RÙA CON LƯỜI CỦA NHÀ MA ĐẾ

Khi nghe đến việc chồng của dì Lam có thể hoạt bát cả mùa xuân và mùa hạ Quy Hải cũng chỉ kinh ngạc chứ chưa bao giờ thử đặt mình vào tình cảnh của người ta.

Hắn cũng là rùa đực, lại còn là rùa thần, vậy lực chiến đấu có lẽ còn kéo dài hơn cả rùa tiên ấy chứ? Phản diện nói tự có sắp xếp là sắp xếp như thế nào vậy, không phải tìm một con rùa tiên cái cho hắn đó chứ.

Nhưng mà, dù sao cũng vậy rồi, sự khác biệt lớn nhất của nhân loại và loài rùa chính là có nhẫn nhịn được dục vọng. Trong thế giới quan của Quy Hải thì loại chuyện này cần phải có tình cảm thì mới là tốt nhất, chỉ vì giải tỏa dục vọng mà tìm người một cách tùy tiện thì không phải là cách hành xử của quân tử. Nếu như đến lúc bắt buộc phải giải tỏa thì lúc đó tự xử một chút vậy. Mà việc này chắc cũng là chuyện của rất lâu về sau đi? Dù sao ngoại hình hiện tại của hắn cũng chỉ bằng mấy bé học mầm non thôi mà, phản diện nghĩ xa quá rồi đấy.

Quy Hải nghĩ như vậy, dì Lam lại hỏi: “ Không biết môn chủ sắp xếp như thế nào? Lần đầu tiên của bé rùa thần rất quan trọng, nhất định phải sử dụng pháp môn song tu mới được, không thể để nguyên dương lãng phí, nếu không, sẽ gây chướng ngại cho việc tu luyện sau này. Ở đây ta có một quyển công pháp tu luyện của ta và tướng công, bé rùa thần có cần không?”

Sư Vân Phong không cần nghĩ đã thay Quy Hải cự tuyệt: “ Không cần, ta tự đưa cho Quy Hải thứ tốt nhất.”

Quy Hải thấy Sư Vân Phong trả lời quyết liệt như vậy, trong lòng có chút nghi hoặc, phản diện thật sự sẽ đưa cho hắn một bé rùa cái sao.

Đến tận lúc chia tay Mẫu tiên quy bay đến trên đảo nổi của mình, phản diện mới tiết lộ một chút.

Ánh trăng như nước, dưới mặt trăng là những đám mây màu bạc đang trôi lơ lửng, ở dưới nữa là màn đêm tối đen.

Sư Vân Phong ôm chặt lấy Quy Hải, ngồi đối mặt với ánh trăng, cùng Quy Hải tĩnh tọa tu luyện. Nghe thấy Quy Hải hỏi y có sắp xếp gì, Sư Vân Phong bèn thấp giọng trả lời: “ Mi là rùa thần, con gái của rùa tiên đó làm sao bằng mi được. Lúc đuổi giết yêu thú, ra phát hiện ra một bé rùa thần khác, vốn dĩ là muốn để làm trợ thủ của ta, hoặc là trực tiếp khống chế nằm trong kế hoạch. Nhưng mà, cù long (rồng có sừng) loại thần thú này khó mà có được, cho mi nuôi vậy. Nếu như mi thích cứ để nó thành vợ nuôi từ bé của mi vậy.”

“ Cho ta một con rồng thần?” Quy Hải nghe vậy vô cùng kinh ngạc.

Thần thú, có tên trên thế giới này không đến hai mươi, làm gì có ai đưa thần thú cho sủng vật của mình nuôi dưỡng chứ. Huống chi là rồng thần cái loại có thể hô mưa gọi gió, chính là đối tượng mà các đạo tu thi nhau quỳ lạy, muốn sở hữu. Ngay cả nam chính trong nguyên tác Bách Lý Bất Phàm ở trong môn phái lớn đệ nhất tu tiên như Triều Thiên tông đều không có một con rồng đó!

Nhưng mà, sự hưng phấn sau khi mới đầu nhận được rồng thần qua đi, Quy Hải lại thấy có chút thất lạc.

Ở một mặt nào đó, phản diện đích xác là một chủ nhân tốt suy nghĩ chu đáo, bao ăn, bao ở, bao mát xa, bao cung cấp các loại dịch vụ, bây giờ lại còn đưa cho hắn một con tiểu long nữ làm thành vợ nuôi từ bé.

Nhưng ở một mặt khác, phản diện lại không coi hắn là người, tìm được một con thần thú liền đem về làm phối ngẫu cho sủng vật nhà mình, toàn quyền quản lý cuộc sống của hắn.

Trong chớp mắt, Quy Hải có một loại lỗi giác giống như quay về thời cổ đại, có một người cha tư tưởng cổ hủ, ngay cả hôn nhân cũng bao tất.

Nhưng mà, nếu như tiểu long nữ đáng yêu thì hắn còn có thể tiếp xúc một tí. Cứ cho là không đáng yêu thì hắn cũng có thể cứ coi như là quen biết được một thượng cổ thần thú trước giờ chưa bao giờ gặp, điều đó cũng rất tốt.

“ Bé rồng thần đó ở đâu? Bây giờ có thể gặp không?” Quy Hải tò mò hỏi. Hắn ngẩng đầu chờ đợi, kì vọng sự đáp lại của Sư Vân Phong, nhìn đến râu dưới cằm Sư Vân Phong, nhưng không nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của y.

“ Tối nay là mi có thể gặp rồi.” Giọng nói của Sư Vân phong vẫn cứ trầm lặng như nước, không có một gợn sóng, chỉ là trần thuật một sự thật: “ Nó lớn hơn mi một chút, có tổ thượng truyền thừa, cũng biết hóa hình. Tuy rằng khá đơn thuần, nhưng vừa hay có thể chăm sóc tốt cho mi, cái này đưa cho mi trước.”

Sư Vân Phong nói xong, rút ra từ tay áo một chiếc nhẫn ngọc màu trắng, đưa nó đến trước mặt Quy Hải.

Bề ngoài của nhẫn ngọc nhìn có vẻ giản dị, nhưng lại điêu khắc một con rồng bé màu xanh ngọc, bé rồng hai sừng bốn chân, nhìn chỉnh thể tạo hình anh vũ bất phàm, xuất hiện trên chiếc nhẫn lại càng thêm vẻ khéo léo, đáng yêu.

Quy Hải tò mò sờ sờ, chỉ cảm thấy một trận mát mẻ, trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của bé rồng.

Sư vân Phong đưa nhẫn ngọc vào ngón tay cái bên trái của Quy Hải, vừa làm vừa nói: “ Cù long lên trời xuống biển, hô mưa gọi gió, thực lực cường đại. Ta phải mất một chút thời gian mới có thể nhốt nó vào dây xích. Tiểu Hải, mi có thể dùng cái này để trừng phạt nó. Nếu như nó không nghe lời, mi cứ dùng linh thức niệm Thất đoạn chú ngôn để chế ước nó.”

Tiếp đó, Sư vân Phong đưa chú ngôn khống chế cù long cho Quy Hải, lại truyền thụ phương pháp để Quy Hải thu nhẫn ngọc vào trong thức hải.

Quy Hải thử đưa nhẫn ngọc vào trong thức hải, lại dưới sự chỉ dạy của Sư vân Phong thử niệm chú ngôn.

Chú ngôn, kì thực chính là sử dụng ngôn ngữ kèm theo vận chuyển linh khí, đối với Quy Hải mà nói, chỉ cần quen thuộc cách sử dụng linh khí để vận chuyển nhẫn ngọc như thế nào, nhớ cách vận chuyển, khống chế bé rồng là việc quá đơn giản. Quy Hải niệm cái chú ngôn không thuận miệng đó một lần, trong lòng nghĩ, hóa ra phản diện không lựa chọn xích chó để trói hắn, khống chế hắn mà chỉ dùng cái chuông đồng tâm hay gãi ngứa đó thôi.

Không khí trước mặt bắt đầu trở nên vặn vẹo, giữa không trung xuất hiện bóng dáng một người thanh niên.

Quy Hải bị làm phiền, chú ngôn niệm được một nửa thì dừng lại.

Thanh niên ngũ quan đoan chính, mặt mũi uy nghiêm, lông mày đen rậm, sống mũi cao thẳng, mắt to môi dày, có một vòng râu quai nón nhàn nhạt, làn da màu đồng khỏe mạnh, mặc một thân áo đen bó người, đường viền cơ bắp nổi lên lại càng thấy rõ sự khỏe mạnh cương mãnh.

Nhìn tầm hai bảy, hai tám tuổi, thân hình cường tráng, thô hơn Sư Vân Phong một chút; Khi đứng trước mặt Quy Hải, thân hình cao lớn, mạnh mẽ đứng thẳng ở dưới ánh trắng, đem lại cho Quy Hải cảm giác giống như một vị dũng sĩ anh dũng mang theo vinh quang. Vòng cổ có một chiếc xích màu vàng lại càng thêm vẻ anh vũ bất phàm.

Nhưng hai cái sừng nhọn màu nâu trên sừng thanh niên, lại càng tăng thêm vẻ tinh nghịch đáng yêu. Mà thanh niên đó vừa đi ra, lại không hề nói chuyện, chỉ là ánh mắt đảo tới đảo lui giữa Quy Hải và Sư Vân Phong, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Quy Hải.

Sư Vân Phong thấy thanh niên đột nhiên tới, cũng không có kinh ngạc, chỉ nói với thanh niên: “ Đến quá muộn, không biết hành lễ.” Tiếp đó, lại nói với Quy Hải: “ Tiểu Hải, chú ngôn triệu hồi vừa nãy tiếp tục niệm đoạn thứ ba?”

Quy Hải ngơ một lúc, nhìn hai cái sừng trên đầu thanh niên, biết hắn không phải người, lại có một loại dự cảm không tốt, bèn hỏi: “ Đại Phong, đây chính là bé rồng thần mà ngươi nói?”

Không phải bảo đó là tiểu long nữ sao! Sao lại biến thành thanh niên cương mãnh này rồi!

Ngữ khí Sư Vân Phong vẫn không mảy may gợn sóng: “ Hắn chính là tiểu thần long, tiểu thần long, không phải ngươi muốn có một người chủ nhân sao?”

Quy Hải 囧 một lát, tiểu long nữ trong kì vọng không còn nữa, nhưng mà, phản diện thực sự xác định, thanh niên này có thể trở thành vợ nuôi từ bé của hắn sao? Đều là nam cả sao lại biến thành vợ nhỏ rồi.

Vợ nuôi từ bé gì gì đó, quả nhiên là trò cười mà.

Mà thanh niên nhìn Quy Hải, rõ ràng cực kì hài lòng, cười lộ ra hai cái răng khểnh đáng yêu, nói với Sư Vân Phong: “ Đúng đó! Hắn chính là tiểu chủ nhân mà ta phải bảo hộ sao?”

Quy Hải nhìn thấy hai cái răng khểnh của thanh niên, chỉ cảm thấy răng khểnh cực kì đáng yêu, giống như hai chiếc sừng của thanh niên vậy, phá hỏng hình tượng lãnh khốc uy mãnh của hắn.

Sư Vân Phong cúi đầu, quét mắt nhìn Quy Hải đang đánh giá thưởng thức thanh niên, nhàn nhạt nói: “ Đúng vậy, hắn không chỉ là tiểu chủ nhân của ngươi, ngươi cần phải nỗ lực khiến hắn thích.” Lại nói với Quy Hải: “ Tiểu Hải, tiếp tục niệm đoạn thứ ba, làm chút trừng phạt vì sự đến trễ của hắn.”

Quy Hải chần chừ một lát bèn bắt đầu thử niệm đoạn thứ ba.

Mới niệm vài âm tiết, xích đen trên cổ thanh niên bắt đầu xiết chặt, mày nhíu chặt lại, hai tay ôm lấy sừng của mình, ánh mắt đáng thương nhìn về phía Quy Hải nhưng lại không dám động đậy. Quy Hải tiếp tục niệm, toàn thân thanh niên toát mồ hôi, lại vẫn cứ đứng thẳng, cũng không thèm ôm sừng nữa, hai tay nắm chặt, cơ bắp toàn thân căng chặt, cơ hồ tùy thời bộc phát, nhưng vẫn nhẫn nhịn nói: “ Là ta đến muộn, lần sau sẽ luôn ở bên cạnh tiểu chủ nhân, tuyệt đối sẽ không muộn nữa.”

“ Được, ngươi cần nhớ kĩ.” Sư Vân Phong ý bảo Quy Hải dừng lại, lại chỉ vào Quy Hải, nói với thanh niên: “ Từ hôm nay trở đi, hắn chính là chủ nhân của ngươi, ngươi cần phải nghe lời hắn, bảo vệ an toàn cho hắn, chăm sóc ăn mặc cho hắn.”

“ Rõ!” Thanh niên hô lớn dứt khoát, tiếp đó, hai mắt sáng choang nhìn Quy Hải, nói: “ Ta sẽ bảo vệ an toàn cho chủ nhân, cho chủ nhân ăn ngon mặc đẹp, dẫn chủ nhân bay lên trời xuống biển, hoàn thành mọi sự phân phó của chủ nhân, cầu chủ nhân ban tên!”

Quy Hải nghĩ một lát, nhìn thân thể to lớn của hắn, bèn nói: “ Thế thì gọi ngươi là A Sơn đi.”

Thanh niên sau khi có tên, cười sáng lạn, khóe miệng cười như hoa nở, lớn tiếng cảm tạ: “ Tạ chủ nhân ban tên!”

Sư Vân phong thả ra Quy Hải, thấp giọng phân phó: “ Chú ngôn từ đoạn ba đến đoạn sáu, đều là trừng phạt cả, sự đau đớn cũng theo đó mà gia tăng; Đoạn thứ bảy chính là ban chết, đoạn thứ ba là phần thưởng. Thực lực của tiểu thần long có thể đối phó với cao thủ kì Đại thừa sơ kì, cũng chính là nói, có hắn ở bên cạnh thì những ma tu dưới Ma quân đều không thể làm hại đến mi. Nếu như không may gặp phải Ma quân, hắn cũng có thể dẫn mi chạy.”

Quy Hải nghe vậy, có chút dự cảm không tốt.

Sao nói giống như phản diện muốn đưa hắn cho thanh niên bảo hộ vậy ta.

Sư Vân Phong ôm chặt lần cuối, bèn thả Quy Hải ra, đẩy bé Quy Hải đến trước mặt thanh niên, sau đó đứng thẳng lên, nói với Quy Hải: “ Tiểu Hải, tối nay có một khách nhân quan trọng, cần phải thương thảo một chút chuyện, chắc phải đi ra ngoài vài hôm. Mi và tiểu thần long cứ chơi trước đã, mệt thì về ổ nhỏ nằm ngủ.”

Nói xong, không chờ Quy Hải nói tạm biệt với y, Sư Vân Phong bèn ngự kiếm bay đi.

Quy Hải nhìn theo thân ảnh đi xa của Sư Vân Phong, trên lưng còn dư lại hơi ấm của phản diện, khi gió lạnh thổi qua nhất thời có chút không quen.

Nhưng mà, rất nhanh, thân ảnh của Sư Vân Phong đã bị che lấp bởi cái khuôn mặt phóng đại của cù long A Sơn. A Sơn quỳ xuống, đối ngang tầm mắt của Quy Hải bé nhỏ, trong mắt tràn đầy ánh sáng lập lòe. Chiếc răng khểnh của A Sơn lại lộ ra, cười niềm nở nói: “  Tiểu chủ nhân, có gì phân phó không?”

Quy Hải để A Sơn ngồi xuống, không thể hiểu nổi sự hưng phấn của A Sơn đến từ đâu, trước hết cần phải hiểu rõ chút tình huống: “ A Sơn, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Trước đó tu hành ở đâu vậy? Sao lại biết hóa hình người?”

A Sơn trả lời lần lượt từng câu hỏi: “ Xin phép trả lời chủ nhân! A Sơn có hơn hai trăm tuổi rồi, đều là ở trong động huyệt tu luyện, cực kì buồn chán, thi thoảng bay tới bay lui đi chơi, bọn họ đều rất sợ ra, không dám nói chuyện với ta. Dần dà, nhìn thấy rất nhiều yêu quái đều đã có bạn, ta cũng muốn tìm một yêu quái làm bạn. Dẫn hắn bay đi. Hóa hình là do tổ thượng truyền xuống, khi ta vừa sinh ra đã biết hóa rồi.”

Quy Hải đánh giá A Sơn một lát, trực giác nói cho hắn biết, A Sơn cũng là một cao thủ không thể ăn được, bèn nói: “ A Sơn, Sư Vân Phong nói ngươi có thể đối phó được với cao thủ kì Đại thừa sơ kì, đúng không?”

A Sơn hưng phấn đáp: “ Đúng vậy! Ta là kì Đại thừa rồi! Có thể làm rất nhiều chuyện!”

Quy Hải nghi hoặc nhìn tư thế phấn khích hiện tại của A Sơn, hỏi: “ Tu vi của ta rõ ràng thấp hơn ngươi, tại sao ngươi lại nhận ta làm chủ nhân.”

A Sơn cà cà lòng bàn tay, dùng ánh mắt cực kì nóng bỏng của mình nhìn Quy Hải, nói: “ Bởi vì tiểu chủ nhân là thần thú, còn rất nhỏ, nên cần phải bảo hộ.”

“ Còn gì nữa không?” Quy Hải suy nghĩ một lát, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng cực kì đó của A Sơn, lại cảm thấy, nếu như chỉ là lí do này, vậy thì vẫn chưa đến mức hưng phấn như vậy, có thể nhận bé thần thú khác làm chủ nhân mà.

A Sơn thành thật đáp: “ Hơn nữa, tiểu chủ nhân rất xinh đẹp, trước giờ ta chưa gặp thần thú nào dễ nhìn như vậy, cứ muốn nhìn mãi nhìn mãi, rất yêu thích, muốn dẫn ngươi bay. Sư Vân Phong nói, chủ nhân là cần phải đi theo cả đời, vốn dĩ ta không vui lòng đi theo y nhưng vừa nhìn thấy ngươi, lại muốn cả đời đều đi theo ngươi, càng ngày càng thích.”

Quy Hải: “…..”

Trong lòng đột nhiên hiểu rõ.

Hóa ra A Sơn là cái tên thích nhìn mặt.

Không đúng! Hắn bây giờ có phải dáng vẻ thần thú đâu, rõ ràng là dáng vẻ của một bé trai mà? Trong lòng Quy Hải thậm chí đang gào thét: phản diện ơi, ngươi mau quay lại! Ở đây có tên biến thái luyến đồng!

Nhưng mà cũng không sao cả, phản diện đã truyền lại cho hắn Thất đoạn chú ngôn, để Quy Hải có thể khống chế A Sơn.

Mà Quy Hải cũng thích rồng thần loại sinh vật có thể hô mưa gọi gió này, người Trung Quốc luôn có một loại tình cảm đặc thù với nó. Một con rồng thần ở bên cạnh, sao mà không nhìn được chứ?

Thế là, Quy Hải bèn nói: “ Ngươi có thể hóa về nguyên hình không? Ta muốn nhìn một chút.”

A Sơn nghe lệnh, lập tức cởi quần áo, từ một người thanh niên hóa thành một con rồng xanh cực kì anh tuấn. Thanh long giống y đúc hình được khắc trên chiếc nhẫn ngọc, dài gấp ba lần chiều cao của A Sơn, chỉ riêng cái đầu đã lớn bằng người Quy Hải bây giờ. Mà vảy rồng màu xanh trên thân rồng phát ra ánh sáng lấp lánh, bốn móng cực kì sắc bén, quả thật là vô cùng uy phong, Quy Hải càng nhìn càng yêu thích, không khỏi duỗi tay, để thanh long nhấc chân, không nỡ rời tay mà sờ mó móng vuốt của rồng, đệm thịt và vảy rồng.

Thanh long ba chân chống đất, nhấc một chân lên để Quy Hải sờ mó, tiếp tục đứng thẳng, râu rồng từng sợi từng sợi run rẩy.

Sờ một lúc lâu, Quy Hải lại hỏi: “ Ngươi có thể dẫn ta bay không?”

Thanh long gật đầu, nói tiếng người: “ Có thể!” duỗi chân ra, hai chân trước nắm lấy Quy Hải, để Quy Hải dựa vào đệm thịt của mình ngồi ở đó, dựa theo chỉ thị của Quy Hải bắt đầu bay vòng vòng ở trong sơn cốc.

Quy Hải vốn dĩ là muốn cưỡi rồng, tuy nhiên nghĩ nghĩ lại thôi, thân rồng quá lớn, cái chân ngắn cũn của Quy Hải không thể nào mà cưỡi được. Bây giờ, nằm trong móng rồng, trong tay vân vê sợi râu rồng, nhìn xuống ngọn núi mông lung trong màn đêm, cũng là một loại lạc thú chưa bao giờ trải nghiệm.

Thanh long bay vòng quanh sơn cốc trên đảo, bay lên cao rồi lại xuống thấp, lúc nhanh lúc chậm, có lúc ôm Quy Hải lộn mấy vòng, trong miệng thấp giọng hô lên vui vẻ. Quy Hải nhận thấy được trạng thái hưng phấn của thanh long, bèn hỏi: “ A Sơn, có phải ngươi muốn như thế này lâu lắm rồi đúng không?”

“ Đúng vậy! Muốn cùng thần thú bay, chờ đợi thật lâu thật lâu rồi, rốt cuộc gặp được ngươi, nhất định phải bảo hộ tốt!” A Sơn nâng Quy Hải lên trước mặt, vừa nhìn, vừa bay, vừa đáp lời. Lúc này, tốc độ bay của A Sơn chậm hơn rất nhiều, bởi vì cảm giác hưng phấn lần đầu tiên cùng bay qua đi, ánh mắt của hắn không nỡ rời ra Quy Hải.

Quy Hải có chút cạn lời, đồ nghiện mặt thế là đủ rồi đó.

Nhưng mà, rồng thần trước mắt thật sự rất uy phong, sừng rất là đáng yêu, đôi mắt tròn xoe có thần, đệm thịt ở chân ấm áp dễ chịu, hắn cũng càng ngày càng thích rồi đó.

Bay lượn một lát, cuối cùng Quy Hải cũng nói: “ Được rồi, A Sơn, chúng ta xuống dưới đi, ngươi lần nữa hóa hình, ta muốn ăn gì đó rồi.”

Khi thỏa mãn xong sở thích của rồng thần của mình, Quy Hải bèn nhớ lại cách tu luyện của mình, ra sức ăn uống để mau mau lớn lên.

A Sơn lập tức hưng phấn nói: “ Được thôi! Ta muốn nhìn dáng vẻ chủ nhân lúc ăn uống!”

Quy Hải: “…….”

p/s: Thiết nghĩ cái con rồng xanh lè này chắc nó mắc bệnh tăng động quá

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi