RUNG ĐỘNG


Hàn Lâm Viễn nghe trợ lý trình bày công việc xong, mới lên tiếng
Chu Tịnh Kỳ xin nghỉ phép tháng tám chưa?
Trợ lý suýt thì quên mất chuyện tháng tám hàng năm Chu Tịnh Kỳ đều sẽ trở lại thành phố B.
Tôi sẽ đi kiểm tra ngay ạ
Trợ lý trộm lau mồ hôi trên trán.

Giám đốc luôn quan tâm đặc biệt tới chuyện của Chu Tịnh Kỳ.

Vậy mà anh ta lại có thể quên mất.
Chu Tịnh Kỳ thật sự đã xin nghỉ phép.

Nhưng lần này cô xin nghỉ nhiều hơn những lần trước.
Hàn Lâm Viễn nhìn vào tờ đơn xin nghỉ của cô, con số 7 ngày nổi bật, thật sự rất bất thường.
Mấy ngày đó tôi cũng sẽ nghỉ phép, cậu lo liệu công việc thời gian đó đi.
Vâng.

Trợ lý cũng chẳng lấy làm lạ, Chu Tịnh Kỳ về quê những một tuần, hiển nhiên là có điều bất thường.

Hàn Lâm Viễn muốn cùng ngồi tàu tới thành phố B với Chu Tịnh Kỳ, nhưng chắc chắn cô sẽ không đồng ý, vậy nên Hàn Lâm Viễn quyết định tới thành phố B trước.
Hàn Lâm Viễn có một căn hộ ở trung tâm thành phố B, cách bệnh viện của thầy giáo cũ một đoạn, là bệnh viện mà trước đó Lục Trầm đã điều trị.
Đã lâu mới về đây nên Hàn Lâm Viễn có ghé qua bệnh viện một chút, thăm hỏi thầy giáo cũ, rồi mới trở về căn hộ nghỉ ngơi.
Anh biết cô sẽ chọn chuyến tàu buổi tối hôm nay, Hàn Lâm Viễn cầm quần áo vào nhà tắm.

Tắm táp xong xuôi lại đặt báo thức mấy tiếng sau rồi mới yên tâm nghỉ ngơi.
Hơn bốn giờ sáng Hàn Lâm Viễn đã tới trước cửa sân ga thành phố B chờ đợi.

Anh không biết chính xác cô sẽ về lúc mấy giờ, chỉ có thể ngồi ôm cây đợi thỏ.
Từ hơn bốn giờ sáng, Hàn Lâm Viễn vẫn nghiêm túc nhìn từng dòng người đổ ra từ sân ga, đến số lần chớp mắt cũng hạn chế.

Hàn Lâm Viễn vó thể dùng cách đơn giản hơn là điều tra về chuyến tàu cô đã lên, nhưng như vậy là anh đã can thiệp vào sự riêng tư của cô.

Đợi đến hơn sáu giờ sáng mới thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng nhưng tới khi nhìn thấy cô lại không có can đảm xuất hiện.
Chu Tịnh Kỳ quen thuộc đi tới cửa hàng vàng mã trước đó.


Những thứ cần mua cũng nhanh chóng chọn lựa vì đã làm nhiều lần.
Hàn Lâm Viễn dừng xe ở một chỗ xa xau đủ để nhìn thấy cô gái nhỏ.

Cho tới tận khi Chu Tịnh Kỳ bước lên xe bus, Hàn Lâm Viễn mới khởi động xe đi theo.
Cái nắng giữa tháng tám gay gắt như đổ lửa, ánh nắng xuyên qua cửa kính cũng làm cho anh cảm nhận được cái nóng khắc nghiệt của mùa hè.
Vậy mà sau đó, Chu Tịnh Kỳ vào trong nghĩa trang tận ba tiếng đồng hồ rồi mới bước ra, không có gì bất ngờ, mắt đã lại sưng đỏ.
Lần đầu tiên anh thấy Chu Tịnh Kỳ khóc là cái đêm ở bên bờ hồ, lần đó mắt cô cũng không sưng đỏ đáng thương như lần này.
Hàn Lâm Viễn hiểu được, có lẽ Lục Trầm chính là khúc mắc trong lòng Chu Tịnh Kỳ, khiến cô không muốn mở lòng ra với ai.
Hàn Lâm Viễn mở cửa xe bước xuống, Chu Tịnh Kỳ nhìn thấy anh thì kinh ngạc, đứng im bất động.
Sao anh lại ở đây-Chu Tịnh Kỳ thấy anh đang tiến về phía mình thì buột miệng hỏi.
Người em đầy mồ hôi rồi, lên xe đi, anh đưa em đi.
Hàn Lâm Viễn đưa tay cầm lấy chiếc ô trên tay cô.

Chu Tịnh Kỳ không kịp phản ứng, tay bỗng dưng trống trơn.
Sao anh lại biết em ở đây?
Hàn Lâm Viễn nhìn thẳng vào cô:Chuyện của em có chuyện nào anh không để tâm? Lên xe đi, em muốn đi đâu?
Chu Tịnh Kỳ đang định về nhà, nhưng không thể để Hàn Lâm Viễn xuất hiện ở nhà cô được.

Chu Tịnh Kỳ không muốn anh nhìn thấy những mặt xấu xí của gia đình cô.

Càng không muốn ba mẹ cô nhìn thấy anh mà nổi lên lòng tham.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi