Kim Tuyết Mai không nói gì, bàn tay nhẹ nhàng sờ bụng, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Em có hỏi bọn họ rằng bao giờ Cao Phong trở về không?"
"Bọn họ không nói thời gian cụ thể cho tôi nhưng bọn họ nói anh Phong sẽ trở về nhanh thôi."
Kim Tuyết Ngọc trả lời đúng sự thật.
"Tốt! Tốt rồi!"
Kim Tuyết Mai gật đầu một cái.
Đợi anh trở lại rồi tất cả mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Trước khi Cao Phong trở về thì cho dù như thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể xuống núi nửa bước.
"Chị, anh rể anh ấy đã khôi phục bình thường rồi đúng không? Em biết rằng anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu mà"
Kim Tuyết Ngọc nhẹ giọng thì thầm.
Giờ phút này, cô ta không biết trong lòng mình nên vui hay buồn.
Có lẽ là nửa nọ nửa kia vừa vui vừa buồn.
Vui vì Cao Phong vẫn còn sống, hơn nữa còn bình an vô sự, không xảy ra chuyện gì, đây thực sự là một chuyện khiến mọi người rất vui mừng.
Buồn vì sau khi Cao Phong trở lại, vị trí của cô ta sẽ khá khó xử.
Lúc đầu, cô ta nghĩ Cao Phong không có ở đây cho nên mới thú thật với Kim Tuyết Mai về tình cảm của mình đối với Cao Phong.
Nhưng bây giờ, cô ta cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp Kim Tuyết Mai.
"Đúng vậy, nhất định anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì, đây là sự thật, anh ấy là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, làm sao có thể có chuyện gì được chứ.
Khi Kim Tuyết Mai nhắc đến Cao Phong, bàn tay cô không tự chủ sờ bụng dưới, trong mắt tràn đầy ý cười.
Trong lòng đang thì thầm, cục cưng, cha con là người đàn ông mạnh mẽ nhất trên thế giới này, không ai có thể đánh ngã được anh ấy! Kim Tuyết Ngọc trầm mặc mấy giây, sau đó ngẩng đầu nói: "Chị, chờ sau khi anh rể trở về đây, em sẽ rời khỏi thành phố Hà Nội, không quấy rầy cuộc sống của hai người đâu."
"Em nói cái gì vậy?"
Kim Tuyết Mai oán trách nhìn Kim Tuyết Ngọc, nhẹ giọng trả lời: "Chúng ta là người một nhà, vĩnh viễn sẽ không bao giờ tách rời nhau"
"Trừ khi một ngày nào đó em ghét bọn chị, không muốn ở chung một chỗ với bọn chị thôi!"
Kim Tuyết Mai nghiêm túc nói.
"Làm sao có thể như vậy được chứ, làm sao em có thể ghét bọn chị được chứ!"2089085_2_25,60
Kim Tuyết Ngọc cuống cuồng xua tay giải thích.
"Chỉ cần em không ngại thì tầng cao nhất của biệt thự này luôn luôn có phòng cho em."
"Còn những chuyện khác, đợi sau khi Cao Phong trở về chúng ta nói sau...
Kim Tuyết Mai do dự, hay cứ nói một câu như vậy đi.
Liên quan đến chuyện tình cảm đơn phương của Kim Tuyết Ngọc, Kim Tuyết Mai cũng không biết phải làm như thế nào mới được.
"Được rồi!"
Kim Tuyết Ngọc nặng nề gật đầu một cái, không nói về đề tài này nữa.
Kim Tuyết Mai cũng không nói gì thêm nữa, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng, trong miệng giống như đang lẩm bẩm cái gì đó.
"Chị, chị...
Ánh mắt Kim Tuyết Ngọc lóe lên mấy lần, sau đó chỉ tay về phía bàn tay Kim Tuyết Mai.
Cö ta phát hiện ra trong khoảng thời gian này Kim Tuyết Mai hay ngồi ở đây với bàn tay không hề rời khỏi bụng chính mình.
Nếu: là đau bụng thì biểu hiện của Kim Tuyết Mai phải có gì đó khác thường chứ.
Trong đầu Kim Tuyết Ngọc chợt nhớ lại trong khoảng thời gian này Kim Tuyết Mai không sử dụng băng vệ sinh.
Lúc này, giác quan thứ sáu của người phụ nữ bộc phát, tim Kim Tuyết Ngọc đập thình thịch.
Mà Kim Tuyết Mai cũng không tiếp tục che giấu nữa, cô mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, gật đầu nói: "Ừ, đây cháu trai tương lai của em đấy, hoặc là cháu gái.."
"Trời ơi! Có thật không? Ôi trời ơi!"
Kim Tuyết Ngọc bật ra khỏi ghế sö pha ngay lập tức, hướng phấn nhìn Kim Tuyết Mai.
"Ha ha, bộ dạng này của em khiến chị tưởng tượng ra bộ dạng của Cao Phong sau khi biết tin này"
Kim Tuyết Mai bật cười.
"Trời ơi, chị ơi! Em sắp được làm cô rồi, à không đúng...
Em phải làm đì nhỏ mới đúng!"
"Xin lỗi, xin lỗi...
Lần đầu tiên em làin đì nhỏ nên không biết phải gọi chính xác như thế nào, ha hai Kim Tuyết Ngọc tôi được làm dì nhỏ rồi!"
Trong mắt Kim Tuyết Ngoc tràn đầy sự hưng phẩm, hai bàn tay trắng nõn không ngừng cọ xát vào nhau, hưng phấn không tài nào kiềm chế được.
Vốn dĩ trong lòng đang không vui nhưng lúc này đã bị đánh bay sạch.
Còn có chuyện gì xúc động và hạnh phúc hơn việc chuẩn bị chào đón một thiên thần nhỏ bé đến với thể giới này đâu chứt "Đúng vậy, em phải làm di nhỏ mới đúng"
Kim Tuyết Mai cũng gật đầu cười một cái.
"Để cho em nghe một chút xem nào, xem xem có phải em bé sẽ đạp em không!"
Lúc này Kim Tuyết Ngọc ngồi chồm hổm trước mặt Kim Tuyết Mai, đưa lỗ tai ghé sát trên bụng cô.
"Nói linh tinh cái gì vậy, mới được có mấy ngày thôi mài!"
Kim Tuyết Mai hơi quở trách Kim Tuyết Ngọc.
Mặc dù đây cũng là lần đầu tiên cô làm mẹ nhưng mấy ngày nay cô đã tìm hiểu rất kĩ những kiến thức liên quan đến vấn đề này.
Kim Tuyết Ngọc chậm rãi rụt đầu lại, nói: "Nếu như mẹ biết mẹ sắp được làm bà ngoại thì không biết mẹ sẽ..
"
"Không được để cho mẹ biết chuyện này!"
Không đợi Kim Tuyết Ngọc nói xong, Kim Tuyết Mai trực tiếp ngắt lời.
Có một số việc Kim Tuyết Mai không nói những không có nghĩa là trong lòng cô không để ý.
Không ai là người ngốc cả, trong lòng mỗi người đều có một cán cân di động.
Với tình trạng của Kiều Thu Vân bây giờ, nếu để cho bà ấy biết được chuyện Kim Tuyết Mai mang thai thì không biết bà ấy sẽ làm ra loại không không thể cứu vãn qì.
"Đúng vậy! Không được để cho mẹ biết được, bây giờ mẹ đã điên rồi!"
"Khi còn trẻ mẹ đã phải chịu khổ rất nhiều, điều này thực sự làm cho em cảm thấy rất đau lòng nhưng mà đây cũng không phải là lý do để bà ấy biến thành dáng vẻ như vậy"
"Tâm tư muốn có được quyền lực của bà ấy em đều biết, nhưng em không muốn bà ấy sử dụng bất kỳ một người nào trong hai chúng ta làm một con cờ để nịnh nọt đạt được quyền lợi."
Kim Tuyết Ngọc cũng nặng nề gật đầu.
Với suy nghĩ hiện tại của Kiều Thu Vân, bà ấy hận không thể để cho cả hai người Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc đi theo Cao Bằng.
Nếu như để cho bà ấy biết chuyện Kim Tuyết Mai mang thai thì bà ấy sẽ còn náo loạn lên tận trời.
"Chị biết, từ nhỏ đến lớn mẹ không hề thích chị, chị còn chưa học xong bà ấy đã bắt chị quay về công ty để tranh giành tài sản công ty của nhà họ Kim"
"Chị đã cố gắng hết sức để đáp ứng hết tất cả mọi yêu cầu của bà ấy! Vì để không chọc giận bà ấy mà chị nguyện ý đi làm những chuyện kia, dù sao thì bà ấy cũng là mẹ chị."
"Nhưng mà lần này, chị muốn sống vì bản thân mình một lần, sống vì Cao Phong, vì cục cưng còn chưa chào đời"
Khi Kim Tuyết Mai nói những lời này, giọng điệu vô cùng kiên định.
"Chị, em ủng hộ chị! Trước khi anh rể trở về, cho dù như thế nào đi nữa chúng ta cũng sẽ không xuống núi"
Kim Tuyết Ngọc gật đầu một cái.
"Được! Không xuống núi!"
Kim Tuyết Mai gật đầu cười.
Kim Tuyết Ngọc lại đứng lên, cô ta lập tức lấy điện thoại di động ra tra cứu thông tin.
"Em phải xem thật kỹ xem phụ nữ có thai ăn cái gì mới có dinh dưỡng, ăn cái gì mới tốt cho thai nhi sau đó em sẽ bảo chị Ngọc mang về đây"
Kim Tuyết Ngọc vừa lẩm bẩm vừa mở điện thoại di động ra tra cứu thông tin.
Kim Tuyết Mai mỉm cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đáy mắt hiện lên tia hi vọng.
Ở ngoài cửa sổ, trăng đã treo lên cao từ lâu, trên bầu trời lóe lên những ngôi sao khiến cho trong lòng người ta cảm thấy bình yên.
Mặc dù lúc này trời đất có trái ngược nhưng chỉ cần trong trái tim còn tình yêu thì sẽ luôn có một ngày được gặp lại.
Chỉ mong mọi người có thể sống mãi mãi, cho dù cách xa nghìn trùng thì cũng có thể gặp nhau! Thành phố Hòa Bình.
Bên trong kho hàng bỏ hoang.
Cao Phong và mọi người đều có mặt ở đây, chỉ có một mình Vũ Hoàng Lê là rời đi.
Đây là bởi vì Cao Phong yêu cầu anh ta trở về.
Cao Phong đã sẵn sàng chuẩn bị nhân dịp cuộc hỗn loạn đêm nay để đẩy nhanh quá trình thu thập sản nghiệp và củng cố thế lực.
Mà trừ những người này ra vẫn còn có những người khác vẫn đang đợi ở đây.
Ngay sau đó, điện thoại di động của Cao Phong rung lên.
Cơ thể Cao Phong hơi run lên, anh có một cảm giác không dám nhận cuộc điện thoại này.