SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Tạ Sơ đau lòng, tôi có thể nhìn ra từ đôi mắt trừng lớn của cậu ấy. Mà cảm xúc tức giận của tôi tới nhanh, đi cũng nhanh. Có lẽ tôi là người biết che dấu cảm xúc, lại nói người đối diện là Tạ Sơ.

Cho nên khi tôi muốn chạm vào cánh tay cậu ấy, nói vài lời mềm mỏng.

Tạ Sơ lại không ngừng vùng khỏi tôi, lùi về sau mấy bước tránh tôi đụng vào. Cậu ấy như lần đầu gặp tôi, thậm chí giọng nói cũng mang chút khó tin: “Cũng vì trong nhà không ai giải quyết như cầu của anh, cho nên anh có thể thản nhiên tìm tới em trai mình, dù tôi chỉ là em trai trên danh nghĩa.”

Tôi mở miệng rồi ngậm lại, thậm chí tôi còn có chút buồn cười muốn nói không phải cậu đã biết tôi là kiểu người gì từ lâu rồi sao.

Nhưng tôi không nói được, tôi sợ tôi lại nói ngược với lòng, nói lung tung lại khiến quan hệ giữa tôi và Tạ Sơ trở nên kém hơn.

Đáy lòng mơ hồ có giọng nói, buộc tôi dùng giọng nói chế nhạo, nhưng lại căng thẳng ép tầm mắt của mình dính lên người Tạ Sơ: “Thế nào, cậu cho rằng tôi thích cậu, hay là nói, cậu thích tôi?”

Tôi biết như vậy là vô liêm sỉ, nhưng lại không cách nào che giấu việc đầu tôi nóng lên, giọng nói mong đợi sự thật.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, ngay sau đó là tiếng của mẹ Tạ Sơ, sắc mặt cậu ấy biến đổi: “Cửa không khóa!”

Sau đó tôi như đối tượng vụng trộm của gian phu cứng ngắc chạy ra ngoài cửa sổ phòng tắm.

May là nhà tôi chỉ cao hai tầng, ngoài cửa sổ còn có một cái bệ nho nhỏ, có thể chứa được người đang trùm khăn tắm như tôi.

Tôi nghe tiếng nói mơ hồ trong phòng, thầm nghĩ, để mẹ Tạ Sơ thấy đệm giường có vẻ như có người lăn lộn thì sẽ thế nào đây.

Có lẽ chỉ nghĩ là con trai mình xuất tinh trong mơ thôi, cũng không biết Tạ Sơ có thể xử lý tốt không.

Đang suy nghĩ miên man, Tạ Sơ đã ló đầu ra: “Bà ấy đi rồi, anh lên mau.”

Bầu không khí bị phá vỡ, tất nhiên cũng có vài vấn đề không thể tiếp tục.

Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ trèo lên, sau đó tìm quần áo bị đá xuống dưới giường của mình.

Tôi quay đầu nhìn Tạ Sơ, cậu ấy cũng yên lặng nhìn tôi.

Một lúc sau tôi mới ra vẻ thoải mái cười nói: “Lời vừa rồi cậu đừng để trong lòng, lúc đó chỉ là tôi có chút tức giận.” Cho nên không cách nào đáp lại cậu.

Lời kế tiếp tôi không nói rõ nhưng tôi biết Tạ Sơ biết.

Tóc Tạ Sơ tán loạn, quần áo trên người cậu ấy là quần áo bẩn, phần bụng còn ướt một mảng lớn.

Cậu ấy kéo phần vải đó ra, một lúc sau mới mở miệng, giọng nói có chút khàn: “Anh, anh đừng chơi tôi. Không phải anh còn nhiều bạn sao, cần gì phải tìm tới tôi.”

Tôi ngẩn người, lời này là muốn cắt đứt với tôi?

Tạ Sơ nhẹ nhàng nhìn tôi một cái, cậu ấy cởi quần áo trên người ra. Trên phần bụng cường tráng có một vết sẹo, cắt ngang qua cơ bụng.

Tôi thấy cậu ấy tiếp tục nhìn tôi, nói: “Anh cũng dùng tôi rồi, tôi có gì hay, kém xa bức vẽ vị họa sĩ kia tặng anh, vị Tần tiên sinh nghe điện thoại, còn có người trong bệnh viện…”

“…”

“Trần tiên sinh vẫn rất thích anh, anh không để ý anh ta, anh ta còn tới tìm tôi, muốn tôi xin anh tha thứ.”

“…”

“Đúng rồi, sau đó vị y tá kia, vì muốn gặp anh, ngày nào cũng chạy tới phòng bệnh của tôi.”

“…”

Tạ Sơ cười nhìn tôi, giọng cậu ấy trầm ổn, nói rõ từng câu kể những chuyện tôi không biết.

Mà tôi hoàn toàn im lặng, chỉ đành kinh ngạc nhìn cậu ấy, tiếp tục để từng chữ của cậu ấy đâm vào lòng mình.

Tạ Sơ bỗng nhiên di chuyển, cậu ấy bước qua ôm lấy tôi: “Tôi cảm thấy vị họa sĩ kia không tệ, trên bức vẽ còn tỏ tình với anh, anh cũng nên tìm xem một chút.”

Tôi rất muốn hỏi, vậy còn cậu.

Cậu thích tôi không?

Nhưng tôi không hỏi ra, vì tôi nghe được người ôm tôi nói tiếp: “Anh, vừa rồi anh hỏi tôi có thích anh không, tôi nghĩ câu trả lời của tôi là không. Vì người tôi yêu, mà đối tượng… không thể nào là anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi