RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Sau đó, Nam Phương Minh Nguyệt lắc đầu nói: "Lớp học mà tôi đang dạy cho anh chính là một lớp học về "Thực tế"

đấy!"

"Tôi cho anh thấy hiện thực xã hội bây giờ là như thế nào! Cho anh nhìn thấy thật rõ ràng!"

Nói xong mấy lời này, Nam Phương Minh Nguyệt căn bản là không chờ Cao Phong kịp mở miệng đã nói tiếp với người hướng dẫn mua hàng đang đi theo mình: "Ngoại trừ những món đồ này, thì toàn bộ số quần áo còn lại trong cửa hàng, đóng gói hết lại cho tôi!"

"Cái gì?"

Người hướng dẫn mua hàng kia bị một câu nói này của Nam Phương Minh Nguyệt làm cho giật mình, vô cùng ngơ ngác.

Hóa ra là Nam Phương Minh Nguyệt chọn mấy bộ quần áo này là bởi vì không thích, cho nên cô ta đi lựa ra sao? Thế nhưng mà, muốn mua hết tất cả những bộ quần áo đang bày trong cửa hàng...

Như vậy thì là bao nhiêu tiền đây? Toàn bộ chỗ này đều là hàng của thương hiệu quốc tế đấy! Mỗi một bộ quần áo đều có giá cả chục triệu đấy, mà có bộ đồ có giá cao nhất cũng phải lên tới cả trăm triệu! Nếu đóng gói toàn bộ như thế, thì tổng giá trị đơn hàng sẽ là bao nhiêu đây? Vài trăm triệu? Hay là vài tỷ? Lúc này, có vài người khách khác trong tiệm cũng bị lời tuyên bố của Nam Phương Minh Nguyệt hấp dẫn ánh mắt.

"Thưa cô, cô cô cô...

Cô nói cái gì cơ ạ?"

Trong lòng người hướng dẫn mua hàng như vừa phải chịu một cú sốc lớn, cô ấy nhỏ giọng hỏi.

"Tôi nói ngoại trừ những bộ đồ mà cô đang cầm trên tay, thì toàn bộ số còn lại ở cửa hàng này, tôi mua hết!"

Cô ta vừa dứt lời, toàn bộ cửa hàng đã hoàn toàn yên tĩnh chỉ trong nháy mắt.

Bất kể là người hướng dẫn mua hàng kia hay là những khách hàng đang lựa chọn quần áo trong cửa hàng, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cô ta.

Này này này...

Trời ạ! Không phải là cô gái trẻ này bị điên rồi chứ? Trong cửa hàng quần áo này, không đến một nghìn thì cũng có đến tám trăm bộ, mà lại đóng gói mua hết toàn bộ sao? Cô ta mặc ấy hả? Coi như một ngày đổi một bộ đi, thì đến hai năm Nam Phương Minh Nguyệt cô cũng đâu có mặc hết được! Tạm thời không nói đến chuyện mặc hay không mặc được hết, rất nhiều khách hàng đang xem đồ đều đặt tay lên ngực tự hỏi, coi như những bộ quần áo này được đưa đến cho bọn họ, được miễn phí đi, thì trong nhà bọn họ cũng không thể chứa nổi! Nam Phương Minh Nguyệt cười nhạt một tiếng, khi cô ta nói xong câu đó, còn dùng vẻ mặt khiêu khích để liếc qua Cao Phong một cái.

Nhưng mà vẻ mặt của Cao Phong lại khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng thất vọng.

Bởi vì trên gương mặt Cao Phong chẳng có chút kinh ngạc nào.

Cho nên lại càng không giống như Nam Phương Minh Nguyệt đã tưởng tượng, anh sẽ bị số tiền mà cô ta lấy ra dọa cho sợ hãi.

Anh vẫn bày ra dáng vẻ nhẹ nhàng không thèm để ý, thậm chí còn hơi đơ ra, không vui không buồn không tức giận không sợ hãi.

Thậm chí trong đôi con mắt phẳng lặng như hồ nước kia còn có một chút thương hại.

Dường như là anh đang cảm thấy, Nam Phương Minh Nguyệt rất đáng thương.

"Anh!"

Nam Phương Minh Nguyệt tức đến mức muốn dậm chân.2069258_2_25,60

Trong lòng cô ta cảm thấy, nhất định cái tên lv này là một người ngoài miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, cố tình giả vờ như đang không thèm để tâm đến hành động của cô ta mà thôi.

"Thưa cô, cô nhất định muốn mua hết toàn bộ số quần áo ở trong cửa hàng của chúng tôi sao?"

Sau khi người hướng dẫn mua hàng lấy lại được tinh thần sau cú sốc vừa rồi, cô ấy đã phải kiềm chế lại sự sợ hãi trong lòng mà hỏi Nam Phương Minh Nguyệt.

"Đúng vậy! Quẹt thẻ!"

Nam Phương Minh Nguyệt xoay người lại, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho người kia.

"Thưa cô, mời cô đi sang bên này, để tôi kiểm kê ngay trước mặt cô đã!"

Lúc này, cửa hàng trưởng trong cửa hàng đã tự mình tới đây, cung kính nói với Nam Phương Minh Nguyệt.



"Không cần, các cô cứ tự mình kiểm đi, xong thì để tôi quẹt thẻ là được."

Nam Phương Minh Nguyệt phẩy tay nói.

Cả đám người lại một lần nữa bị sốc.

Những người khách còn lại ở trong tiệm, không có ai dám tranh giành với Nam Phương Minh Nguyệt nữa.

Thậm chí có người vốn đã chuẩn bị trả tiền đến nơi rồi, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn để đồ trên tay mình xuống.

Một tiểu thư lá ngọc cành vàng như thế này, bọn họ không đụng vào nổi! "Thưa cô, cô xem qua hóa đơn của mình xem, những bộ quần áo này có tổng giá trị là bốn mươi bảy tỷ năm trăm hai mươi triệu, cô xem..."

Cửa hàng trưởng nhỏ giọng hỏi.

Chắc chắn cô ta sẽ không ngốc đến mức đi đóng gói quần áo cho Nam Phương Minh Nguyệt trước.

Lỡ như đóng gói quần áo xong xuôi hết rồi mà Nam Phương Minh Nguyệt lại không trả nổi số tiền này thì làm sao bây giờ? "Đúng rồi thưa cô, tôi có thể chiết khấu cho cô, tính phần chiết khấu xong là..."

"Không cần chiết khấu, cô nhanh tay lên, tôi đang rất vội."

Nam Phương Minh Nguyệt phẩy tay một cái, cắt ngang lời cửa hàng trưởng.

Sau đó cô ta không hề do dự để thu ngần nhập hóa đơn xong, rồi thoải mái quẹt thẻ một cái.

"Tinh!"

Chiếc thẻ ngần hàng xoẹt qua một cái, máy POS của thu ngần cũng vang lên âm báo chuyển khoản thành công.

Hơn bốn mươi tỷ cứ như vậy mà bay luôn! Toàn bộ mọi người đều sững sờ.

Đây thật sự là một phú bà nhỏ đấy! "Vâng vâng! Thưa cô, xin cô hãy chờ một lát, chúng tôi lập tức gọi nhân viên tới đóng gói quần áo cho cô!"

Lần này cửa hàng trưởng của cửa hàng tự mình ra tay, dẫn theo bảy tám nhân viên, bắt đầu đóng gói quần áo cho Nam Phương Minh Nguyệt.

Mấy trăm bộ quần áo liên! Toàn bộ cửa hàng đều có vẻ bận rộn, cả đám người cửa hàng trưởng bận tối mắt tối mũi, không ngơi tay được một phút nào.

"Nhìn thấy chưa? Đây là thực tế đấy!"

Nam Phương Minh Nguyệt đưa tay chỉ vào đám người đang bù đầu bù cổ với công việc trước mắt mình, cười lạnh nói.

Cô ta có tiền, nên cô ta có thể khiến cho toàn bộ cửa hàng này phải phục vụ cho cô ta.

Cao Phong không nói gì, nhưng trong lòng thì âm thầm khinh bỉ cô ta.

Nhớ ngày đó ở Thủ đô Hà Nội, trong tất cả các cửa hàng của nhà họ Bách, anh cho bà xã mình mua đồ nhiều đến mức cô trở thành hội viên kim cương.

Đồng thời, tất cả những cửa hàng đó đều thuộc sản nghiệp của Cao Phong anh.

Bây giờ chỉ có một cửa hàng ở khu phố này thôi mà đã là gì? "Anh không cần phải xót tiền thay tôi đâu, tôi mua đồ theo tâm trạng mà thôi."

Nam Phương Minh Nguyệt lại nói thêm một câu.

Vẻ mặt Cao Phong quái dị nhìn thoáng qua cô ta, cuối cùng anh cũng hiểu ra Nam Phương Minh Nguyệt đang có ý định gì.

Cô ta đang muốn dùng hành động ném tiền qua cửa sổ này để cho mình hiểu được thực tế là gì sao? Không thể không nói, cô gái nhỏ này đúng là hơi ngu.

"Hừ! Cửa hàng tiếp theo!"

Nam Phương Minh Nguyệt lườm Cao Phong một cái rồi quay người đi thẳng ra ngoài.



Cô ta vốn muốn dùng cách thức này để làm cho Cao Phong tỉnh ngộ, nhưng mà bây giờ nhìn vẻ mặt của Cao Phong, cô ta đột nhiên giảm đi một chút hứng thú.

"Thưa cô, còn quần áo của cô thì sao?"

Cửa hàng trưởng vội vàng cung kính gọi với theo.

"Tiếp tục gói vào đi! Lát nữa sẽ có người tới lấy."

Nam Phương Minh Nguyệt đi thẳng không thèm quay đầu lại, chỉ hờ hững để lại một câu.

"Đi theo đi!"

Ra tới ngoài cửa, Nam Phương Minh Nguyệt đột nhiên quay lại kêu lên.

Cao Phong sờ sờ chóp mũi, cuối cùng vẫn cất bước đi theo.

Dù sao thì buổi tối hôm nay cũng là lần cuối cùng mà hai người tiếp xúc, cho nên hẳn là anh cũng nên nỗ lực một chút để làm cái gì đó cho xứng đáng với số tiền một trăm tỷ này chứ.

Khoảng thời gian sau đó, Nam Phương Minh Nguyệt càng giống như bị điên.

Cả con đường buôn bán xa hoa này, bị một mình Nam Phương Minh Nguyệt càn quét như điên.

Động một cái là cô ta lại bảo người ta gói hết đồ trong cửa hàng lại, cô ta sẽ mua hết.

Cô ta vung tiền mua mà không thèm nhìn đến giá cả, thích là cầm lấy luôn, sau đó đi quẹt thẻ.

"Rẹt! Rẹt! Rẹt!"

Chỉ thấy chiếc thẻ kia không ngừng xẹt qua những chiếc máy POS.

Mấy trăm triệu, một tỷ, hai tỷ...

Số tiền trong tấm thẻ cứ ít dần, ít dần đi, nhưng trên mặt Nam Phương Minh Nguyệt lại chẳng có chút đau lòng nào.

Nói đùa, số tiền này là do Nam Phương An Khang đưa cho cô ta, là chi phí để cô ta xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Cao Phong đấy.

Mà bây giờ số tiền đáng lẽ phải đưa cho Cao Phong lại bị dùng để mua đồ cho chính bản thân mình, Nam Phương Minh Nguyệt sẽ cảm thấy đau lòng ư? Chưa đến một tiếng đồng hồ, Nam Phương Minh Nguyệt đã càn quét hết mười mấy cửa hàng dọc theo con đường này rồi, số tiền mà cô ta phung phí ít nhất cũng phải cả chục tỷ rồi.

Một đêm tiêu hết mười sáu tỷ đồng! Tuy nói rằng trên mặt Cao Phong vẫn không có vẻ gì là kinh ngạc, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy cực kì bất đắc dĩ.

Tính cách của Nam Phương Minh Nguyệt, đúng là nghìn người mới có một.

Cao Phong đã hoàn toàn chết lặng rôi.

Nam Phương Minh Nguyệt vừa mới bước từ một cửa hiệu bán túi xách nổi tiếng ra, cô ta lại một lần nữa tiêu phí hơn mười bốn tỷ.

"Phù!"

Nam Phương Minh Nguyệt thở phào một hơi, cứ luôn đi tiêu tiền như vậy cô ta cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

"Anh hẳn là nên biết ơn tôi đây, không bắt anh phải đi theo để xách đồ, nếu không thì anh cũng sẽ chẳng chịu nổi."

Nam Phương Minh Nguyệt đứng trên bậc thang, dáng vẻ như đứng từ trên cao nhìn xuống Cao Phong thấp kém ở phía dưới, trên mặt cô ta chính là vẻ kiêu căng ngạo nghễ.

"Vậy thì tôi cảm ơn cô."

Vẻ mặt Cao Phong vẫn bình thản, nói.

Nhìn Cao Phong vẫn không có vẻ gì là sợ hãi trước những chuyện này, Nam Phương Minh Nguyệt lập tức cảm thấy điên tiết mà không có chỗ xả.

Tối hôm nay, trong toàn bộ quá trình vung tay tiêu tiền, cô ta vẫn để ý tới biểu cảm của Cao Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi