RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 884

“Ai biết cô nghĩ gì, nếu như cô cố tình mặc nó như một cái cớ thì sao?” Ngô Phương Hân trừng mắt nói.

Kim Tuyết Mai nằm chặt bàn tay, trong lòng cô tràn đầy sự tức giận vì những người này rõ ràng là muốn đổi trắng thay đen mà, nhưng cô không hề run sợ.

Bởi vì họ như vậy, thế nên Kim Tuyết Mai không có bất cứ cảm tình nào với họ.

“Cao Phong mua cho tôi bộ đồ này!” Kim Tuyết Mai nói từng chữ một.

“Được! Cô nói tự cô mua, vậy thì nói cho tôi biết giá của bộ này bao nhiêu?” Ngô Phương Hân liếc nhìn Kim Tuyết Mai.

“Hơn một trăm sáu mươi nghìn, chưa đến hai trăm nghìn.” theo lời Cao Phong nói, cô thẳng thắn nói với Ngô Phương Hân.

Ngô Phương Hân vừa nghe xong liền lớn tiếng cười.

“Kim Tuyết Mai! Cô xem thường mức tiêu dùng của những người ở đây sao? Bộ đồ này một trăm sáu mươi nghìn là có thể mua được sao?”

“Sao cô không đi mua một chiếc! Tôi cho cô hai trăm nghìn, cô mua giúp tôi một chiếc được không?” Không chỉ Ngô Phương Hân cười nhạo mà những người xung quanh cũng không ngừng cười chế giễu cô.

Bộ đồ này nhìn là biết mất vài triệu, chỉ có điên mới có giá một trăm sáu mươi nghìn.

Kim Tuyết Mai à! Cho dù là nói dối thì cũng phải tìm một lý do đáng tin một chút chứ, phải không?

“Chị Trương, hôm nay chị nghỉ bán đúng không, chị ấy thu dọn trong cửa hàng quần áo để chị ấy nói thử xem.” Ngô Phương Hân nhìn đám đông và nói.

Trước đây có người nhìn thấy Cao Phong đi mua quần áo của nhà chị, do dự rồi đi ra ngoài.

“Chị Trương, chị nói xem, bộ đồ này một trăm sáu mươi nghìn ở đâu bán vậy? Ngô Phương Hân giơ tay về phía Kim Tuyết Mai.

Cô Trương úp mở nói: “Bộ đồ này cửa hàng nhà tôi có bán, bán với giá hơn một triệu.”

“Xì xào!”

Nghe mức giá này xong, mọi người xung quanh không khỏi choáng váng.

Số tiền hơn một triệu đó có thể trang trải hai tháng tiền thuê nhài Còn điều kiện của Kim Tuyết Mai ai mà không biết, sao cô có thể mua bộ đồ này được chứ?

“Gì cơ?” Kim Tuyết Mai hoảng hốt.

“Thôi đi, cô không cần phải nói thêm gì nữa?

Đến giá của bộ đồ cô còn không biết bao nhiêu lại còn dám nói là cô mua?” Ngô Phương Hân giơ tay đẩy Kim Tuyết Mai.

“Tôi…” Kim Tuyết Mai nói không nên lời.

Thấy Kim Tuyết Mai không nói nên lời, nhiều người cảm thấy cô không tìm được cớ nào nữa rồi.

“Thật không ngờ mà, trông đến nỗi nào mà lại là một tên trộm chứ.”

“Lúc trước nhà tôi mất một cái chậu, chẳng cần phải hỏi nhiêu, không chừng chính là do cô ta trộm.”

“Cô nói như vậy tôi mới để ý, nhà tôi mất một cái thùng rác y như cái mà tay cô ta cầm.

“Kim Tuyết Mai! Cô còn gì để nói nữa không?”

Mọi người xung quanh bắt đầu lên án Kim Tuyết Mai, từng người từng người một, mỗi lúc nói lại càng khó nghe hơn.

Ngô Phương Hân đắc thắng nhìn Kim Tuyết Mai nói: “Nếu như cô làm theo tôi nói thì đừng nói đến bộ đồ này, kể cả bộ đồ tốt hơn, tôi cũng sẽ không tiếc tiền mà tặng nó cho cô.

“Chỉ cần cô làm theo tôi nói thì cho dù không cần sự đồng ý của tôi mà lấy đồ của tôi đi, tôi cũng có thể bỏ qua.

Nghe những lời nói mang tính gợi mở của Ngô Phương Hân, Kim Tuyết Mai chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Tôi không lấy trộm đồ của cô, đây là đồ mà Cao Phong mua cho tôi.”

“Vậy đó chính là đồ mà do Cao Phong đã trộm, dù sao các người không thể nào mua được bộ đồ này.” có người lập tức đáp.

Cô Trương do dự một hồi, vẫn chưa nói, cô không dám đắc tội với Ngô Phương Hân.

“Bớt nói lời thừa thãi đi! Cởi đồ trả tôi ngay đi!” Ngô Phương Hân cau mày, lạnh lùng nhìn Kim Tuyết Mai.

“Ha Ha! Đúng đấy, cởi đi, giờ mau cởi đồ đi!”

“Cởi đi!”

Một số còn độc thân nét mặt rạng rỡ, phấn kích hò reo. Ngoài cửa, Cao Phong vui vẻ bước vào với mở rau vừa mới mua.

Nhìn lướt qua, anh thấy Kim Tuyết Mai đang bị mọi người vây quay buộc tội.

Lúc này, Kim Tuyết Mai giống như một con thuyền nhỏ trong cơn bão táp, bị cô lập và bất lực, thậm chí có thể bị lật bất cứ lúc nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi