Chương 883
“Cái quái gì! Trộm đồ của tôi!”
Đột nhiên, một giọng nói lớn phát ra từ một căn phòng ở tầng hai.
Nghe giọng này, nhiều cư dân trong khu tập thể đều thò đầu ra xem có chuyện gì xảy ra.
“Bum!”
Cánh cửa căn phòng bị đẩy mạnh ra, chính là Ngô Phương Hân, gương mặt cô ta trang điểm lòe loẹt.
Kim Tuyết Mai liếc nhìn Ngô Phương Hân, sau đó quay người trở về phòng.
Mọi người trong khu tập thể thích xem những thứ náo nhiệt, nhưng cô thì không có thú vui tao nhã này.
Tuy nhiên, khi Ngô Phương Hân nhìn thấy Kim Tuyết Mai, mắt cô ta sáng lên và nói: “Kim Tuyết Mail Đứng lại cho tôi!
Kim Tuyết Mai dừng lại, khó hiểu ngước đầu lên nhìn Ngô Phương Hân.
Hàng chục người trong khu tập thể cũng bước ra khỏi nhà.
Ngô Phương Hân khịt mũi, bước xuống cầu thang.
“Sao thế Ngô Phương Hân? Kim Tuyết Mai cau mày nhìn Ngô Phương Hân.
“Sao thế? Cô còn mặt mũi hỏi tôi có chuyện gì sao? Ngô Phương Hân sốt ruột nói: “Nói xem, tại sao cô lại trộm quần áo của tôi?”
Dứt lời, Kim Tuyết Mai sững sờ, những người xung quanh có chút ngạc nhiên.
Kim Tuyết Mai lại có thể ăn trộm đồ sao?
“Tôi không ăn trộm đồ!” Kim Tuyết Mai không biết tại sao Ngô Phương Hân lại nói như vậy, cô nhanh chóng giải thích.
“Ngô Phương Hân, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” một người cất giọng lên hỏi.
Ngô Phương Hân chế nhạo nói: “Trong khu tập thể của chúng ta có kẻ trộm đấy, mọi người không biết sao?”
“Bộ quần áo tôi vừa mới mua, tôi phơi trên lan can tầng hai. Hôm nay đột nhiên không thấy đâu, mọi người nói xem rốt cuộc có chuyện gì?”
Khi Ngô Phương Hân nói chuyện này, mắt cô ta dán chặt vào Kim Tuyết Mai.
“Ngay cả đồ của Ngô Phương Hân cũng dám trộm, muốn chết đây mà!”
“Ngô Phương Hân! Cô nói xem là ai, chúng tôi sẽ tìm lại công lý cho cô!”
Ngay lập tức, hàng chục người trong khu tập thể đều lên tiếng phẫn nộ.
Trong mắt họ, Ngô Phương Hân là nhân vật có tầm cỡ. Thế nên bọn họ phải nắm bắt cơ hội để làm thân.
“Chính là Kim Tuyết Mai! Cô ta đã lấy đồ của tôi, chính là bộ đồ mà cô ta đang mặc.” Ngô Phương Hân lạnh lùng cười rồi chỉ tay vào Kim Tuyết Mai.
Không khí bỗng trở nên im ắng.
Kim Tuyết Mai choáng váng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người nhìn trên người Kim Tuyết Mai, quả thật cô đang mặc một bộ đồ mới.
Và thoạt nhìn là biết giá của bộ này không hề “Tôi không có lấy đồ của cô và tôi chưa bao thấp!
giờ lên tầng hai. Kim Tuyết Mai cố gắng giải thích.
“Tôi vừa mua một chiếc áo khoác màu be, còn chưa kịp mặc thì đã mất. Giờ nó lại ở trên người cô, đây chẳng phải là minh chứng thì là gì?”
“Kim Tuyết Mail Hiện giờ đã có đủ nhân chứng vật chứng, cô còn muốn già mồm hay sao?” Ngô Phương Hân nhìn Kim Tuyết Mai lạnh lùng nói.
Chắc chắn cô ta đang cười thầm trong bụng, không phải Kim Tuyết Mai thanh cao lắm sao?
Hôm nay bà đây sẽ tổng cổ cô đi.
“Cao Phong đã mua bộ đồ này cho tôi, không phải là của cô.” Kim Tuyết Mai nhìn Ngô Phương Hân rồi nói.
Lời nói của Ngô Phương Hân, Tuyết Mai cảm thấy có nhiều sơ hở.
Thế nhưng, những người xung quanh chắc chắn sẽ tin Ngô Phương Hân thay vì tin cô!
“Tuyết Mai à! Cô cũng nói hay quá nhỉ? Đồ của Ngô Phương Hân, sao cô có thể nói là đồ của cô vậy?”
“Chúng ta cũng đã quen biết lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy cô mua đồ mới! Vừa hay đồ của Ngô Phương Hân vừa mất thì cô lại mặc một chiếc áo mới, sao có thể trùng hợp như vậy được?”
“Nói thế cũng không đúng lắm, quan trọng là cô ta có mua nổi chiếc áo này không chứ?”
Những người xung quanh đều bàn tán xôn xao, tất cả đều buộc tội Kim Tuyết Mai như thế cô thực sự là một tên trộm vậy.
“Nếu như tôi trộm đồ của cô, tôi có thể mặc nó một cách trắng trợn như vậy sao?” Kim Tuyết Mai nghiến răng đáp.