SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Câu nói kia như một cây dao ghim vào lòng tôi, tôi vô tâm?

Tôi tức giận muốn đạp Tạ Sơ một cái, nhưng nhìn đôi mắt đỏ bừng vì khóc của cậu ấy, tôi vẫn không nỡ.

Chỉ có thể siết chặt bàn tay bị trói chặt, dùng sức kéo cổ cậu ấy lên, lại dùng sức cắn nát khóe miệng cậu ấy.

Tôi chặn lại tiếng kêu đau của Tạ Sơ, mặc kệ mùi máu tanh, không ngừng đòi hỏi từ miệng cậu ấy.

Nước mắt Tạ Sơ vẫn đang chảy, chúng nhanh chóng thấm ướt mặt tôi, sền sệt, như từng đám mây đen rơi vào trái tim tôi, vừa nghẹn vừa bực.

Cậu ấy nhanh chóng đẩy tôi ra, không muốn hôn tôi, đôi mắt đỏ ửng cùng với bên mép bị thương, cậu ấy tách chân tôi ra.

Tôi không biết có phải cậu ấy đã chuẩn bị xong từ lâu không, nhưng rõ ràng tất cả những thứ này đây đều không như trong tưởng tượng của cậu ấy.

Vì động tác của cậu ấy vừa thô lỗ lộn xộn, rất mất trật tự.

Cậu ấy lấy một cây đấm bóp ra khỏi cái túi đặt dưới đất nhét vào cơ thể tôi, gel bôi trơn sền sệt còn nằm bên ngoài, cái vật kia không được làm trơn đã bị đẩy vào vách thịt chặt cứng.

Cho nên tôi bị thương, trong mông rất đau, không thấy chút thoải mái nào.

Tôi nhịn đau, nhìn Tạ Sơ thô lỗ rút ra cắm vào vật kia, không ngừng mở rộng những nơi tôi chưa từng chạm tới sau lưng tôi.

Đau quá… tôi chưa cứng, Tạ Sơ cũng không.

Đây là một trận ngược đãi tâm hồn hai bên cũng là ngược đãi một bên, tôi chịu đựng cơn đau đứt quãng nhìn xuống: “CMN cậu đừng khóc! Là ông đây đang… bị tra tấn!”

Tôi vừa dứt lời, Tạ Sơ đã rút cây đấm bóp kia ra, ném qua một bên.

Hộp bánh ngọt bị ném trúng, lập tức văng tung tóe, thành một đám bùn nhão.

Hương vị ngọt ngào tràn ngập không khí, lẫn với mùi máu tươi.

Tạ Sơ thở hổn hển, nhìn tôi nằm trên ghế salon đang cố gắng khép chân lại. Tôi khó khăn ngồi dậy, tôi cũng không muốn nói cậu ấy cút hay nói lời khó nghe hơn nào. Có lẽ trong lòng tôi có linh cảm, sau khi tôi nói điều này, tất cả đều không thể xoay chuyển.

Bảy năm giữa tôi và Tạ Sơ, cùng với sự vướng mắc trong năm năm tách ra cũng sẽ hạ màn kết thúc.

Nhưng tôi không muốn nói, đáng sợ là tôi lại không muốn nói. Tôi không muốn cậu ấy đi, hoàn toàn không muốn cắt đứt với cậu ấy, không sợ vừa rồi cậu ấy ngu ngốc dùng vật kia đâm vào cơ thể tôi, gần như dùng hình thức cưỡng dâm.

Xưa nay tôi cũng không biết mình có thể hèn đến mức này, cũng không biết rốt cuộc mình bị cái gì mê hoặc.

Khi cậu ấy tháo thắt lưng trên tay tôi ra, lại đến sau khi tôi mặc lại quần, tôi im lặng châm thuốc cho mình, nhìn Tạ Sơ quần áo xốc xếch: “Tắm rửa một chút, về đi.”

Phòng tắm phát ra tiếng nước tí tách, tôi ngồi trên chiếc giường lớn bên ngoài, im lặng nhìn vết bầm tím trên tay mình.

Tôi cởi quần áo, nằm lên giường, chui vào trong chăn, tôi không dám chạm vào điểm phía sau lưng, chỉ cần chạm vào một chút thì trái tim cũng đau theo.

Những người tôi ngủ đều là những người lớn tuổi có kinh nghiệm, bọn họ sẽ không bị thương, tôi cũng chưa từng làm gì thô bạo với bọn họ.

Điều duy nhất không nhớ ra được là đàn em mà tôi ngủ lúc say rượu, tôi cũng không rõ tình huống hôm sau của cậu ấy thế nào, dù sao có thể ngồi có thể đi, nói vậy cũng là tôi say rượu vẫn làm việc rất dịu dàng.

Cho nên đối với vết thương của mình, bây giờ tôi thật sự không hiểu được rốt cuộc nó nghiêm trọng đến mức nào, cũng chỉ có thể đợi đến hôm sau lại uống thuốc.

Nằm trong chăn ấm, tôi cuộn người lại.

Trong lúc mơ hồ, tôi nghe thấy âm thanh đóng mở cửa phòng tắm, không lâu sau, một thân thể trần truồng ướt át chui vào lớp chăn của tôi.

Thân thể cậu ấy ấm áp, dán chặt vào lưng tôi. Cậu ấy vùi mặt vào gáy tôi, cánh tay siết chặt eo tôi.

Như tìm được vật thuộc về mình, ôm thật chặt, không muốn rời đi.

Tôi buồn ngủ nhắm mắt, không thể cưỡng nổi cơn buồn ngủ, chìm vào bóng tối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi