RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Cho dù là Liễu Tông Trạch hay là Đường Thành Công, cùng với Kim Tuyết Mai đứng ở bên người, đều có thể nghe được.

Lần này, Cao Phong không có ý định che giấu, cũng không định tiếp tục khiêm ton.

Thời gian lâu như vậy trôi qua rồi, cũng đã đến lúc nên nêu cao tên tuổi. Nếu không thì những tên trẻ trâu ngang ngược giống như Ngô Minh An sẽ khiến cho Cao Phong cảm thấy phiền phức.

"Cao Phong, anh nói trẻ trâu cái gì cơ Anh cho rằng nhà họ Ngô dễ đối phó nhưvậy sao?" Hạ Vy thẳng lưng đi lên trước, sắc mặt không mấy thiện cảm nhìn Cao Phong.

Lâm Vạn Quân liếc Hạ Vy một cái, lạnh lùng nói: "Nếu như thật sự đến lúc đó thì ngay cả cơ hội quỳ xuống các người cũng không có đâu.”

- Ban đầu Hạ Vy hơi sửng sốt, sau đó cười ha ha thành tiếng, chỉ vào Cao Phong nói: "Chỉ với cái tên vô dụng bị mọi người cười nhạo suốt ba năm trời này hay sao? khiến tôi phải quỳ xuống? Ha ha ha!"

"Nếu thật sự đến lúc đó, đừng nói là quỳ xuống, tôi gọi Cao Phong một tiếng cha cũng được!" Nét mặt Hạ Vy vô cùng kiêu ngạo.

"Lần sau gặp mặt nhớ gọi cha là cha " Khóe miệng Cao Phong nhếch lên,

"Cao Phong, anh muốn làm gì?" Theo bản năng, yết hầu của Ngô Minh Anchuyển động lên xuống mấy cái, anh ta cũng cảm nhận được giọng điệu bưởng binh này của Cao Phong.

“Trước đó, tôi đã nói nhà họ Ngô mấy người không hiểu quy tắc. Vậy tối nay, tôi sẽ tự mình dạy cho các người cái quy tắc này."

"Nhớ lấy, cơ hội chỉ có một lần." Cao Phong dửng dưng nói xong, liền xoay người roi di.

Lúc tham gia xong tiệc rượu là đã đến buổi trưa.

Cao Phong và mấy người Lâm Vạn Quận chia ra, được Đường Thành Công đưa đến tiểu khu dưới tầng lầu.

Vốn dĩ Kim Tuyết Mai đang muốn mời Đường Thành Công lên lầu uống ly trà, cũng là để bày tỏ lời cảm ơn. Nhưng mà Đường Thành Công cũng không có lá gan này. Quản trọng hơn cả là anh ta phảinhanh chóng trở về biệt thự nhà vườn của nhà họ Đường, báo cáo lại toàn bộ những chuyện hôm nay mình nghe được cho ông cụ Đường Bảo Nam.

Cao Phong cùng Kim Tuyết Mai về nhà. Hiếm khi Kiều Thu Vân không đi đánh mạt chược mà lại ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách gọi điện thoại.

Thấy hai người Cao Phong trở lại, Kiều Thu Vân liếc mắt một cái, nhưng mà cũng không nói lời nào, cứ tiếp tục gọi điện thoại.

“A lỗ. Ôi, chị cả à, em là Thu Vân đây. Đúng đúng, cái này không phải là sắp tới nhà chúng em sắp chuyển nhà hay sao, chuẩn bị mời mọi người tới nhà ăn bữa cơm đạm bạc thôi mà."

“Đúng, đúng rồi. Ha ha, đến lúc đó em sẽ gọi điện thoại lại cho chị nhé."

Kiều Thu Vân vừa lật danh bạ điện thoại vừa liên tục gọi điện thoại. Cả mộtbuổi chiều, bà ta liên lạc lại hết với người thân, bạn bè. Hơn nữa còn úp úp mở mở không nói cho những người đó biết đó là biệt thự trung tâm trong khu Phương Đông.

Bà ta đã chuẩn bị tốt, đến lúc đó phải làm giật mình những người đó.

"Mẹ, sao mẹ lại làm như vậy chứ? Mẹ đã hỏi qua ý kiến của Cao Phong chưa?"

Kim Tuyết Mai chờ đến lúc Kiều Thu Vận cúp điện thoại mới khẽ nhíu mày nhìn Kiều Thu Vân.

"Hỏi cái gì mà hỏi? Cái nhà này mẹ làm chủ, nhà này do mẹ định đoạt." Kiều Thu Vân nói như thể là một lẽ đương nhiên.

"Nhưng biệt thự kia là Cao Phong mua mà!” Kim Tuyết Mai nghiến chặt hai hàm răng.

"Mua sao? Mượn thì là mượn đi, còn nói cái gì mà mua?""Hơn nữa, coi như là mua thật đi thì cũng là do mẹ quyết định. Mẹ nuôi cậu ta suốt ba năm liền. Bây giờ trong tay cậu ta có tí tiền, không phải là nên báo đáp mẹ hay sao?" Kiều Thu Vân đứng dậy, giọng vô cùng ngang ngược nói.

Cao Phong khẽ cau mày, nói: "Biệt thự này tôi sẽ cho bà ở, nhưng chi phí cho tôi suốt ba năm này đều là do Tuyết Mai đưa cho tôi. Bà chưa từng cho tôi một đồng nào ca."

“Cao Phong, cậu nói mê sảng cái gì đấy?" Kiều Thu Vân vỗ bản, tức giận nói: “Mai nó là con gái tôi, tôi là mẹ nó, tiền của nó cũng chính là tiền của tôi. Nó cho cậu cũng chính là tôi cho cậu."

Cao Phong liếc Kiều Thu Vân một cái, anh thật sự không có hứng thủ tranh cãi qua lại cùng với người phụ nữ đanh đá Kiều Thu Vân này.Chí ít là trong suốt ba năm Cao Phong ở trong nhà họ Kim, tất cả chi phí của gia đình đều là do những đồng lương ít ỏi của Kim Tuyết Mai nuôi sống.

Tính cách Kim Ngọc Hải hèn nhát, sớm đã bị Kim Hùng Sơn tước quyền rồi 'đuổi ra khỏi công ty của nhà họ Kim, nghỉ ngơi ở nhà từ lâu rồi.

Gần đây, Kim Tuyết Mai nắm giữ quyền hành trong xí nghiệp Kim Thiên cho nên mới khôi phục lại chức vụ cho Kim Ngọc Hai.

Tạm thời, Cao Phong nề mặt Kim Tuyết Mai cho nên mới không so đo quá nhiều với Kiểu Thu Vân.

“Sao không nói gì thế? Tôi nói cho Cao Phong cậu biết, ở đây là do tôi định đoạt, kể cả là đến biệt thự trung tâm kia ở cũng là do tôi định đoạt "

"Cậu phải biết điều một chút, đối xửvới tôi đàng hoàng tử tế. Nếu không thì, tôi sẽ tùy theo thời thế mà cho cậu và Tuyết Mai ly hôn đó, sau đó gả nó đến nhà họ Cao ở Đà Nẵng."

"Cậu cho rằng tôi thích cái biệt thự rách nát đó hay sao? Nếu như tôi là bố mẹ "vợ của cậu ấm nhà họ Cao kia thì ngay cả biệt thự ở khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, tôi cũng có thể tùy ý chuyển vào." Kiều Thu Vẫn thấy Cao Phong không nói lời nào thì giọng điệu càng thêm chua ngoa.

“Tôi đề nghị, nếu như bà có thời gian thì nên trò chuyện với Vũ Kiên nhiều một chút." Cao Phong nói xong câu này liền xoay người, kéo Kim Tuyết Mai vào phòng.

Toàn bộ nhà họ Kim cũng chỉ có một minh Kim Vũ Kiên biết thân phận thật sự của Cao Phong.

Nhưng mà Kiểu Thu Vân căn bản không hề quan tâm đến lời này của anh,ngồi ở trên ghế sa lon, tiếp tục lật danh bạ điện thoại để liên lạc với những người bạn thân thiết.

Trong phòng.

"Cao Phong, mẹ em...".

Kim Tuyết Mai rất muốn nói với Cao Phong là đừng chấp nhặt với những người kém hiểu biết như Kiều Thu Vân, nhưng lại không thể nói ra miệng.

Những lời như vậy, cô đã nói với Cao Phong vô số lần rồi.

Cao Phong cũng đã nhiều lần thông cảm cho Kiều Thu Vân, nhưng mà Kiều Thu Vân lại càng ngày càng quá đáng hơn.

Kim Tuyết Mai không phải là kẻ ngốc, mắt cô cũng không bị mù. Tất cả hành vi và thái độ của Kiều Thu Vân đối với Cao Phong cô đều có thể nhìn thấy rõ.

Ban đầu, lúc mà Cao Phong còn là đồbỏ đi trong mắt tất cả mọi người thì Tuyết Mai cũng không cảm thấy điều gì cả. L

Nhưng mà hôm nay Cao Phong cho thấy thực lực lớn mạnh của mình, điều đó đã nói cho Kim Tuyết Mai biết, Cao Phong cách xa nhà bọn họ, thậm chí là mạnh hơn rất nhiều lần.

* Cho nên lúc này, cô đối mặt với Cao Phong, trong lòng lại tràn đầy cảm giác ấy nảy và có lỗi.

“Không sao đâu, anh ở lại nhà họ Kim là vì lời hứa ban đầu với ông nội Sơn, còn vì em nữa."

Cao Phong hết sức coi trọng lời hứa của mình với ông cụ Sơn. Lời hứa đáng giá ngàn vàng nên sẽ không dễ dàng thất hứa.

Cộng thêm cả tình yêu với Kim Tuyết Mai cho nên cũng sẽ không thèm để tâm Kiều Thu Vân làm gì cả.Người ngoài cho rằng Cao Phong có thể nhẫn nhịn, nhưng mà trên thực tế thì chỉ là Cao Phong không thèm để ý mà thôi.

"Em cũng không muốn như vậy, nhưng dù sao thì bà ấy cũng là mẹ của em!" n!" Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng, trên mặt thì xoắn xuýt, còn trong lòng thì cũng rất khó chịu.

Cảm giác bị kẹp giữa một bên là cha mẹ ruột, một bên là người đàn ông này, cả người cô không có cách nào cảm thụ được.

“Nhà chúng ta cũng thật là thú vị. Người khác thì đều là chồng bị kẹp giữa tình thế khó xử, còn nhà chúng ta thì lại ở trong tình huống ngược lại." Cao Phong cũng không nói, chỉ khẽ cười,

“Hi hi..." Kim Tuyết Mai lại bị những lời này của Cao Phong chọc cười, sau đó lắc đầu, không suy nghĩ đến những chuyện không vui kia nữa."Cao Phong, vòng tay này thật là đẹp, nhưng mà tận hai trăm tỷ, đây là hai trăm tỷ đó! Em cũng không dám đeo!" Kim Tuyết Mai trợn tròn hai mắt, suy nghĩ về giá trị hai trăm tỷ của chuỗi vòng tay trên tay này, vẫn cảm thấy như là đang nằm mơ.

"Anh nói rồi mà, chỉ cần em muốn, bất kỳ món đồ nào trên thành phố này tôi cũng có thể lấy được cho em." Cao Phong nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Kim Tuyết Mai, đưa tay ôm Kim Tuyết Mai vào trong lồng ngực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi