SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Đau đớn khiến tôi lập tức lấy lại tinh thần, tôi dùng sức đẩy Tạ Sơ ra.

Cậu ấy thả lỏng, tôi hít sâu nhìn qua, trên bả vai là một dấu răng rất sâu, còn chảy cả máu.

Lần này mặc kệ cái gì mà áy náy nhớ nhung gì, tôi tức giận: “Cmn em điên rồi sao!”

Bả vai đau không chịu nổi, tôi thấy Tạ Sơ còn cười, cậu ấy vừa cười vừa liếm vết máu ngay khóe miệng: “Đau không?”

Nói nhảm!

Tôi muốn đẩy cậu ấy ra, lại không ngờ Tạ Sơ đột ngột rút thắt lưng của tôi ra, nhanh nhẹn trói hai tay tôi lại.

Tôi trợn to mắt, kiềm chế tức giận, tôi chậm rãi mở miệng: “Bây giờ em buông anh ra, anh còn có thể xem đây là đùa giỡn, Tạ Sơ.”

Tôi rất ít khi gọi đầy đủ tên Tạ Sơ, tôi tin cậu ấy có thể hiểu ý của tôi.

Nhưng Tạ Sơ lại chỉ dừng lại một chút, tiếp theo cậu ấy lại siết chặt nịt da, trói chặt tay tôi lại: “Anh thích Lý Phục không?”

Tôi không nghĩ tới cậu ấy lại mở miệng hỏi điều này, theo bản năng, tôi nói: “Em có ý gì?”

“Em mới biết cậu ấy tự sát.”

“…”

“Vì cậu ấy là bạn trai của em, nên anh mới ngủ với cậu ấy?”

Ánh mắt Tạ Sơ trói chặt tôi, như muốn xé cái gì đó, chạm lên suy nghĩ sâu nhất trong lòng tôi.

Lời nói của cậu ấy vừa trần trụi lại lộ ra sự hèn hạ của tôi, dù sao thì tình sử của tôi trước kia cũng khiến hình tượng tôi trong mắt cậu ấy trở nên khó coi như vậy.

Nhưng tôi cũng không muốn tránh, thậm chí không quan tâm trái tim đang rối như tơ vò của mình, tôi nói thẳng: “Chỉ là say rượu mất lý trí thôi.”

Rõ ràng Tạ Sơ không chấp nhận lời giải thích này của tôi, cậu ấy lập tức cởi quần tôi xuống, không có chuẩn bị đã đâm hai ngón tay vào hậu huyệt của tôi.

Tôi lập tức cắn chặt răng: “Cút ra ngoài.”

Cái gì mà thích cái gì mà chờ đợi, toàn bộ cmn đều là nói nhảm.

Nếu Tạ Sơ là như vậy, tại sao tôi phải lãng phí thời gian năm năm, cậu ấy hận tôi, cậu ấy hận tôi làm vậy với Lý Phục. Vậy nếu như chỉ là dùng tình dục để trả thù, quá độc ác, tôi tình nguyện để cậu ấy đánh tôi một trận.

Tạ Sơ từ trên cao nhìn bộ dạng hung dữ của tôi, cậu ấy đột nhiên cười, vừa cười cậu ấy vừa khom người liếm khóe mắt tôi: “Thì ra anh cũng sẽ khóc sao.”

Tôi nhìn tên biến thái quái gở kia, thật sự không nghĩ ra tại sao bây giờ cậu ấy thế này.

Tạ Sơ rút tay ra, tôi cảm thấy phía sau căng đau nhưng cũng không đến mức bị thương.

Cậu ấy sờ bụng tôi, đầu lưỡi ấm áp hôn mút xương quai xanh của tôi, đi thẳng xuống lồng ngực.

Cấu liếm lồng ngực ướt nhẹp, còn dịu dàng ngậm lấy đầu v* của tôi, thành thạo trêu chọc.

Tôi nghe cậu ấy vừa mút vừa ậm ờ nói: “Anh, em chưa từng hẹn hò với cậu ấy.”

Tôi giật mình, nhìn chằm chằm Tạ Sơ.

Cậu ấy thả lỏng miệng, lại vẫn không chịu nhìn tôi.

Tôi nghe cậu ấy tiếp tục khẽ nói: “Nếu em không lừa anh…”

Tôi thở dài, đột nhiên có hơi mệt mỏi nằm lên ghế salon cắt ngang lời cậu ấy: “Đây là chuyện của năm năm trước… bây giờ nói cũng không có tác dụng gì.”

Tạ Sơ vẫn luôn vùi mặt vào ngực tôi, đột nhiên cậu ấy cười, tôi nghe cậu ấy cười, lại cảm nhận được một giọt nước mắt ấm áp nhỏ lên lồng ngực của tôi.

Đúng như dự đoán, cậu ấy trợn đôi mắt đỏ bừng lên, nước mắt rơi đầy mặt, khóe miệng méo mó: “Em thật sự hận anh, Đàm Dã, sao anh lại vô tâm vậy chứ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi