RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Từ đầu đến cuối, Cao Phong không nói tới việc chính mình bị đả kích nữa.

Trên khuôn mặt, ngay cả một biểu cảm kinh ngạc cũng không thấy xuất hiện! Điều này khiến trái tim Nam Phương Minh Nguyệt rất tức giận.

Anh ta có thể bán mạng vì ba mươi triệu, điều này cho thấy hiện tại anh ta đang rất thiếu tiền và còn vô cùng cần tiền.

Bây giờ, một mình cô ta tiêu tốn đến gần một trăm triệu cho mấy bộ quần áo mà anh cũng chẳng chớp mắt lấy một cái! Cao Vũ, rốt cuộc anh đang giả vờ cái gì vậy? "Anh cũng chỉ giỏi ra vẻ mà thôi! Chắc hẳn, lúc này trong lòng anh đang võ cùng ngưỡng mộ tôi đây?"

"Cũng không phải."

Cao Phong khẽ lắc đầu.

"Anh còn nói không phải? Anh có thể vì sáu mươi tỷ mà đi bán mạng, còn tôi đây tiện tay mua quần áo, túi sách cũng tiêu tốn gần hai trăm tỷ rồi"

"Như vậy rồi mà anh còn không nhìn rõ khoảng cách giữa chúng ta hay sao?"

"Làm người thì phải tự ý thức được bản thân, hơn nữa tự mình còn phải biết rõ vị trí và thân phận của bản thân!"

Giọng điệu của Nam Phương Minh Nguyệt cực kỳ khinh thường, giống như nói chuyện với Cao Phong chính là đang ban ơn cho anh.

Cao Phong sờ sờ chóp mũi, trong lòng không có chút tức giận nào, nhưng anh lại cảm thấy được Nam Phương Minh Nguyệt có chút nực cười.

"Tại sao anh không nói gì?"

Nam Phương Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Cao Phong.

Cao Phong dừng lại một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Nghe các cô nói về Cao Phong thì chắc anh ấy là dạng người có tính cách trưởng thành, trầm ổn, đúng không?"

"Không biết rằng khi nhìn thấy cái cách tiếp cận ấu trĩ này của cô, anh ấy sẽ cảm thấy thế nào đây!"

Sau khi nghe những lời Cao Phong nói, Nam Phương Minh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó hét lớn: "Câm miệng! Anh không có tư cách nhắc đến anh ấy!"

Nói xong câu này, Nam Phương Minh Nguyệt tức giận nhìn Cao Phong.

Có thể thấy, lúc này Nam Phương Minh Nguyệt thực sự vô cùng tức giận.

Dường như cái tên Cao Phong chính là điểm yếu của cô ta, bất kỳ ai cũng không được phép vấy bẩn cái tên đó.

Cao Phong liếc nhìn Nam Phương Minh Nguyệt, sau đó đưa mắt nhìn sang hướng khác, không nói chuyện.

"Hừ! Đi theo tôi!"

Nam Phương Minh Nguyệt quay người bước đi, đôi bốt giẫm lên mặt đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Sau đó, Nam Phương Minh Nguyệt thực sự không vào cửa hàng để phung phí mua đồ nữa.

Điều đó cho thấy, lời nói của Cao Phong vừa rồi ít nhiều đã có tác dụng.

Tuy nhiên, Nam Phương Minh Nguyệt vẫn không có ý định bỏ cuộc.2069259_2_25,60

Cô ta đưa Cao Phong đi nhiều nơi, không phải để tiêu xài hoang phí mà là để gặp gỡ một số người bạn.

Có những người trẻ tuổi, cũng có người lớn tuổi, nhưng phần lớn bọn họ đều là những người có chút tiếng tăm.

Nào là ông chủ khách sạn lớn, nào là giám đốc trong các hội sở, còn có cả một số Công ty, Tập đoàn lớn ở phía Nam Thủ đô.

"Ha ha..."

Cao Phong không nhịn được mà cười lớn, lẽ nào Nam Phương Minh Nguyệt thấy tiền không khuất phục được anh nên bắt đầu khoe mẽ các mối quan hệ? Không thể không nói rằng, cô gái nhỏ này có mối quan hệ ngoại giao rất tốt, chỉ một lúc thôi mà đã gặp đến bảy, tám người có thân phận không tâm thường rồi.

Xem ra, những người đó đối xử với Nam Phương Minh Nguyệt cũng có vài phần nể trọng.

Lại một lần nữa bước ra từ một khách sạn hoa lệ, Nam Phương Minh Nguyệt bước thẳng lên Xe.

Tối hôm nay, chạy đến nhiều chỗ như vậy, cô ta thực sự mệt đến mức không còn sức nữa.



Cao Phong xem giờ rồi chuẩn bị chào tạm biệt Nam Phương Minh Nguyệt.

"Cao Vũ."

Đột nhiên, Nam Phương Minh Nguyệt quay đầu, hét lớn một câu.

Cao Phong nghe thấy thì dừng bước, nhìn về phía Nam Phương Minh Nguyệt.

"Cuộc đời mỗi người, ai cũng không tránh khỏi một lần kiêu ngạo."

"Nhưng là, người tự hiểu mình biết người mới đáng quý! Không có thứ làm nền tảng để kiêu ngạo thì đó chỉ là kiêu ngạo một cách ngông cuồng, cái đó gọi là không biết tự lượng sức mình."

"Cái nền tảng là gì, là tiền bạc, là quyền lực, là hậu thuẫn phía sau! Mà trong ba cái này, anh không có bất kỳ một cái nào cả."

"Anh không có tiền.

Vậy nên anh vì 60 tỷ mà có thể bán mạng! Anh không có quyền lực và không có mối quan hệ, ở thị trấn bi*n đ*ng này anh không quen biết bất cứ ai."

"Anh cũng không có hậu thuẫn phía sau.

Vốn dĩ, thông qua tôi anh có thể quen biết vài người, nhưng chính anh đã tự tay phá hỏng cơ hội này, hiểu không?"

Nam Phương Minh Nguyệt ôm cánh tay trước ngực, tựa vào người vào chiếc Ferrari, nói chuyện với Cao Phong.

"Cho dù tôi thực sự không có gì cả nhưng tính cách của tôi chính là vậy."

"Không thay đổi vì người khác nhưng chí ít anh cũng nên vì mình mà thay đổi."

Cao Phong dừng lại một chút, bình tĩnh nói.

"Đủ rồi!"

Đột nhiên, Nam Phương Minh Nguyệt tức giận, không khỏi nổi nóng.

"Còn định giả bộ khi nào nữa? Đến lúc này rồi mà anh còn cố mà bảo vệ cái lòng tự trọng đáng thương của mình hay sao?"

"Cúi đầu trước mặt tôi đây khó khăn như vậy sao?"

Nam Phương Minh Nguyệt trợn to mắt, vô cùng cáu kỉnh nói.

"Ồn ào cái gì.”

Dọa tôi giật cả mình, cái bóng của ông đây cũng bị doạ đến méo xệch đi rồi."

Cao Phong còn chưa kịp nói thì từ xa đã vang lên tiếng quát lớn.

Hai người Cao Phong và Nam Phương Minh Nguyệt vô thức quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Chỉ nhìn thấy trên quảng trường cách đó không xa có bảy hoặc tám bàn bi-a ngoài trời, có một đám thanh niên đang chơi bi-a ở đó.

Trong xã hội này, giới trẻ thường lui tới các quán Bar, nhưng loại hình giải trí này không nhiều.

Mà Nam Phương Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì mắt cô ta đã sáng lên, máu huyết trong người đột nhiên dâng trào.

"Chơi bi-a bao giờ chưa?"

Nam Phương Minh Nguyệt hỏi.

Cao Phong khẽ gật đầu nói: "Có chơi qua một chút."

"Tôi đã nghĩ rất lâu.

Điều duy nhất mà anh tự hào chính là kỹ năng lái xe điêu luyện của mình, phải không?"



"Ha ha, anh thực sự cho rằng Nam Phương Minh Nguyệt tôi chỉ có cái vẻ bề ngoài thôi sao? Có dám chơi một ván bi-a với tôi không?"

Đôi mắt Nam Phương Minh Nguyệt đầy khiêu khích.

"Tôi không có thời gian."

Cao Phong khẽ lắc đầu.

"Ha ha, cho anh thêm sáu mươi tỷ nữa thì sao?"

"Ở thị trấn bi*n đ*ng này, anh cũng có quen biết ai đâu, nếu đã vậy thì anh còn bận rộn cái gì chứ?"

"Không phải chỉ là vì tiền thôi sao, tôi đưa cho anh."

Nam Phương Minh Nguyệt cong môi.

Cao Phong dừng lại một chút, không định từ chối nữa, chỉ là khẽ gật đầu.

"Đi Nam Phương Minh Nguyệt quay người đi tới bàn bi-a.

Nhìn thấy Nam Phương Minh Nguyệt đi tới, đám thanh niên đều huýt sáo, vẻ mặt vô cùng phấn khích.

Tên thanh niên nọ vốn dĩ đang chơi bi-a cũng cố gia tăng thêm sức lực trong cú đánh, hận không thể khiến cho tất cả các bị vào trúng lỗ trong một cú đánh.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, đầy xa cách của Nam Phương Minh Nguyệt cùng với chiếc xe thể thao Ferrari đỗ bên ngoài, những thanh niên ở đây vẫn không dám có ý định trêu trọc.

Ngay sau đó, Nam Phương Minh Nguyệt chọn một bàn rồi lấy hai gậy từ tay ông chủ.

"Cầm lấy."

Nam Phương Minh Nguyệt một tay cầm một gậy, tay kia ném cho Cao Phong cái còn lại.

"Bốp!"

Cao Phong lập tức giơ tay ra, đón chắc cái gậy trong lòng bàn tay.

"Snooker hay bi tám truyền thống?"

Nam Phương Minh Nguyệt nâng cằm hỏi Cao Phong.

"Cái gì cũng được"

Cao Phong nói.

"Bốp!"

Nam Phương Minh Nguyệt không nói thêm gì nữa.

Cô ta đặt mười lăm viên bi vào khung hình tam giác, xếp đúng vị trí trung tâm.

Các hàng bóng được xếp theo hình tam giác ngược, có tổng cộng năm hàng, mỗi hàng có từ một đến năm viên bi.

Viên bi ở hàng đầu tiên được đặt ở vị trí "điểm đặt"

và viên bi số tám nằm ở giữa hàng thứ ba.

Ở hai đầu của đáy tam giác có đặt những nhóm bi khác nhau, các viên bi mục tiêu màu và bi hoa được đặt ngẫu nhiên.

Nhìn thấy một bàn đã được sắp xếp xong, xung quanh tất cả có mười mấy thanh niên đều vây quanh xem.

Suy cho cùng, ngắm người đẹp chơi bi-a bao giờ cũng hấp dẫn, đặc sắc hơn khi xem đàn ông chơi bi-a! Hơn nữa, một phụ nữ xinh đẹp như Nam Phương Minh Nguyệt vốn dĩ đã là rất hiếm rồi.

"Về luật chơi, chắc tôi không cần phải nói thêm nữa nhỉ? Cho anh một cơ hội, nhường anh lượt đánh đầu tiên."

Nam Phương Minh Nguyệt cầm chiếc gậy trong tay rồi rời khỏi vị trí của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi