thôi."

"Cho dù bọn họ giúp anh làm việc, ngày sau anh cũng phải trả lại."

"Huống hồ, công ty cạnh tranh lẫn nhau là chuyện bình thường, anh không thể để bọn họ dùng biện pháp đe dọa tới giúp em, như thế em cũng sẽ không nhận." Kim Tuyết Mai nhíu mày nói với Cao Phong.

Xã hội này vốn chính là mạnh được yếu thua." Cao Phong nhẹ nhàng nói.

"Vậy em cũng hi vọng, chính anh tự mạnh lên mà không phải trao đổi điều kiện với đám người Vương Hoàng Hà." Kim Tuyết Mai oán trách nhìn Cao Phong.

"Được được, em nói gì cũng đúng." Cao Phong bất đắc dĩ lắc đầu.

"Được, anh nhanh đi ngủ đi, mai em còn bàn chuyện hợp tác với khách hàng lớn nữa."

"Vốn dĩ tối nay có một buổi biểu diễn piano của thầy Moffitt, nhưng lần này lại không đến được! Lần trước khi thầy Moffitt đến thành phố Hà Nội tham quan, em còn đi cùng Hạ Vỹ, nhoáng cái đã qua mấy năm rồi."

Kim Tuyết Mai giống như đang lầm bầm cảm thán, giọng điệu mang theo vẻ tiếc nuối.

"Em nghe qua anh đánh piano rồi mà, anh đánh không bằng thầy nào đó à?" Cao Phong có chút không vui.

"Ôi trời, anh cũng lắm là nghiệp dư, thầy Moffitt là linh hồn thực sự của ngành công nghiệp piano đấy."

"Anh có biết không, nhà thi đấu thành phố Hà Nội có thể chứa năm mươi nghìn người cùng lúc! Năm mươi nghìn vé đã được bán hết trong một ngày!"

"Em cũng canh trên mạng mà không giành được." Kim Tuyết Mai than nhẹ một câu.

Nếu có thể, cô thực sự muốn xem buổi biểu diễn piano của thầy Moffitt.

"Vé như này à?" Bỗng nhiên có hai tấm vẻ đưa tới trước mặt Kim Tuyết Mai.

"Đừng làm loạn, mau đi ngủ đi!" Kim Tuyết Mai không nhìn mà trực tiếp đẩy ra.

"Vậy em không muốn thì anh sẽ ném đi."

Cao Phong lên tiếng, ném hai chiếc vé vào thùng rác, động tác không chút chần chờ.

Kim Tuyết Mai lơ đãng nhìn, hai mắt

re-quy-re-hien-458-0

re-quy-re-hien-458-1

re-quy-re-hien-458-2

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi