RUNG ĐỘNG


Sau khi tốt nghiệp, Mỹ Mỹ, An An, Lâm Lâm đều quyết định về quê, chỉ còn lại Chu Tịnh Kỳ ở lại thành phố A làm việc, cô cũng chuyển hẳn vào ký túc xá mà bệnh viện phát cho.
Đến tận bấy giờ Chu Tịnh Kỳ mới biết, người ở căn phòng bên cạnh mà cô chưa từng gặp mặt lại là Hàn Lâm Viễn.
Dù mới là nhân viên thực tập nhưng công việc của Chu Tịnh Kỳ luôn bận rộn, Chu Tịnh Kỳ luôn tích cực hoàn thành công việc của mình.
Hôm nay Chu Tịnh Kỳ không phải trực ca đêm, nhưng xong việc cũng khá muộn.

Hơn chín giờ mới rời khu bệnh nhân, đi về ký túc xá.
Điện thoại trong túi reo lên từng hồi nhưng khi nhìn thấy người gọi tới, Chu Tịnh Kỳ không muốn nghe máy, ấn tắt đi rồi lại tiếp tục đi về.
Từ ngày gặp họ hàng sau khi thăm mộ Lục Trầm, Chu Tịnh Kỳ phải để lại số điện thoại, từ đấy ba mẹ cô vẫn thường xuyên gọi điện cho cô.
Lần nào cũng không nói được mấy câu liền cãi nhau, sau đó Chu Tịnh Kỳ quyết định mặc kệ, không nghe máy nữa.
Ba mẹ cô gọi một hai lần không được sẽ thôi, nhưng lần này điện thoại đã vang thông báo lần thứ lăm.
Chu Tịnh Kỳ mệt mỏi, đành phải nghe máy.

Cô đi về phía chiếc ghế đá khuất bóng phía sau gốc cây ngô đồng.
Chu Tịnh Kỳ mới chỉ kịp nói "alo" phía bên kia đã bắt đầu chửi bới

"Đồ con cái mất dạy, chúng tao gọi cho mày bao nhiêu lần mà mày không thèm nghe máy hả.

Mày định từ mặt ba mẹ mày chứ gì.

Chúng tao nuôi mày bao nhiêu năm mà mày định báo hiếu chúng tao như thế à.

Mày học cũng học xong rồi, còn không chịu mang cái mặt về, tao nói cho mày biết, nếu mày không sớm về đây, chúng tao sẽ cắt đứt với mày.
Mẹ Chu nói một hơi dài, mệt liền dừng lại, lúc này Chu Tịnh Kỳ mới có thể lên tiếng
"Con tìm được công việc rồi, công việc của con rất bận, không về được.

Khi nào có thời gian con sẽ về thăm ba mẹ.

Mày nghĩ chúng tao không biết gì à, chẳng phải sắp đến ngày giỗ của cái thằng nhà họ Lục à, tao biết mày vẫn về thăm mộ nó, vậy mà không chịu về nhà.

Mày đừng nghĩ chúng tao không tìm được mày, lần này mà mày không chịu về nhà thì chúng tao sẽ làm đơn cắt đứt quan hệ với mày."

Mẹ Chu nói xong liền dập máy, không để cho Chu Tịnh Kỳ nói thêm câu nào.
Chu Tịnh Kỳ thật sự mệt mỏi vì thái độ gia đình mình.

Nhưng họ lại là ba mẹ của cô, là người dù có đối xử bất công tới đâu, cô vẫn nên làm tròn bổn phận của ngừoi làm con.
Gió mát đêm mùa hè thổi từ mặt hồ phả vào ngừoi.

Chu Tịnh Kỳ vẫn ngồi đó, bao nhiêu tủi thân và uất ức cứ theo nhau tràn ra theo khoé mắt.
Chu Tịnh Kỳ rất quý trọng công việc hiện tại, cô không có ý định sẽ từ bỏ.

Giờ cô đã là người trưởng thành, ba mẹ cô sẽ không thể ép buộc cô được nữa.
Dù ba mẹ không yêu thương cô, nhưng tình cảm cô dành cho họ không hề ít.

Bao năm xa gia đình, Chu Tịnh Kỳ rất nhớ ba mẹ, nhưng lại khống dám về nhà.
Khóc một trận đến quá mười hai giờ đếm, khi định đi về phòng thì lại thấy bóng dáng cao lớn đứng gần đó.
Chu Tịnh Kỳ đã từng nghe đồng nghiệp kể nhiều câu chuyện ma không biết là thật hay giả liên quan đến bệnh viện.
Còn chưa kịp hét, người kia đã lên tiếng.

Hoá ra là Hàn Lâm Viễn.
Sau đó hai Chu Tịnh Kỳ giữ khoảng cách với anh, đi về ký túc xá.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi