SAO BĂNG KHÔNG XUẤT HIỆN


Đợi chừng hơn 5 phút thì đến lượt, Đức Minh quay sang ra đằng sau hỏi Đăng Khoa: “Tao ăn bún bò, hai chị cũng ăn bún bò, mày ăn gì?”
Đăng Khoa xỏ hai tay vào túi quần, hơi hếch hàm lên, nói: “Bún bò luôn.”
“Bốn tô bún bò, hai tô không bỏ hành tây.”
Sau khi thanh toán xong, hai người sang chỗ máy bán nước tự động, mua thêm vài chai nước suối, rồi mới trở về bàn ăn.
Tòa nhà NT có gần hai mươi tầng, nhưng công ty Phong chỉ chiếm sáu tầng ở phía dưới.
Tầng một bao gồm sảnh lớn, căn tin, phòng y tế và phòng chứa đồ, toàn bộ đều thuộc quyền sở hữu của công ty Phong.

Tuy nhiên, hết phân nửa diện tích đã giành cho căn tin.
Dù là giờ cao điểm, nhưng có nhiều người không lựa chọn ngồi lại đây dùng bữa, thế nên bàn ghế còn trống nhiều chỗ, hơn nữa còn có cửa sổ, nên không gian khá thoáng mát.
Cũng vì vậy, có thể nhìn thấy Hồng Khánh và Thiên Quân ngồi cách họ một bàn là không khó.
Thiên Quân liếc ngang liếc dọc, xác định xung quanh không có ai thân với mình trừ Hồng Khanh, anh mới nói: “Sao hồi nãy cậu biết tôi đang nhắn tin?”
“Vì tôi thông minh.”
“Gớm.” Thiên Quân bĩu môi, nhỏ giọng như sợ ai nghe thấy: “Thật ra…ban nãy tôi nhắn tin với bạn gái.

Nhưng em ấy còn nhỏ quá, sợ ba mẹ ẻm biết chuyện sẽ bị mắng, nên bọn tôi giấu, chưa công khai cho ai biết cả.

Bỗng nhiên cậu nhắn, làm tôi giật cả mình, con tim bé nhỏ này suýt nữa là văng ra ngoài đấy biết không.”

Hồng Khánh khựng lại vài giây, quăng vỏ chanh trên tay vào sọt rác dưới chân.

Rồi hai tay lấy thêm ba, bốn miếng nữa, tiếp tục vắt vào tô mình.
“Hai mươi hai tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa.”
Thiên Quân nhăn mặt, “Khiếp! Ăn lắm chanh thế? Không sợ chua à?”
Hồng Khánh điềm nhiên đáp lại một chữ: “Ngon.”
“Gu ăn uống bên Thụy Sĩ lạ quá.” Thiên Quân lắc đầu.

Anh gắp giá đỗ vào tô mình, hỏi: “Ăn không?”
“Giá sống, không ăn.”
“Lạ thế? Thời cấp ba thấy cậu hay ăn lắm mà.” Thiên Quân tặc lưỡi, “Mà cậu có nhầm sang ai không? Chứ bạn gái tôi mới mười tám thôi, vừa thi đại học xong đấy, lấy đâu ra hai mươi hai?”
Cơ mặt và chân mày Hồng Khánh từ từ giãn ra, khóe môi vừa nâng lên một chút liền bình thường trở lại, “Vậy à? Vậy thì hơi nhỏ thật.”
Anh húp một muỗng nước súp.

Nhận ra, hình như có hơi chua thật, nhưng cũng không đến nỗi.
Ở bên này, Vân An đang dùng tay, vuốt lại phần tóc bị làm rối cho Hải Uyên.
“Thích quá em ơi.” Hải Uyên vừa hưởng thụ cảm giác nhột nhột thoải mái, vừa cười.
Bỗng, vô tình thấy phần da dưới tay áo ẩn ẩn hiện hiện, cô nắm lấy tay Vân An, vén tay áo lên.
Có lác đác nốt ngứa sưng nhẹ, màu đỏ hồng, nổi bật trên nền da của Vân An.

Xung quanh có gió ngoài cửa sổ đưa vào, và quạt trên trần nhà, tất cả đưa mùi dầu gió phảng phất bay qua mũi Hải Uyên.
Cô vén thêm cánh tay còn lại, bên này cũng có.
Thoạt nhìn sẽ giống muỗi cắn, nhưng Vân An không thu hút muỗi như Hải Uyên, mà trừ khi chui rúc vào hang ổ nào đó mới bị muỗi cắn nhiều thế này, vậy nên cô mạnh dạn đoán: “Dị ứng?”
Vân An rụt tay lại, hoàn toàn không có ý muốn phủ nhận, “Hôm qua, mình ăn nhầm ít hành tây.”
“Hành tây chứ có phải cái gì bé tí ti đâu mà ăn nhầm được?”
Đức Minh và Đăng Khoa ngồi xuống ghế đối diện, yên lặng nghe chuyện.
Trước sự chất vấn, Vân An ngập ngừng, thành thật nói: “Tối qua anh Thắng chiên cơm…nhưng băm hành tây bỏ vào chiên cùng, nhỏ quá…mình đâu có nhặt ra hết được, mà không ăn thì sợ ảnh buồn.”
Nét mặt Hải Uyên lập tức trở lạnh, rõ ràng là đang không vui, “Vậy cậu có nói cho anh ta biết không?”
“Nói rồi,” Vân An gật đầu, vỗ nhẹ vào lưng Hải Uyên, “Mình nói rồi, nên cậu đừng có căng thẳng như…”
Hải Uyên lập tức ngắt ngang: “Sao mà không căng được? Đây là lần thứ ba rồi đấy!” Càng về sau, cô càng nhấn mạnh, “Quá tam ba bận!”

Người phục vụ đi đến, đặt lên bàn bốn tô bún bò.
Đức Minh đẩy hai tô không có hành tây cho Hải Uyên và Vân An, không nói thêm gì.
Hải Uyên chỉ vào tô của Vân An, cơn tức giận không thuyên giảm đi dù chỉ một chút, “Cậu nhìn xem, đến em họ mình còn nhớ được cậu không ăn được hành tây.”
Đức Minh rón rén, nói nhỏ: “Thật ra…hai chị giống nhau nên em mới…”
“Em không cần nói.” Khi nhận ra lửa giận suýt chút vượt quá giới hạn, và bầu không khí mất tự nhiên vì mình, Hải Uyên mới hạ giọng: “Mình không có ý muốn xen vào chuyện cá nhân của cậu, đặc biệt là chuyện tình cảm của cậu mình càng không muốn.

Nhưng nếu cậu cứ nhún nhường, cứ nghĩ cho anh ta mãi, người chịu thiệt chỉ có mình cậu thôi.

Mà cậu là bạn mình, mình không muốn cậu chịu thiệt.”
“Mình biết mà, cậu chỉ muốn tốt cho mình thôi.” Vân An gượng cười, “Đừng nói cho Nhiên biết, nha? Một lần này nữa thôi, mình hứa đấy.”
Lần đầu tiên, khi biết cô ăn phải hành tây trong thức ăn Thắng nấu rồi nổi dị ứng, Hải Uyên im lặng, An Nhiên nhắc nhở rằng cô phải nói với anh.
Đến lần thứ hai, An Nhiên vừa biết Thắng lại tái phạm liền phẫn nộ: “Có mỗi cái chuyện bạn gái bị dị ứng với hành tây cũng không nhớ nổi! Hay anh ta nhầm sang con nào?” Hải Uyên thì nhỏ nhẹ trấn an An Nhiên, đồng thời cũng để lại một câu: “Cậu nên nói rõ với Thắng một lần nữa, không phải cậu không muốn ăn hành tây, mà là không thể ăn được.” Lúc đó, Vân An mới hiểu, thì ra không chỉ ba mẹ, mà đến cả hai người bạn thân thiết này cũng có ấn tượng xấu với bạn trai cô.
Bởi vì sợ ác cảm của họ với Thắng càng tăng thêm, nên hôm nay Vân An mới cố ý mặc áo dài tay.

Cô không ngờ rằng Hải Uyên lại tinh ý phát hiện.

Mà Hải Uyên thường ngày hòa nhã bao nhiêu, hiện tại lại phát cáu đến mức này, thì An Nhiên sẽ thế nào? Hải Uyên, cô không rõ, nhưng An Nhiên là người giỏi võ và không giỏi kiềm chế, e rằng chuyện sẽ rất xấu.
“Ăn đi.” Hải Uyên thở dài, dù không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu chấp nhận.
“An, cậu phải nhớ, đứa trẻ hiểu chuyện sẽ không có kẹo ăn đâu.”
Vừa cắn được miếng chả, sau lưng liền vang lên tiếng gọi.


Trong đầu Hải Uyên chạy qua một dòng chữ: trời đánh tránh bữa ăn.
Thiên Quân nhìn thấy cách mình một bàn có bóng dáng nho nhỏ cùng màu tóc sáng, nhưng bị cận mà quên mang theo kính, nên anh không dám chắc là ai.

Sợ nhầm người thì quê lắm, nên anh nheo mắt hỏi Hồng Khánh: “Đứa nào quen quen vậy kìa?”
Hồng Khánh xoay lưng, nhìn theo hướng Thiên Quân chỉ, “Hải Uyên.”
Thiên Quân cười, vẫy tay gọi lớn: “Này! Quýt! Tí có xem phim không?”
Hải Uyên quay đầu, nhìn lướt qua Hồng Khánh, nói ngắn gọn: “Không có tâm trạng.

Không xem!” Rồi quay người, tiếp tục dùng bữa.
Để lại một Thiên Quân hụt hẫng, lẩm bẩm: “Rồi xong, ai lại chọc nó điên lên rồi, khỏi xem luôn.”
Ngoài ra, còn có một Hồng Khánh vừa sững sờ, vừa ngỡ ngàng.
Có lẽ, hôm nay không phải một ngày thích hợp để thực hiện nhiệm vụ của mẹ anh rồi.
Đến ông trời cũng muốn Hoàng Tuấn ế lâu hơn, mà anh thì không thể kháng lại ý trời.
Suốt một buổi chiều hôm đó, Hải Uyên mang theo tâm trạng không mấy vui vẻ, lao đầu vào kiểm tra lại bản thảo của mình.

Còn Hồng Khánh, thi thoảng lại vờ như vô tình nhìn cô, định nhắn tin hỏi thăm, nhưng nghĩ lại mình không có tư cách, nên đành thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi