Chương 4611
Trạch Dương mắng một tiếng, sau đó cắn răng từ dưới đất đứng lên, cả khuôn mặt đều là vẻ không phục.
Mà những binh sĩ Phong Hạo khác cũng cưỡng ép chèo chống thân thể mà đứng lên.
Mỗi một người binh sĩ trong khối tập đoàn Phong Hạo bọn họ cũng không biết cái gì gọi là sợ hãi.
Đối mặt với vũ khí nóng có thể một kích mất mạng, bọn họ cũng sẽ không lùi lại, còn có thể sợ hãi một đôi nắm đấm của thanh niên này hay sao?
Ở giữa ho nhẹ, hơn hai mươi binh sĩ Phong Hạo nguyên bản bị đánh bại lại lần nữa đứng lên.
Cũng lúc Trạch Dương căn bản cũng không có để người khác có ý muốn ra tay giúp đỡ.
Hắn chính là muốn dùng khối tập đoàn Phong Hạo chiến sĩ, tìm về cái này tràng tử.
Khối tập đoàn Phong Hạo còn không có yếu đến mức trong tình trạng đối phó với một người mà cần người khác ra tay.
“Lui ra đi.”
Nhưng mà, ngay lúc này, giọng của Cao Vũ chậm rãi truyền đến.
“Ừm?”
“Anh Vũ, chúng ta…”
Trên mặt của Trạch Dương có chút áy náy, nhưng vẫn có sự không phục, không muốn lui ra.
“Lui ra đi, các cậu không phải là đối thủ của cậu ta đâu.”
Cao Vũ hơi lắc tay, nói với đám người của Trạch Dương.
Nghe được Cao Vũ nói như vậy, bọn người Trạch Dương than nhẹ một tiếng, vẫn lui sang một bên.
Bọn họ cảm thấy, vô cùng xấu hổ.
Lúc đầu dựa theo kế hoạch của Cao Vũ, bọn họ hẳn là chinh phục triệt để người bên trong phòng giam này.
Nhưng mà Cao Vũ đã đến nơi này, bọn họ cũng không nghĩ ở đây còn có một người lợi hại như vậy tồn tại.
Việc này khiến đám người Trạch Dương cảm thấy mình có chút không có khả năng làm việc.
“Bọn họ không phải là đối thủ của tôi, anh, cũng không phải là đối thủ của tôi.”
“Anh có thể nhận rõ điểm này, cứ thành thành thật thật mà làm đại ca phòng giam của anh đi.”
“Chọc tôi, tôi lập tức chơi chết anh.”
Thanh niên chậm rãi ngẩng đầu, cùng Cao Vũ liếc nhau một cái, sau đó cười lạnh một tiếng nói.
“Chơi chết tôi?”
Khóe miệng của Cao Vũ cong lên một trận nghiền ngẫm, sau đó chậm rãi đi về phía thanh niên.
“Dễ dàng thôi.”
Thanh niên cười nhạt một tiếng, giống như cái chuyện chơi chết Cao Vũ hoàn toàn là một việc đơn giản như ăn cơm uống nước như vậy.
“Con mẹ nó mày thử xem?”
“Không sai, mày có gan thì cứ thử động vào anh Vũ xem?”
Đám người Trạch Dương lúc này nghe không nổi nữa, đưa tay chỉ vào người thanh niên mà mắng.
Có người ở ngay trước mặt bọn họ, muốn chỉnh chết Cao Vũ, bọn họ đây tuyệt đối không thể nhịn.
“Muốn chết, thì đến thật đi.”
“Tôi có thể thành toàn cho các người.”
Thanh niên chậm rãi buông tay xuống, nhẹ nhàng khoác lên trên đầu gối, trên mặt đều là khinh thường.
Sự khinh thường này biểu lộ ra, cũng không phải là cậu ta cố gắng giả vờ, mà giống như tự nhiên mà phát ra.
Giống như người thanh niên này ở chỗ cao, vốn là nhìn xuống đám người của Cao Vũ.
Đối mặt với sự uy hiếp của thanh niên, Cao Vũ chậm rãi cất bước, không nhanh không chậm đi về phía thanh niên.
“Tôi, đúng là muốn thử xem.”
Mặc dù hai tay của Cao Vũ mang theo còng tay, nhưng vẫn không có bất kỳ sự khẩn trương nào.
“Cậu lấy cái gì thử?”
“Chỉ bằng các người, biểu diễn kĩ xảo à?”
Trong mắt người thanh niên lóe lên một tia cười lạnh, nhìn Cao Vũ cười nhạt nói.
Cao Vũ nghe vậy sững sờ, xem ra thanh niên này nhìn ra trước đó Cao Vũ và đám người Trạch Dương chiến đấu có mánh khóe!