"Minh An!"
Ông cụ Ngô An Nguyên, còn có Ngô Khánh Hiền, cùng với mẹ của Ngô Minh An đồng loạt thét lên.
Ngô Minh An lớn đến như vậy rồi nhưng trong nhà họ Ngô cũng chỉ có một người ai dám động tới anh ta. Ngậm trong miệng thì sợ bị tan chảy, cầm trong tay thì lại sơ rơi.
Thế nhưng, hôm nay lại bị Cao Phong tát một cái chảy cả máu mũi, khiến cho mọi người trong nhà họ Ngô vô cùng tức giận.
Sắc mặt ông cụ Ngô An Nguyên không hề có thiện cảm nhìn Cao Phong,gần giọng quát lên: "Chàng trai này, cậu tự tiên xông vào nhà họ Ngô của tôi, gánh nhân viên an ninh của chúng tôi, nhục mạ cháu của tôi, đây là cái đạo lý gì thế hả?"
Cao Phong ném "bốp" một cái, vứt hai mươi triệu tiền mặt vào mặt Ngô Minh An: "Ha ha, theo như cách nói của ông thì tôi đánh cậu ta, nhưng tôi lại đưa tiền cho cậu ta.
"Đạo lý này không phải là ông dạy cho tôi sao!"
Cao Phong vừa dứt lời, lại đưa bàn tay ra, dùng một lực mạnh bạt tại.
Tên vệ sĩ đứng ở bên cạnh vali tiền, thấy Cao Phong đưa tay, không nhiều lời lập tức đặt một bỏ tiền vào tay Cao Phong.
Mặt Cao Phong không cảm xúc, nằm lên người Ngô Minh An. Ngô Minh An tức giận tới cực điểm."Cao Phong, anh..."
“Bốp." Một câu nói còn chưa kịp nhắng xong, một cái tát vang dội lại nghênh đón anh ta.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ sưng tấy lên trên mặt Ngô Minh An, dấu bàn tay cực kỳ nổi bật.
“Xoẹt." Lại một bỏ tiền giấy nữa đập trúng mặt Ngô Minh An. Tiền bay tá lả, cuối cùng rơi xuống đất.
“Tôi đánh cậu ta, tôi sẽ ném tiền cho cậu ta." Nét mặt Cao Phong lười biếng, giọng bình tĩnh, lại tiến lên bạt tại lần nữa.
Một cái bạt tại hai mươi triệu.
Cao Phong đang dùng cách mà trước kia Ngô Minh An đã đối xử với người phụ nữ đó, trả lại gấp mười lần.
Ăn miếng trả miếng, trả lại gấp trăm lần. Mọi người trong nhà họ Ngô thấy vậyvô cùng tức giận. Nhưng đám người Cao Kim Thành vẫn nhìn chăm chăm nên bạn họ cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào cả.
Hai mươi tên bảo vệ của nhà họ Ngô nằm sõng soài trên mặt đất, ai có thể giúp bọn họ được đây?
Tất cả mọi người đành phải lắng lặng, trợ mắt đứng nhìn. Cao Phong không ngừng bạt tai Ngô Minh An.
Sau mỗi một cái tát liền ném ra một bỏ tiền giấy.
Một cái tát hai mươi triệu, mười mấy cái tát của Cao Phong khiến cho toàn bộ bên trong phòng khách đã toán loạn đầy tiền giấy trên đất.
Đưa mắt nhìn lại, trên mặt đất bị phủ kín bởi tiền giấy, tựa như đang đắp một tấm thảm xanh kétTất cả đều là tiền, nhưng mà không một ai dám nhặt.
Ban đầu, Ngô Minh An còn muốn chống cự nhưng mà từng cái tát giống như một quả chùy sắt, cứ thể đánh anh ta đến nỗi đầu óc mơ màng.
“Vẫn chưa nằm xuống, xem ra là tôi đã nhẹ tay rồi."
Cao Phong khẽ cau mày, quơ tròn cánh tay lại, lại là một cái bạt tai vang dội.
“Cộc cộc cộc.” Ngô Minh An bị tát đến nỗi thụt lùi mấy bước, bám vào một bên ghế sa lon.
Mà lúc này, anh ta lập tức hiểu ra, không nhiều lời liền nằm uỵch xuống đất, ngay cả đầu cũng không dám ngồng lên.
Lúc này, anh ta thật không ngờ lại bị tát như vậy. Mỗi cái bạt tại của Cao Phong kia cũng có thể khiến cho mắt anh ta nổidom dóm.
Trong vali kia có một tỷ. Nếu như để cho Cao Phong tát mình đến lúc hết tiền thì mình còn không bị đánh đến chết tại chỗ luôn sao?
Vì vậy, tạm thời coi như là Ngô Minh An biết sợ.
Lúc này, Cao Phong mới từ từ thu tay lại, xoa xoa cổ tay nhẹ giọng nói: "Có thể làm đau cổ tay tôi, da mặt anh quả thật là không bình thường."
Ngô Minh An nằm trên đất cắn chặt hàm răng, nhưng cũng không dám tiếp lời.
Mẹ Ngô Minh An vội vàng chạy tới. Khuôn mặt lộ vẻ tức giận trợn mắt nhìn Cao Phong rồi từ từ đỡ Ngô Minh An dậy.
Cao Phong cũng không thèm để đến nữa, từ từ xoay người lại, cầm số tiền hơn sáu trăm triệu còn dư lại vali kia lên, đi tớibên cạnh người đàn bà trung niên kia.
“Tôi thay mặt nhà họ Ngô xin lỗi bà. Tiền này cũng chính là tiền nhà họ Ngô bồi thường cho bà.
"Tới bệnh viện kiểm tra tay đi, số tiền còn lại đủ để đóng học phí cho hai người con trai của bà." Cao Phong lạnh lùng nói.
"Hả?" Người đàn bà trung niên sửng sốt, vội vàng xua tay nói: “Không cần đầu, không cần đầu.
"Cầm lấy đi!" Cao Phong nhét cặp da vào trong tay người đàn bà, xoay người nói: "Dù sao thì sau này bà cũng không còn cách nào tiếp tục làm việc ở nhà họ Ngô này được nữa."
Theo bản năng người đàn bà trung niên sững người lại, đứng yên tại chỗ không biết phải làm sao.
“Bà đi đi." Cao Phong cũng khôngquay đầu lại, khoát tay một cái.
Hai tên, vệ sĩ áo đen lập tức chạy tới, hộ tống người đàn bà trung niên rời khỏi phòng khách.
"Hừ. Minh An cũng đâu có làm gì sai, cho nên số tiền kia cũng không thể nói là nhà họ Ngô chúng tôi bồi thường." Ngô Khánh Hiên hừ lạnh một tiếng.
Cho tới tận bây giờ ông ta vẫn không cảm thấy Ngô Minh An làm gì sai, cũng không muốn bồi thường chút nào cả.
“Sản nghiệp của nhà họ Ngô các người sẽ sớm rơi vào tay của tôi thôi, mấy trăm triệu này có đáng là gì đâu cơ chứ, hạ ha ha..."
Cao Phong chậm rãi bước, dạy dỗ trẻ con xong rồi thì cũng nên dạy dỗ cả người lớn.
Cao Kim Thành lập tức tự mình đặtmột cái ghế ở sau lưng Cao Phong.
"Anh bạn trẻ này, cậu tụ tập đám đông xông vào nhà dân, còn đánh nhân viên an ninh của nhà họ Ngô chúng tôi. Cậu thật sự cho rằng, ở cái Thành phố Hà Nội này cậu có thể một tay che trời được hay sao?" Ánh mắt Ngô An Nguyên lạnh lùng nhìn Cao Phong.
“Một tay che trời sao?" Cao Phong nghe thấy vậy thì liền dừng chân lại, suy nghĩ hai giây, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế. Nhìn mặt Ngô An Nguyên dẫn từng chữ một: "Ở cái Thành phố Hà Nội này, tôi chính là có thể một tay che trời đấy."
Lời vừa nói xong, Ngô An Nguyên đột nhiên trợn tròn hai mắt, tinh thần Ngô Khánh Hiền cũng chấn động mạnh.
Toàn bộ cả phòng khách yên lặng như
Nhìn toàn bộ Thành phố Hà Nội này
to.mà xem, làm gì có ai dám nói như vậy chứ?
Ngay cả cậu Long của Tập đoàn Thiên Long, lúc nói ra những lời này cũng phải cân nhắc lại, bởi vì ở Thành phố Hà Nội này không chỉ tồn tại những người kinh doanh.
Nhưng Cao Phong này lại ngạo mạn như vậy?
Nhưng Cao Phong lại không hề cảm thấy mình đang ngạo mạn, ngồi ngay ngắn trên ghế. Cao Kim Thành đứng thẳng phía sau lưng.
“Thật là ngây thơ Một tay che trời sao? Cậu thật sự cho rằng vỏn vẹn ba mươi người này có thể dọa được nhà họ Ngô chúng tôi cúi đầu hay sao?
Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có nghĩ nhiều.” Ngô Khánh Hiện cười lạnh, rút điện thoại di động ra.
"Có giỏi thì đừng đi, cũng đừng saingười ngăn tôi gọi điện thoại." Ngô Khánh Hiên nhìn chằm chằm vào đám người Cao Kim Thành, vẫn là đề phòng trước.
Cao Phong chậm rãi lắc đầu, nói: ""Chưa làm xong chuyện thì tôi chưa đi được."
"Được." Ngô Khánh Hiên nghiến răng, lúc này liền chuẩn bị cầm điện thoại gọi cứu viện,
Nhưng Ngô Khánh Hiên vừa mới lật danh bạ điện thoại ra, còn chưa kịp gọi điện thoại thì điện thoại di động của ông ta đã reo lên trước.
Vốn dĩ Ngô Khánh Hiên định ngắt máy nhưng lại phát hiện ra đây là điện thoại của một nhân viên cấp cao trong Tập đoàn của nhà họ Ngô gọi tới.
Gọi điện thoại đến vào lúc này nhất định là có chuyện gấp.Ngô Khánh Hiên khẽ cau mày rồi nhận điện thoại. ngôn tình sủng
“Chủ tịch Ngô. Chuyện lớn không ồn rồi. Vừa rồi, tất cả tài sản của chúng ta đồng loạt bị công kích."
“Trụ sở chính của công ty bị hacker tấn công. Các công ty chi nhánh cũng bị tổn thất nặng nề. Các cửa hàng trực thuộc công ty cũng nhận được lệnh đóng cửa để chấn chỉnh. Tập đoàn sắp bị sụp đổ rồi."
Ngô Khánh Hiên vừa mới đưa điện thoại lên tại đã truyền đến âm thanh vô ao kia. cùng kinh hoàng của quản lý cấp cao
"Cái gì cơ?" Ngô Khánh Hiện đột nhiên trợn tròn hai mắt.
"Không thể nào. Chúng ta vẫn luôn ổn định mà. Gần đây cũng không có hoạt động gì lớn..." Ngô Khánh Hiện luồng cuống.