Trong lòng Kim Tuyết Mai khẽ rung động, nhưng mà không hề chống cự.
Lúc này, mặc dù giữa cô và Cao Phong vẫn chưa chính thức đến với nhau nhưng mà cũng có rất nhiều chuyện đã làm với nhau vô cùng tự nhiên rồi.
Tình cảm sục sôi, Cao Phong cúi đầu, chậm rãi hôn lên đôi môi của Kim Tuyết Mai...
Thành phố Hà Nội. Nhà họ Tưởng.
Nhà họ Tưởng cũng là một trong những dòng họ lớn nhất ở Hà Nội, đương nhiên là chỗ ở cũng có diện tích cực lớn,xây dựng vô cùng xa hoa.
Trong phòng khách nguy nga, lộng lẫy, Tưởng Khải Minh ngồi ngay ngắn, báo cáo tình hình với người đàn ông trung niên trước mặt.
- Dáng vẻ của người đàn ông trung niên này rất có khí thế, ngũ quan trên mặt góc cạnh rõ ràng. Trên người mang theo một loại cảm giác cao cấp.
Biểu cảm trên mặt không hề qua loa, cho dù là ở trong nhà cũng mặc vest chỉnh tề, nói năng thận trọng.
Với tính cách bướng bình như Tưởng Khải Minh cũng không dám có thái độ tùy tiện trước mặt người đàn ông trung niên này, báo cáo tình hình đầu ra đấy.
Người đàn ông này chính là cha của Tưởng Khải Minh, cũng chính là chủ nhân của nhà họ Tưởng, Tưởng Hưng Thịnh.Nét mặt của Tưởng Khải Minh vô cùng nghiêm túc, giống như là đang đối mặt với cấp trên vậy. Sau khi báo cáo xong xuôi liền ngồi ngay ngắn, yên lặng chờ đợi.
Sắc mặt Tưởng Hưng Thịnh không hề thay đổi, ngón tay cong lên, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Trên mặt có vẻ hơi trầm tư suy nghĩ.
“Con nói, Cao Phong này khiến cho cả nhà họ Liễu, nhà họ Đường và Bất động sản Phong Mai cũng phải đối xử khách sáo sao?" Tưởng Hưng Thịnh xác nhận lại.
“Vâng ạ. Xem ra, quả thực là bọn họ rất tôn kính Cao Phong."
“Ngô Minh An nói là Cao Phong sử dụng thủ đoạn để lừa gạt ba gia đình bạn họ nhưng con lại không nghĩ như vậy." Tưởng Khải Minh nghiêm túc trả lời.
Tưởng Hưng Thịnh gật đầu một cái. Ngô Minh An đó chính là một tên ngu đần,cái suy nghĩ đó của anh ta thật là buồn cười.
Tập đoàn Bắc Liễu, Tập đoàn Bảo Nam, có cả Lâm Vạn Quân trong đó nữa, bọn họ có thể đi được tới đến ngày hôm nay, cũng không phải là dựa vào may mắn.
Ngô Minh An cũng không nghĩ thử xem, với đầu óc của Lâm Vạn Quân và bọn họ, Cao Phong có thể lừa gạt được bọn họ như thế nào chứ?
“Sau này, tốt nhất là con nên giữ khoảng cách với Ngô Minh An đi." Tưởng Khải Minh hờ hững nói.
"Dạ" Tưởng Khải Minh gật đầu đồng ý.
"Tập đoàn Thiên Long trở về, giữ vị trí quan trọng trong Hội làm ăn Hà Nội, đương nhiên là sẽ tranh đấu nảy lửa với Bất động sản Phong Mai"
“Mà Lâm Vạn Quân lại tiếp nhận thanhkiểm Thu Phong kia cũng chính là đã tiếp nhận thư khiêu chiến này. Chuyện này có thể đoán trước được."
"Nhưng ngược lại, Cao Phong lại khiến cho cha quả thực không thể nhìn thấu được..." Tưởng Hưng Thịnh nhẹ nhàng sở cảm, cho dù có dùng chỉ số thông minh của ông ta, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra
"Ba, con thấy là Bất động sản Phong Mai tự nhiên cũng sẽ bị Hội làm ăn Hà Nội chấn chỉnh., đợi đến khi anh Long quay lại, tự nhiên có thể ung dung giải quyết anh ta rồi." Tưởng Khải Minh nhỏ giọng nói.
"Không!" Tưởng Hưng Thịnh khẽ lắc đầu, nói: "Ngàn vạn lần không nên xem thường bất kỳ một người nào cả, nếu không thì sẽ trở thành một tên quần là do lụa nhưng lại không có não như Ngô Minh An. Con trai của Tường Hưng Thịnh ta tuyệt đối không thể trở thành thứ đồ bỏ đi nhưvậy được."
Tinh thần Tưởng Khải Minh bị thấn động mạnh, liền vội vàng gật đầu nói “Phải".Tưởng Hưng Thịnh nghe vậy yên lặng mất hai giây, vẫn chậm rãi lắc đầu nói: "Dù sao thì Hà Nội cũng chỉ là một thành phố nhỏ, nhà họ Cao tuyệt đối sẽ không để tâm đến chỗ này đâu."
“Hội trưởng của Tập đoàn Thiên Long dám tuyên chiến với Bất động sản Phong Mai chắc là cũng đoán ra được điều này."
"Đồng thời cũng là một loại thăm dò, đang thử thăm dò xem thái độ của nhà họ Cao như thế nào." Tưởng Hưng Thịnh nói sâu xa, trong mắt lóe lên một tia khôn khéo,
Với chỉ số thông minh của ông ta thì đương nhiên có thể nhìn thấu được nhiều chuyện mà người khác không nhìn ra được.
"Đúng rồi ba, Cao Phong còn nói, tối hôm nay, muốn dạy cho nhà họ Ngô biết thế nào là quy tắc." Tưởng Khải Minh nói lần nữa.
Tưởng Hưng Thịnh sửng sốt một lát,sau đó nói: "Đúng là có chút ngạo mạn. Nhà họ Ngô có quan hệ thông gian với nhà họ Tưởng của chúng ta. Nhà họ Tưởng của mình lại là thành viên quan trọng trong Hội "làm ăn Hà Nội, đứng sau lưng Hội làm ăn Hà Nội lại chính là Tập đoàn Thiên Lồng.”
"Từ những mối quan hệ này có thể thấy, ngay cả Bất động sản Phong Mai cũng không dám trắng trợn nói ra những lời này."
“Nếu ngược lại là lúc trước thì không nói làm gì. Nhưng gần đây, Tập đoàn Thiên Long sắp quay trở lại, Thành phố Hà Nội nhất định sẽ có rất nhiều những thay đổi lón."
“Tuổi trẻ bồng bột, những lời này thật điên rồ." Tường Hưng Thịnh bình luận.
"Đúng vậy." Tưởng Khải Minh cũng từ từ gật đầu.
Cao Phong chỉ biết là con trẻ hừnghực sức sống nên hết sức nông cạn. Không biết cái gọi là thắng làm vua.
Nếu như Cao Phong thật sự không biết sống chết là gì tới nhà họ Ngô, e rằng cũng khó tránh khỏi số phận bị đánh đến mức phải nhập viện.
Tưởng Hưng Thịnh từ từ đứng dậy, hơi nheo mắt, xuyên qua khung cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lúc này đã là chạng vạng tối, mặt trời đã lặn đằng tây, ánh mặt trời lúc hoàng hôn l đỏ như máu.
Nhìn thấy cảnh tượng lần này, trong lòng Tưởng Hưng Thịnh bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác không thoải mái.
Thời gian trôi qua giống như cát chảy trên đầu ngón tay, từng giây từng phút Đội trôi qua. Chớp mắt đã tới bảy giờ tối.
Kiều Thu Vân nói chuyện điện thoạixong liền nhìn đồng hồ, lập tức thở hổn hển rồi chợt vỗ bàn tay. Sau đó, trực tiếp phạy vọt đến cửa phòng của Kim Tuyết Mai, gõ mạnh lên cửa.
Bà ta chỉ mải lo gọi điện thoại, Cao Phong và Kim Tuyết Mai đã vào trong phòng hơn hai tiếng đồng hồ rồi, sao bà ta có thể không nóng này được chứ?
“Cốc cốc cốc.”
"Mở cửa ra." Kiều Thu Vân la lớn, tựa như là lửa cháy đến nơi rồi vậy.
Thấy bên trong không có người đáp lại, trong lòng Kiều Thu Vân lại càng nóng vội.
Nếu như Kim Tuyết Mai không còn trong trắng, nhà họ Cao ở Đà Nẵng kia tuyệt đối sẽ không cần Kim Tuyết Mai nữa.
Vậy thì chuyện làm cha mẹ vợ của cậu cả nhà họ Cao ở Đà Nẵng không phải cũngthành công cốc rồi hay sao?
"Cao Phong, cậu đáng bị đâm ngàn lần."
Kiều Thu Vân mắng to một tiếng, dùng hết sức đập mạnh vào cửa phòng.
"Cạch cạch." Đúng lúc ấy thì cửa phòng bị ai đó mở ra.
Vừa rồi, Kiều Thu Vân đã dùng hết sức bình sinh của mình. Quán tính lớn nên không giữ vững được cơ thể mình.
“Ai ui da." Kiều Thu Vân kêu lên, ngã lần quay trên đất.
“Phù phù" Kiều Thu Vân trên đất lăn lộn mấy cái, sau đó rằng cắm xuống sàn, ôm lấy mặt đất.
“Ui da, cái eo giả của tôi..." Kiều Thu Vân vội vàng ngồi dậy. Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cao Phong đang đối mặt với bà ta.Cao Phong dừng lại một chút, cuối cùng vẫn đưa bàn tay ra.
“Bốp." Nhưng Kiều Thu Vân lạnh đánh lên bàn tay của Cao Phong, mắng: “Vừa rồi sao cậu không đỡ lấy tôi? Cậu muốn tôi ngã chết đúng không? Sau đó không có ai "quản hai người nữa có phải không?"
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?" Kim Tuyết Mai cạn lời chạy tới, đưa tay đỡ Kiều Thu Vân dậy.
Kiều Thu Vân một tay vịn eo, một bên trợn mắt nhìn Cao Phong quát lên: "Còn hỏi mẹ làm gì vậy à? Mẹ còn đang muốn hỏi con làm gì vậy đấy? Hai đứa ở trong phòng lâu như vậy, làm gì thế?
"Mẹ.” Kim Tuyết Mai cau mày nói: “Con và Cao Phong là vợ chồng hợp pháp, chúng con ở chung một phòng cũng phạm pháp sao?"
Kiều Thu Vân sửng sở, sau đó đẩy KimTuyết Mai ra, hừ lạnh nói: "Đừng có mà nhiều lời với mẹ như vậy. Mẹ nói không được thì chính là không được."
“Sau này, hai đứa không được ở riêng với nhau trong phòng quá nửa tiếng" Kiều Thu Vân chống nạnh, vênh mặt hất cằm sai khiển.
* Nét mặt Cao Phong lạnh lùng nhìn Kiều Thu Vân, nói: “Bà đừng lo lắng. Nửa giờ đối với tôi mà nói thì căn bản là không dů."
"Hả?" Cả Kiều Thu Vân và Kim Tuyết Mai đều đồng loạt sửng sốt.
“Khoảng thời gian trước, Xí nghiệp Lương Hoàn bị xóa sổ, ông cụ bên đó đã từng nói với cha là phải làm việc khiêm tốn thôi. Hôm nay, Thành phố Hà Nội đang cất giấu một con mãnh hổ.”
“Lúc đó, bố còn xem thường. Nhưng gần đây, Thành phố Hà Nội hỗn loạn, bố còn đang nghĩ, rốt cuộc con mãnh hổ này là ai được cơ chứ? Tưởng Hưng Thịnh khẽ nhíu mày,
“Những chuyện xảy ra khi trước, tất cả đều vây quanh người cậu cả nhà họ Cao... Cha nói cho con biết, cậu cả nhà họ Cao kia có phải đã bí mật đến Thành phố Hà Nội hay không?” Tưởng Khải Minh thận trọng nói: