"Trước tiên đừng nói vội Chủ tịch Ngô, lại có cấp dưới gọi điện thoại đến rồi, ngài xem xem rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào, rồi nhanh chóng giải quyết đi."
"Hiện giờ nhân viên trong công ty chúng ta đều rất hoang mang, bọn họ cảm thấy công ty sắp sập rồi, tất cả đều đang vây kín phòng tài vụ đòi tiền lương."
Giọng nói của cấp trên có vẻ lo lắng, sau khi nói xong đã vội vàng cúp điện thoại
Ngô Khánh Hiên nghe thấy tiếng điện thoại cúp máy, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ, sau đó ông ta chậm rãi buông điện thoạidi động xuống.
Một giây sau, Ngô Khánh Hiên lại quay đầu nhìn về phía Cao Phong.
Thấy sắc mặt lạnh lùng và dáng vẻ bình tĩnh của Cao Phong, Ngô Khánh Hiên vô cùng nghi ngờ, chuyện này chắc hẳn có liên quan với Cao Phong.
Không đợi Ngô Khánh Hiên mở miệng, điện thoại di động của ông ta lại tiếp tục kêu lên giống như điên, từng người, từng người một thi nhau gọi điện thoại cho ông ta.
Mỗi người phụ trách một lĩnh vực sản xuất, đều vô cùng lo lắng gọi điện thoại dén.
Tất cả tình hình đều giống nhau, công ty con bị ảnh hưởng nặng nề, các cửa hàng đều bị niêm phong, đóng cửa để chấn chỉnh lạiTất cả cửa hàng của nhà họ Ngô, không một cái nào tránh thoát, giống như bị người khác lắp máy theo dõi vậy.
Ngô Khánh Hiện không nghĩ ra được đối phương đã làm cách nào, nhưng mà lúc này sự thật bày ra trước mắt đã nói cho ông ta biết, nhà họ Ngô bọn họ, đã trêu chọc phải một người cực kỳ khủng bố.
"Khánh Hiên, sao vẫn chưa gọi điện thoại bảo người đến?" Ngô An Nguyên thấy Ngô Khánh Hiên nghe mười mấy cuộc điện thoại, đều chưa nói lại một lời đã cúp máy, thì có chút khó chịu.
"Cha, nhà họ Ngô chúng ta xong đời rồi, công ty đã bị công kích, tám mươi cửa hàng đều bị đóng cửa để chấn chỉnh lại." Lúc này Ngô Khánh Hiền mới phản ứng lại, ông ta nơm nớp lo sợ nói.
"Cái gì?" Ngô An Nguyên bị đả kích, miệng phun ra một ngụm máu.Khuôn mặt Ngô Minh An cũng trở nên đờ đẫn, nếu không còn những sản nghiệp này, thì Ngô Minh An anh còn là cậu chủ chó má gì được?
"Tôi đã nói rồi, ở Thành phố Hà Nội này, tôi có thể một tay che trời, bây giờ các ông có thể tin rồi chứ?" Cao Phong ngồi vững vàng trên ghế, thản nhiên mở miệng nói với người nhà họ Ngôi.
Nghe thấy những lời này, đột nhiên mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía Cao Phong, vẻ mặt đều kinh hãi không thôi.
"Cao Phong! Chuyện này là do máy làm, mày muốn chết!" Ngô Minh An nghiến răng nghiến lợi, rồi bỗng nhiên lao về phía Cao Phong.
Nhưng mà, anh ta lại bị mẹ mình kéo lại, hai mắt Ngô Minh An bốc hỏa, tức giận nhìn chăm chăm vào Cao Phong
Sắc mặt Cao Phong giống như đangsuy ngẫm điều gì đó, anh hơi cúi đầu không nói câu nào, chỉ nhẹ nhàng giữa móng tay không coi ai ra gì.
"Cao Phong! Mày thật sự muốn chết à!" Ngô Khánh Hiên cũng giận dữ hét lên.
"Câm miệng!" Ngô An Nguyên đột nhiên quát to một tiếng, quát Ngô Khánh Hiện dừng lại.
Tuy rằng Ngô An Nguyên cũng có tính cuồng ngạo, nhưng dù sao ông ta cũng sống quá nửa đời người rồi, cách nhìn sự vật sự việc tất nhiên cũng thấu đảo hơn hai bacon Ngô Minh An.
Cao Phong có thể dùng thủ đoạn sấm sét đánh phủ đầu nhà họ Ngô như vậy, sao có thể không có chuẩn bị nào chứ?
Nếu như anh ta có thể khiến nhà họ Ngô sụp đổ chỉ trong mười phút, thì tất nhiên anh ta chắc chắn có năng lực tuyệtHơn nữa Ngô An Nguyên cũng khiếu được, hôm nay dù nhà họ Ngô có cầu cứu nhà họ Tưởng, khả năng cũng không tìm được bất kỳ sự ủng hộ nào.
Bởi vì mười phút trước, nhà họ Ngô vẫn còn là một dòng họ hạng hai ở Thành phố Hà Nội này, trong đó cũng có năng lực mà nhà họ Tưởng cần.
Nhưng mà hiện giờ, nhà họ Ngô đã thất bại, sản nghiệp đều bị phá hủy, địa vị của bọn họ bị hạ thấp vô số làn ở Thành phố Hà Nội này, trong mắt người khác bọn họ đã không còn tác dụng gì nữa.
Nhà họ Tưởng sẽ không vì một dòng họ đã xuống dốc, mà bỏ ra toàn bộ nắng lực để trợ giúp bọn họ sao?
Rất dễ dự đoán, chuyện này là không
the.Ngô An Nguyên hiểu, nhà họ Ngô đã hết hy vọng rồi, sau này vận mệnh của bạn họ sẽ nằm trong tay người trẻ tuổi này.
"Haiz..."
Ngô An Nguyên thở dài một tiếng, rồi ông ta từ từ ngồi xuống, dường như trong nháy mắt đã giả đi chục tuổi, trên mặt cũng hiện lên đầy nếp nhăn.
"Cha! Cha đang làm gì thế? Nhanh gọi điện cho ông Tưởng đi!" Ngô Khánh Hiền thúc giục.
Ngô Minh An cũng sốt ruột không thể chờ đợi nổi nữa: "Ông nội, ông mau gọi điện cho ông Tưởng đi, nhà họ Tưởng ra tay, chắc chắn Cao Phong sẽ khó mà thoát khỏi cái chết!"
"Hai thằng khốn nạn này, câm mồm hết cho tao!" Ngô An Nguyên giận dữ mắng to một tiếng, tức giận đến mức cảngười ông ta run rẩy không ngừng.
Hôm nay nhà họ Ngô đã mất hết hy vọng rồi, đừng nói chỉ là quan hệ thống gia với nhà họ Tưởng, cho dù có quan hệ máu mủ đi đứa, nhà họ Tưởng cũng sẽ không bảo vệ bọn họ.
Ngô Khánh Hiện và Ngô Minh An trợn trừng mắt, nhưng mà không dám mở miệng nói tiếp.
"Cậu nói đi, hôm nay cậu tới đây, là muốn làm gì?" Ngô An Nguyên nhìn về phía Cao Phong.
Cao Phong vẫn nghiêm túc ngắm móng tay, giọng nói bình thản: "Vẫn là lời nói cũ, nhà họ Ngô các ông không hiểu quy tắc, cho nên tôi tới đây, để dạy cho các ông một chút quy tắc"
"Quy tắc là cái gì?" Ngô An Nguyên ngập ngừng một chút rồi hỏi."Sáu tỷ tiền phí bảo hành sửa chữa, tôi cho các ông thời hạn ba ngày, nhưng mà các ông vẫn chưa đưa đến nhà họ Kim."
“Cho nên, nhà họ Ngô các ông, coi lời nói của Cao Phong tôi, như gió thoảng bên tại sao?" Cao Phong thổi móng tay một cái, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Ngô An Nguyên.
"A!" Chạm phải ánh mắt của Cao Phong, thế mà Ngô An Nguyên lại không nhịn nổi cả người run lên, đúng là khó tin thật. Bản thân ông ta đã sống quá nửa đời người, ăn muối còn nhiều hơn so Cao Phong ăn cơm, thế mà lại bị một ánh mắt của Cao Phong dọa sợ?
"Chỉ sợ cậu Phong có ý nghĩ khác thôi, sáu tỷ tiền phí sửa chữa kia chỉ là lấy lý do ra mặt thôi đúng không?" Ngô An Nguyễn chậm rãi bình tĩnh lại.
"Không sai! Thứ tôi muốn thấy là tháiđộ, nhưng nhà họ Ngô các ông chưa cho tôi thấy điều ấy" Cao Phong lạnh lùng nhìn ông ta.
Ngô An Nguyên trầm ngâm hai giây, sau đó hỏi: "Không tỏ thái độ cho cậu Phong thấy, hậu quả là gì?
Cao Phong không vội vàng trả lời câu hỏi này của ông ta, anh cứ bình thản nhìn Ngô An Nguyên như vậy, mấy giây sau bỗng nhiên anh nở nụ cười.
Chỉ là trong mắt người nhà họ Ngô, nụ cười ấy lại vô cùng âm u.
"Hậu quả, chính là theo chân Tập đoàn
Vũ Vương và Xí nghiệp Lương Hoàn."
Nghe thấy thế, Ngô An Nguyên trợn trừng mắt, hai chuyện kia, thế mà lại do Cao Phong gây nên.
Chuyện lớn ấy đã làm cả Thành phố Hà nội này rung động, vậy mà lại xuất pháttừ tay người trẻ tuổi trước mặt này?
Trong giây phút ấy, sắc mặt của người nhà họ Ngô đều trắng bệch, ngay cả Ngô Minh An cũng kinh hồn bạt vía.
Hóa ra, Cao Phong chính là mãnh hổ trốn trong Thành phố Hà Nội mà ông Tưởng nhắc đến.
Đến lúc này, Ngô An Nguyên coi như đã hiểu rõ rồi.
Nhưng mà bây giờ mới hiểu được, thì
đã quá muộn!
Nếu như ông ta biết trước Cao Phong khủng bố như vậy, đừng nói sáu tỷ, cho dù là sáu nghìn tỷ, ông ta cũng đem đến nhà ho Kim tu som.
Nhưng mà lúc này, có nói thêm gì nữa, cũng đã muộn rồi.
"Hóa ra, đây là quy tắc của cậu
Phong...". Ngô An Nguyên thở dài mộttiếng, sắc mặt lại trắng hơn vài phần.
"Không, đây chỉ là một phần nhỏ trong đó." Cao Phong nhìn Ngô An Nguyên bằng vẻ mặt lạnh lùng.
Ngô An Nguyên nghe thấy thế thì sững sở, sau đó ông ta lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Cao Phong lần nữa.
Đầu tiên là ra tay với nhà họ Lương, sử dụng thủ đoạn chớp nhoáng để phá hủy xi nghiệp của bọn họ, những điều này, vẫn chỉ là một phần nhỏ thôi sao?
"Tôi muốn hỏi một chút, cậu Phong còn có quy tắc gì nữa? Quy tắc là cái gì?" Ngô An Nguyên yên lặng hơn mười giây, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
Cao Phong lại nở nụ cười, lần này trong mắt mọi người nhà họ Ngô, nụ cười ấy càng trở nên âm u hơn, giống như bạn họ đang phải đối mặt với một con hổ khátmáu vậy, khiến lòng người run sợ.
Một giây sau, Cao Kim Thành đứng ở sau lưng Cao Phong đột nhiên bước về phía trước một bước.
Cùng lúc ấy hơn ba mươi người vệ sĩ đứng canh ngoài cửa kia cũng hành động, để lại mười tên tiếp tục giữ cửa, còn hơn hai người người khác trong nháy mắt cũng bước về phía trước.
Không đợi người nhà họ Ngô kịp phản ứng lại, Cao Kim Thành đã hành động bài bản giống như một người lính được huấn luyện trên chiến trường, anh ta nhanh nhẹn vén áo khoác lên, trong nháy mắt đã rút ra một thứ đồ chơi màu đen nhỏ nhỏ xinh xinh.
Vũ khí nóng!