SAO ĐỈNH LƯU CHƯA CHIA TAY TÔI

Chương 78


Đường Chi hốt hoảng, cô có cảm giác dường như phía sau của Giang Chi mọc ra một cái đuôi to, lông xù ra.

Cái đuôi đang phất qua phất lại, biểu hiện rất rõ ràng chủ nhân của nó có đầy ý nghĩ xấu xa.

Nhận thức được bản thân đã sai gì đó, trước đó còn khiến cho cô cảm thấy áy náy trong lòng. Giang Chi là người đàn ông ngây thơ?

Rõ ràng đây là một con sói già đang vẫy đuôi.

Giả vờ ngây thơ dụ dỗ cô vào hố, chờ đến khi cô phát hiện thấy có điều kỳ lạ thì đã bị lưới lớn vây chặt, vừa vặn bắt được con cá ngốc nghếch là cô đây.

Cô mới không muốn bị bắt bằng cách dễ dàng như vậy, thế là trực tiếp giả ngu, hỏi Giang Chi:

“Cách của người trưởng thành là gì?”

Có bản lĩnh thì nói ra xem!

Ai ngờ Giang Chi lại đẩy vấn đề lại phía cô: “Em nói thử xem!”

Đường Chi: “! @# $%... &*”

Trong nháy mắt, gương mặt anh hàm chứa ý cười, giống như rất hài lòng với dáng vẻ nghẹn lời của cô.

Đáng chết! Anh lại giả vờ!

Đường Chi quả quyết nhón chân lên, chủ động ôm lấy cổ anh, hôn vào đôi môi của anh làm vang lên một tiếng “chụt” giòn tang.

Hóa ra là cô muốn làm cho anh thẹn thùng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng tiếng động này quá lớn, lối đi bên dưới hàng cây vắng vẻ, thậm chí còn truyền về từng trận tiếng vang.

Không khiến cho Giang Chi xấu hổ mà ngược lại làm cô có chút e thẹn.

Đường Chi đỏ mặt lùi về phía sau một bước.

“Như này chắc cũng có thể!”

Ý cười lan ra bên môi Giang Chi, giống như anh đang suy nghĩ đến điều gì đó:

“Ừm, hóa ra đây chính là tiêu chuẩn của người trưởng thành.”

A a a.

Đương nhiên cũng có tiêu chuẩn càng lớn hơn.

Nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, đồ vô lại!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Chi đỏ bừng, cô liếc anh, Giang Chi xem như không nhận ra, anh ôm cô vào lòng mình:

“Anh biết mua coca (1) là có ý gì rồi.”

Thế! Nhưng! Anh! Đã! Biết!!!

Hôm nay người đàn ông sử dụng 2G đã lên sóng!

Đường Chi vốn bị gió thổi làm cho cơn nóng trên gương mặt vơi đi bớt, lúc này nghe anh nói mua coca thì trong nháy mắt đã đỏ mặt trở lại, ngay cả ở cổ cũng đã đỏ lên, trong vô thức cô lùi lại một bước từ trong lòng anh.

“A?”

Giang Chi trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như sóng nước dập dờn.

Nhắc đến việc này cũng khá trùng hợp.

Hai người Vương Triết Viễn và bạn cùng phòng Trương Khải Diệu bị fan gọi là CP mua coca. Nguyên nhân là vì vào một ngày nọ, trong đống tài liệu của ký túc xá, mà hai người họ đã cố gắng gom góp, moi móc ra được ba tệ đi mua coca, nhưng bởi vì muốn mua được coca thì phải đi ngang qua quầy bán quà vặt, hai người họ đều không muốn đi, sau cùng đã tiến hành một trận battle, người thua phải làm chân chạy vặt.

Một đoạn đường này khiến không ít fan chụp được, thế là đặt cho hai người tên gọi CP mua coca, trong một đêm tên gọi này đã tăng nhiệt lên đến con số năm ngàn người.

Các tuyển thủ không thể mang theo điện thoại.

Nhưng quản lý của nhóm thì thỉnh thoảng sẽ lên internet nghe ngóng tin tức của họ.

Họ đều là thẳng nam, làm sao chịu được kiểu ghép đôi thế này.

Vương Triết Viễn và Trương Khải Diệu bị tất cả mọi người chế giễu mà xấu hổ: “Hơn nữa mua coca cũng không phải từ gì tốt đẹp.”

Lúc đó đúng lúc là tiết học thanh nhạc của Giang Chi.

Khi anh bước vào phòng học thì nghe thấy có hai người đang rủ rỉ, anh thuận miệng hỏi thử: “Sao lại không phải từ gì tốt đẹp?”

Một học viên tốt bụng phổ cập kiến thức giúp Giang Chi: “Ý nghĩa của cái này không thể truyền bá đâu thầy Giang, em chỉ vụng trộm nói với thầy thôi.”

Vương Triết Viễn và Trương Khải Diệu lại xấu hổ một lần nữa.

Trong khi được họ phổ cập kiến thức cho, Giang Chi nghĩ đến ngày đó Đường Chi đỏ mặt nhấn mạnh: “Anh chỉ có thể mua coca với em.”

Rất rõ ràng, nội dung trong cuộc gọi mà cô đã gọi anh, cô nói muốn điên cuồng mua coca với bạn trai …

Không cần nói cũng biết.

Thời gian quay về hiện tại, cô gái từng nói muốn mua coca với anh một cách cuồng nhiệt đang cố gắng giả ngu:

“Hửm? Mua coca còn có ý nghĩa sâu xa gì khác sao?”

Đường Chi mở to đôi mắt sáng ngời, rất vô tội nhìn về phía anh: “Mua coca chẳng phải ý là mua nhiều coca khen thưởng cho đối phương sao?”

Mỗi lần bị lật tẩy thì mồm miệng rất lưu loát, nhưng đến lúc chiến đấu thực tế thì sợ sệt.

Anh rất phối hợp không vạch trần lời nói dối vụng về của cô:

“Ừm, là ý như vậy.”

Đường Chi chột dạ, lại bắt đầu cố tỏ ra ngay thẳng: “Đúng vậy! Cái này còn có thể có ý nghĩa gì khác chứ? Nói đùa, em chưa từng nghe thấy đâu.”

Giang Chi cười thành tiếng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vừa theo ý của cô, cô lại càng đắc ý.

Anh nhấp môi, nói: Nếu em muốn biết một ý nghĩa khác…”

Đường Chi hớt hải khoát tay: “Không không không.”

Anh nhắc đến cái này khiến cô bị dọa cho hoảng loạn đến mức không tìm được chủ đề gì nói tiếp, sau cùng cô quyết định dùng cách cực kỳ bá đạo chặn miệng anh lại.

Nhưng lần này không còn vừa chạm vào đã có thể rời đi như trong tưởng tượng của cô.

Giang Chi đã nhanh chóng giữ chặt phía sau gáy cô khiến nụ hôn này sâu hơn.

Ngón tay anh rất ấm, nhưng khi vừa chạm vào làn da cô lại có chút mát mẻ.

Đường Chi chấn động run lên. Giống như để trấn an, tay anh vuốt v3 bên cổ cô, k1ch thích đến mức toàn thân đều căng cứng.

Bông tuyết tung bay, đong đưa rồi rơi xuống.

Cô chậm rãi nhắm mắt lại, hoàn toàn không cảm thấy lạnh mà chỉ cảm thấy sự lãng mạn dưới vùng đất trời này.

Chờ đến khi nụ hôn nồng nhiệt này kết thúc, tay của anh cũng nhẹ nhàng di chuyển khỏi gáy cô, bên môi đã bày ra một nụ cười khẽ.

“Chi Chi, đây mới là nụ hôn người trưởng thành nên có.”

Đường Chi ngửa mặt nhìn anh.

Đến lúc này, trong lòng và cả trong mắt cô, tất cả đều là anh.

Trái tim cô giống như được ngâm trong nước ấm, cả người cô đều chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.

Đây là tình nhân, người yêu, người nhà của cô.

Là toàn thể thế giới của cô…

Giang Chi.

 

Tin tức Đường Chi đột nhiên đến thăm 《PICK ME》 bị đè x uống rất sít sao.

Chương trình tìm kiếm tài năng không cho phép các tuyển thủ mang điện thoại di động, nhân viên công tác bên trong cũng đã ký thỏa thuận giữ bí mật.

Ban đầu cô còn tưởng rằng sẽ bị lộ, nhưng sau hai ngày lo lắng, cô mới phát hiện sự lo lắng của mình giống như hơi thừa.

Khi cô nói mình chưa chuẩn bị xong thì Giang Chi lập tức dốc sức đè ép tin tức này lại, cứ thế mà không có bao nhiêu tin tức bị truyền ra cả.

Anh đúng là khiến người ta có cảm giác rất an toàn và được tôn trọng.

Trong lúc cô thư thái, nhưng cũng bắt đầu có chút dao động.

Bỗng nhiên có chút mong muốn công khai rồi.

Không được.

Phải nhẫn nại.

Nếu công khai, lỡ như sau này tiểu thuyết nhỏ lúc đêm khuya bị giảm bớt thì phải làm sao?

Cô đang theo dõi các cô gái hâm mộ Giang Chi, gần đây mọi người sáng tác quả thực rất nhiệt tình, viết vô cùng ướt át.

Nhẫn nại! Nhẫn nại! Nhất định phải nhẫn!

Đường Chi cầm điện thoại di động lên, vừa muốn vứt đi thì có cuộc gọi tên “dì Triệu” gọi đến khiến cô bị dọa giật mình. “Đông” một tiếng, đầu đã đụng vào đầu giường.

“Hít…”

Đây chính là vui quá hóa buồn trong truyền thuyết sao?

Đường Chi nhận điện thoại.

“Chi Chi à!”

Giọng nói bên kia điện thoại rất quen thuộc, thân thiết.

Đường Chi há miệng nhưng không biết mình nên gọi đối phương thế nào.

Sau khi biết mình là đứa trẻ lớn lên cùng với Giang Chi, được cha mẹ Giang Chi nuôi lớn, bỗng nhiên cô cảm thấy hơi ngỡ ngàng.

Gọi mẹ chẳng phải quá đột ngột rồi sao? Còn gọi dì Triệu thì tựa như mới quen.

Do dự một hồi, cô vẫn quyết định gọi là dì Triệu.

Hiển nhiên Triệu Vân Tịch không có phản ứng quá lớn với cách xưng hô này của cô, bà ấy chỉ thân thiết nói:

“Ngày ba mươi trở lại cũng quá muộn, con đừng chờ Giang Chi, trực tiếp về thì tốt hơn. Trước đó dì còn tưởng con bận, nếu mấy ngày này đều rảnh rỗi thì con trực tiếp về nhà dì đi!”

Đường Chi nhạy cảm bắt được lời của dì Triệu nói là “về nhà dì” chứ không phải “ghé nhà dì”.

Vào lúc này, trái tim được Giang Chi che chở ấm áp kia đã bắt đầu nóng lên.

“Được rồi dì Triệu.” Đường Chi lập tức vui lên rất nhiều: “Ngày mai con sẽ lập tức trở về.”

“Con nói đấy nhé!” Triệu Vân Tịch muốn cô phải khẳng định: “Nói ngày mai thì phải là ngày mai, đừng gạt dì nhé! Hai đứa các con không chịu trở về, nếu không phải ngày thường có Thiên Thiên đi theo dì thì dì đã cô đơn chết mất rồi.”

Thiên Thiên mà Triệu Vân Tịch nhắc đến chính là em gái họ của Giang Chi, tên là Vương Vũ Thiên.

Đường Chi ngạc nhiên phát hiện ra trong đầu mình vậy mà có thể hiện lên gương mặt của Thiên Thiên.

Cô cười nói: “Ngày mai con thật sự sẽ về.”

Không chỉ có cô trở về mà Giang Chi cũng muốn trở về.

Đường Chi cúp điện thoại, cô hơi ngượng ngùng nhưng lại rất vui vẻ, lăn qua lộn lại trên giường hai vòng.

Lúc đầu cô hơi ghét tác giả.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhẹ nhàng thiết lập cô thành một người không có cha mẹ, nhưng lúc này lại cảm thấy cũng tạm được.

Cô không phải không có người thân.

Nhân vật nữ phụ Đường Chi tuy ác độc, nhưng Đường Chi cũng vẫn được yêu thương nồng nhiệt.

Buổi trưa Giang Chi lên máy bay trở về. Năm trước làm huấn luyện cho 《PICK ME đã kết thúc, hai người cùng nhau đi mua chút quà tặng.

Dù xem như người một nhà thì Đường Chi vẫn cảm thấy mình đến cửa vẫn không nên đến tay không.

Tần Miểu về nhà thì nhàn rỗi đến phát chán, thế là hối thúc cô online cùng chơi game với cô ấy.

Đường Chi kiêu ngạo từ chối, trả lời Tần Miểu: [Không rảnh! Đang mua đồ tết.]

Cô cũng phải chuẩn bị đón tết, cả nhà đoàn viên náo nhiệt.

Ngày bình thường vô vị, không bị quấy nhiễu thế này nhưng lại tràn đầy ấm áp.

Những khiếm khuyết trong lòng đang được Giang Chi lấp đầy từng chút một.

Trong tay họ đều là quà mới mua, rất nhiều, đầy cả hai tay.

Đường Chi nhìn anh, rất nhanh đã rung động dính vào người anh, hai tay ôm chặt vòng eo gầy, dán sát gương mặt mình đến trước lồ ng ngực rắn chắc của anh: “Giang Chi, em thật sự rất thích anh!”

Giang Chi mặc kệ cô ôm, anh trầm thấp nói: “Mấy ngày trước cũng nói như vậy.”

Đường Chi ngẩng đầu lên, nhấn mạnh nói với anh: “Hôm nay yêu nhiều hơn hôm qua, hôm trước, ba hôm trước.”

Cho nên mỗi một ngày cô đều cực kỳ yêu thích anh.

Hừ, người đàn ông không có tình cảm thì sẽ vĩnh viễn không hiểu.

“Ừm.”

Nụ cười của Giang Chi ẩn bên dưới lớp khẩu trang.

Cô tỏ tình, anh có nghe trăm lần cũng không bao giờ biết chán.

Ngày hôm sau, hai người cùng nhau trở về.

Triệu Vân Tịch đã lùi về phía sau ống kính nhiều năm nay, nhưng dáng người và nhan sắc của bà đều được giữ gìn vô cùng tốt.

Giang Chi gọi người đến cầm quà trong xe xuống, Triệu Vân Tịch lập tức lôi kéo Đường Chi thân thiết nói chuyện.

Vừa nhìn thấy cô, bà ấy đã lập tức nhíu mày: “Ôi, Chi Chi, sao con lại gầy thế này?”

“Ở bên ngoài ăn uống cũng không ngon, trở về là được rồi.”

Đường Chi vừa nhìn thấy Triệu Vân Tịch, cảm giác muốn thân thiết không tự chủ được không ngừng tràn ra bên ngoài, bây giờ thấy Triệu Vân Tịch ôm mình, cô cũng vô cùng mong muốn dựa sát bà ấy hơn: “Được ạ!”

Triệu Vân Tịch đắc ý ném cho Giang Chi một ánh mắt: “Con xem, Chi Chi ngoan biết bao nhiêu.”

Lúc trước, Giang Chị bị Đường Chi block, ấy vậy mà ngày nào cũng chạy về nhà lấy điện thoại của bà để xem cập nhật trạng thái của Chi Chi.

Hiện tại mối quan hệ của họ đã ấm lên, con trai của bà lại thường xuyên không về nhà, nhà cửa đã vắng lạnh đi rất nhiều.

Giang Chi liếc nhìn Đường Chi, thản nhiên nói: “Cô ấy trở về thì con cũng trở về.”

Dáng vẻ của Triệu Vân Tịch hoàn toàn thay đổi “Mẹ cần con trở về sao? Ở nhà có con gái là đủ rồi. Chi Chi, dì vẫn thường xuyên cho người quét dọn phòng của con, con chuyển về sống thì không hề có vấn đề gì cả.”

Giang Chi: “…”

Đường Chi ở bên cạnh vui mừng cười lên đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt.

Cô vô cùng quen thuộc với mọi thứ ở nơi này.

Mẹ Giang Chi, ngôi biệt thự quen thuộc, còn có…

Căn phòng quen thuộc.

Lúc này cánh cửa căn phòng thuộc về cô được đẩy ra, nhiều ký ức đã bị phủ đầy bụi ngay lập tức đã nhảy ra trong đầu cô.

 Trong đầu cô đang phác họa rất rõ ràng từng chút một về cô và Giang Chi ở thời trung học.

Cô cầu bùa bình an cho anh.

Còn có đêm tình nhân tuyết rơi trong miếu ở thành phố Nam, anh lôi kéo cô vào trong miếu cầu nguyện 

Lúc đó anh là thiếu niên điềm tĩnh, vững vàng đến thế nào, trên người lúc nào cũng là tinh thần phấn chấn chỉ thuộc về thiếu niên.

Nguyện thứ nhất, anh mong cô vạn sự như ý, nguyện thứ hai, anh mong cô bình an, khỏe mạnh.

Sau cùng anh nguyện cho họ yêu nhau, vĩnh viễn không rời xa.

Đáng tiếc đã không thực hiện được nguyện vọng nào cả.

Trong mắt Đường Chi hơi ướt.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô và Giang Chi đã rất vất vả để ở bên nhau.

Vì tác giả cứ một lần lại một lần khi họ yêu nhau thì lại tách ra.

Chỉ là trí nhớ của cô rất mờ mịt, dù có khắc cốt ghi tâm đ ến thế nào thì hiện tại cũng giống như đang nhớ đến chuyện đời trước.

So với trước kia đã từng có được thì cô càng quan trọng hiện tại này hơn.

Mà cô và Giang Chi cũng đã chính thức yêu nhau.

Thế này đã đầy đủ rồi.

Mọi thứ trong phòng đều sạch sẽ, sáng ngời, nắng ấm chiếu vào từ cửa sổ sát đất, tràn đầy hương vị trong trí nhớ.

Cô kéo tủ quần áo ra. Đầy ắp! Ở đó còn có cả quần áo từ hồi cấp ba.

Màu sắc vẫn tươi đẹp, sáng ngời, thậm chí còn có cả…

Đồng phục trường cấp ba!

Đôi mắt Đường Chi lóe sáng. Cô lấy đồng phục ra.

Áo sơ mi ngắn tay và váy xếp nếp, vớ dài, kết hợp với đôi giày da màu đen, hoàn toàn đúng quy định của trường cấp ba.

Sau khi cô thay đồ mới phát hiện, bây giờ bản thân đã nảy nở hơn lúc đó không ít, chủ yếu nhất là ở phần ngực. Vốn dĩ chính là đồng phục áo sơ mi nhưng bởi vì bộ ng ực quá nổi bật mà đã biến thành kiểu áo hở rốn mất rồi.

Nhưng chuyện này tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của Đường Chi.

Cô nhìn nhìn trong gương rồi nháy mắt một cái.

Tự mình thưởng thức xong thì cảm thấy hơi chán, thế là cô tự chụp lại gửi cho Tần Miểu: [Lúc học cấp ba tớ xinh đẹp vậy sao? (Hình ảnh)]

Tần Miểu: [Vâng vâng vâng, hoa khôi Đế Đô của chúng ta, có thể không đẹp sao?]

Tần Miểu: [Đệt! Cậu và Giang Chi chơi cosplay cái gì đó sao? Ảnh chụp này rất thú vị! Chảy máu mũi.jpg]

Đường Chi: [Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ tùy tiện mặc thử thôi.]

Hiển nhiên Tần Miểu nghe câu trả lời này thì rất tiếc nuối, cô ấy gửi đến mười cái biểu tượng thất vọng liên tiếp .

Đường Chi đặt điện thoại xuống, tâm trạng cực kỳ tốt tiếp tục nhìn vào hình ảnh xinh đẹp trong gương. Cô đang suy nghĩ có nên cột hai cái đuôi ngựa, giả vờ non nớt thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng.

“Chi Chi.”

Là giọng nói của Giang Chi.

Đường Chi cũng không quay đầu lại, hô lên: “Vào đi!”

Giang Chi đẩy cửa ra.

Đập vào trước mắt anh đầu tiên nhất chính là làn váy nhanh chóng hất lên theo động tác của Đường Chi. Thoáng chốc, trong trí nhớ giống như hiện lên một hình ảnh trùng hợp.

Anh nhìn cô chăm chú, đáy mắt không che giấu được sự xinh đẹp đến ngỡ ngàng, hô hấp cũng phải chậm mất mấy nhịp.

Trong đôi mắt tĩnh mịch kia cũng hừng hực nóng lên.

Đường Chi không ngại ngùng, cô xoay người hỏi anh: “Giang Chi, thấy được không? Chỉ là hơi nhỏ.”

Cô cúi đầu, sửa sang lại quần áo của mình, cô muốn làm thủy thủ mặt trăng biến hình cho anh xem.

Ai ngờ vừa giơ tay lên thì trước ngực đã vang lên tiếng “bực”.

Khuy áo đã bung ra, rơi mất một chiếc.

 

Chú thích:

(1)Mua coca: Đồng âm với l@m tình.


Chương 79


Đường Chi hoàn toàn bất động, máu toàn thân như đông cứng lại, thời gian dường như đang dừng lại.

Cô chần chừ rồi từ từ cúi đầu xuống.

Không có gì che chắn trên ngực nữa, một đường cong tuyệt vời bật ra khỏi chiếc áo sơ mi.

Ánh mắt của Giang Chi nhìn theo động tác của cô mà từ từ nhìn xuống.

Dưới ánh mắt không thèm che dấu của anh, Đường Chi hét lên một tiếng, rồi vội vàng lấy tay che ngực lại.

Nhưng hai bàn tay nhỏ nhắn của cô rõ ràng là không thể che hết được, ngược lại còn làm cho nó có cảm giác nửa kín nửa hở, đôi gò b ồng đào theo động tác của cô mà cứ lắc lư lên xuống…

Lắc đến nỗi huyệt thái dương của anh cũng lên lên xuống xuống theo, ánh mắt trở nên sâu thẳm, yết hầu lên xuống trong vô thức.

Cho đến khi ánh mắt sắc lạnh của Đường Chi nhìn qua, Giang Chi mới xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, khàn giọng đáp lại cô: "... Thật đẹp."

Đường Chi vốn dĩ muốn lên cơn đau tim, bây giờ nghe anh trả lời cô như vậy nữa, cô suýt chút đã thở không được.

Có biết vào những lúc như thế này…..

Trầm mặc là khang kiều đêm nay,

Lặng yên là tiếng tiêu mặc biệt ly. (1)

Sao anh không biết ngại mà lại nói chuyện chứ!

Trong tình huống xấu hổ như vậy, Đường Chi tức giận ném gối vào anh.

"Bốp" đập vào cánh cửa ——

"Mau cút ra ngoài ah ah ah ah ah ah! Đồ lưu manh!!"

Giang Chi che miệng ho nhẹ một tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Như để bày tỏ sự quan tâm của mình, anh đã khóa chốt cửa ở bên ngoài dùm cô. 

"Cạch" một tiếng, như là âm thanh cuối cùng để chấm dứt sự ngượng ngùng này, nhưng chuyện này ở trong lòng Đường Chi rất lâu vẫn chưa tan đi được.

Cô "A" một tiếng rồi ngã xuống giường, cảm giác xấu hổ từ ngón chân lan đến mặt cô.

Cô đang bị lời nguyền của tuổi trưởng thành sao? 

Hướng đi của hai người càng ngày càng giống 18 + rồi!

Đương Chi đã tốn hơn bốn mươi phút để thay đồ.

Tất nhiên là tốn rất nhiều thời gian để ổn định lại tâm tình của mình khi nhìn thẳng vào Giang Chi.

Đến khi cửa phòng được gõ "Cốc cốc" hai tiếng, dường như nó đang gõ vào tim cô.

Cô giật mình toàn thân căng thẳng, mặt bất giác đỏ bừng nhưng lại ngồi thẳng lưng lên nói rất dè dặt: "Mời vào."

Nhưng lần này không phải là Giang Chi đi vào mà là Triệu Vân Tịch.

"Chi Chi, có muốn cùng dì gói sủi cảo hay không?"

Đường Chi không ngờ đó là dì Triệu nên sững sờ vài giây mới trả lời: "Có, có ạ!"

Cô khoác tay Triệu Vân Tịch cùng đi xuống lầu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vừa bước xuống khúc quanh ở cầu thang liền nhìn thấy Giang Chi đang nhàn rỗi ngồi uống trà trên sô pha, vẻ ngượng ngùng vừa rồi đã biến mất, hiện tại từ xa nhìn lại rất giống nhân mô cẩu dạng.(2) 

Đường Chi âm thầm phóng ánh mắt sắc bén của mình về phía anh.

Ánh mắt hai người giao nhau, lần đầu tiên anh cảm thấy không được tự nhiên nên đã nhìn đi chỗ khác, hai bên tai bỗng nhiên đỏ lên.

Đường Chi cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Khi Giang Chi nhìn thẳng thì cô lại sợ hãi.

Nhưng khi thấy vẻ mặt xấu hổ của Giang Chi lúc này, bản chất d*c vọng trong lòng cô lập tức nổi lên.

Thực sự muốn chụp ảnh anh.

Hi hi!

Triệu Vân Tịch cũng nói với Giang Chi: "Gia đình chúng ta ít người, chỉ cần gói ít đủ ăn là được rồi, làm cho đẹp một chút, để giết thời gian."

Giang Chi đứng dậy đi theo Đường Chi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Lại một lần nữa hai người ở riêng cùng nhau, Đường Chi đưa hai tay vào vòi nước, nước thuận theo tay cô mà chảy xuống, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên ám muội.

Giang Chi tiến lên một bước, Đường Chi rút tay lại trong vô thức, vô tình hất lên người anh vài giọt nước.

Vừa nãy như ăn phải gan hùm mật báo nghĩ là sẽ chụp hình anh mà bây giờ lại bị doạ cho chạy mất, nhưng trong lòng vẫn nghĩ rằng nếu như Giang Chi còn có chút lương tâm thì phải hiểu được đạo lý có qua thì phải có lại…

Hy vọng là anh biết điều một chút có thể đem khuôn ngực vững chắc kia ra để cô ngắm.

Giang Chi nhìn xuống, vừa rửa tay vừa nhìn quan sát biểu cảm thay đổi liên tục trên gương mặt cô, lại thấy cô mất tự nhiên mà co vai lại, môi dưới của anh hơi cong lại: "Xấu hổ sao?"

Sao lại hỏi không có chừng mực như vậy chứ!

Có thể không xấu hổ sao?

Đường Chi trừng mắt với anh: "Làm gì có chứ."

Anh lại hỏi: "Vậy sao lại trốn anh?"

"Có trốn hồi nào đâu chứ?"

Tuy nói như thế nhưng cô lại âm thầm lùi về sau một bước để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Cô lùi một bước thì anh tiến lên một bước.

Người lùi người tiến rất nhanh lưng của cô đã đụng đến bức tường gạch men phía sau, cảm giác lạnh lẽo từ chiếc áo khoác bông truyền đến, đã không còn đường lui nữa, cô đưa tay ra đẩy anh: "Anh làm gì thế."

Giang Chi đặt hai tay ở bên cạnh vai cô hoàn toàn vây chặt cô vào trong lòng mình: "Nếu không trốn anh sao em cứ lùi như vậy chứ?"

Mặt của Đường Chi càng nóng hơn, nhất thời hơi ngượng nghịu.

Miệng của cô cứ vừa há ra là khép lại cứ định nói rồi lại thôi, do dự một lúc liền nhéo vào má mình, Giang Chi cứ nghĩ là cô định hỏi mấy vấn đề rất nghiêm trọng.

Ai ngờ đâu nhịn cả nửa ngày cô mới hít thật sâu;

"Cái đó…"

"Ừ?"

Đường Chi giống như được tiếp thêm dũng khí, nhẹ giọng hỏi anh:

"Anh có thỏa mãn với những gì anh vừa nhìn thấy không?"

Trên mặt cô vẫn còn đang ửng đỏ.

Đôi mắt của cô vừa trong sáng vừa ngây thơ lại tò mò khi nhìn anh.

"..."

Không biết não của cô có phải đã chạm mạch không nữa.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng rõ ràng là ...

Cơ thể của anh lại nóng bừng lên khi cô hỏi như vậy.

Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, mắt tối sầm lại, vô thức li3m khóe miệng.

"Em có biết mình đang nói cái gì không?"

Cho dù có sức chịu đựng giỏi đến đâu, nhưng khi đối diện với người mình yêu thì sẽ không thể nào khống chế nổi bản thân mình.

Khi cô phóng hỏa mà lại không quan sát trước, chỉ lo phóng mà không nghĩ sẽ dập như thế nào, nếu đó là súng và đạn thật thì cô lại sợ hãi, mỗi lần như vậy anh thấy rất khó chịu, nước lạnh ở vòi sen đã dập tắt lửa trong lòng anh.

Đường Chi hỏi như vậy thì đã lấy hết can đảm rồi.

Nhìn thấy sắc mặt anh nghiêm trọng trong lòng cô liền cảm thấy không vui.

Sao anh lại có biểu cảm khó tả như vậy!

Cơ thể cô xấu đến thế sao!

Đường Chi tức giận đưa tay đẩy anh ra, nhưng chỉ đẩy được hai cái lại cảm thấy nhiệt độ thân thể của anh không đúng lắm, rất là nóng, cô vô thức ngẩng mặt lên, thì bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh.

Cô ngẩn người, động tác chậm lại, lặng lẽ rút tay về.

Sau đó thấp thỏm từ dưới cánh tay của anh chui ra: "Em đi giúp mẹ gói sủi cảo đây!"

Cô thậm chí còn không nhận ra rằng khi ở cùng Giang Chi, cô lại rất tự nhiên gọi Triệu Vân Tịch là mẹ.

Mắt Giang Chi hơi híp lại, nhưng anh không thể để cô thành công, đưa tay qua ôm cô vào lòng.

Hơi thở của đàn ông tràn vào, cô quay lưng về phía anh cứ như vậy được anh ôm vào lòng.

Hai tay anh ôm eo cô, cằm đặt lên vai cô, hơi thở nóng rực phả vào tai cô khiến cô ngứa ngáy, tê dại như bị điện giật vậy.

Lỗ tai của Đường Chi rất nhạy cảm, không chịu nổi sự khiêu khích như vậy nên theo bản năng co rút lại, nhưng vòng tay đang ôm eo cô lại càng siết chặt hơn, khiến cô tránh cũng không tránh được, muốn trốn thì cũng trốn không xong.

Trong nhà vệ sinh yên tĩnh trở lại, cô dường như nghe thấy nhịp tim của mình.

Thình thịch.

Thình thịch.

Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà cảm thấy lỗ tai của mình hơi ươn ướt.

Giống như bị lưỡi của anh li3m qua.

Với ý nghĩ đó làm cho các tế bào lập tức sôi trào lên, ngón chân co quắp lại không dám làm bất kỳ động tác nào.

Triệu Vân Tịch thấy hai người đi lâu quá mà vẫn chưa trở lại, nên gọi lớn: "Hai đứa đã rửa tay xong chưa? Ra mau đi!"

Đường Chi giật mình ở trong lòng của Giang Chi nói nhỏ: "Giang Chi…"

Khi vừa lên tiếng, cô đã bị giọng nói của bản thân làm giật mình, tại sao giọng mình lại như vậy chứ?

Âm thanh kéo dài, mềm nhũn, nhu tình mật ý như có thể chảy ra nước.

"Ừ?"

Mặt của người đàn ông đó áp sát vào mặt của cô, khi nói chuyện giọng nói vừa khàn vừa quyến rũ, thì thầm bên tai cô.

Ầm—

Giống như đốt một đống lửa ở trong tim cô.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đường Chi cố gắng duy trì sự tỉnh táo và lý trí, ở trong lòng anh mà vùng vẫy: "Mẹ hối chúng ta rồi kìa…"

Mà cửa nhà vệ sinh vẫn còn đang mở chỉ cần Triệu Vân Tịch tiến lên là có thể nhìn thấy bọn họ rồi.

Cô nhỏ tiếng năn nỉ anh: "Giang Chi mau buông em ra, xin anh mà."

Ông trời ở trên cao cô xin thề sau này sẽ không nói những lời nhảm nhí đó nữa!

May là lời năn nỉ của cô có hiệu quả, bàn tay đang ôm eo cô hơi thả lỏng, nhưng không hoàn toàn buông ra.

"Được, vậy đáp ứng một điều kiện của anh."

Đường Chi khóc không ra tiếng, vô cùng đau lòng nhưng vẫn điên cuồng gật đầu: "Được, anh mau buông em ra!"

Cô thật sự rất sợ Triệu Vân Tịch sẽ đi lại đây mà nhìn thấy cảnh này của hai người bọn họ.

Lúc này Giang Chi mới buông tay ra.

Đường Chi thở phào nhẹ nhõm vừa muốn xoay người rời đi thì lại bị anh kéo vào lòng.

Vừa nãy bị anh đùa giỡn chân cô đã mềm nhũn ra rồi, Đường Chi nằm gọn trên ngực anh, mắt mở lớn, sao Giang Chi lại không giữ chữ tín như vậy chứ!

Người đàn ông nghiêng người qua, môi anh đặt lên môi cô.

Khi hai môi dán vào nhau, cô tinh ý nhận ra rằng, một bộ phận khác trên cơ thể của hai người cho dù đã cách một lớp vải nhưng lại áp sát vào nhau.

Vốn mặt của Đường Chi đã rất đỏ, lúc này lại nóng lên giống như trứng gà vừa luộc vậy.

Ah ah ah!

Anh đang nghĩ cái gì thế không biết thật xấu xa mà!

Giang Chi hít một hơi thật sâu lùi lại một bước:

"Đi được rồi."

Đường Chi đỏ cả mặt, đưa tay ra mở vòi nước, lấy nước lạnh rửa mặt mình để che đi vẻ mặt vừa đỏ vừa không được tự nhiên của mình.

Sau khi lau mặt đi, khuôn mặt nóng bừng của cô đã đỡ hơn một chút, bây giờ cô mới dám bước ra ngoài.

Rất may là Triệu Vân Tịch dường như không phát hiện ra điều gì bất thường, mà vui vẻ đưa võ bánh cho cô.

"Nào chúng ta cùng gói thôi!"

Đường Chi cầm lấy vỏ bánh cẩn thận mà gói, Triệu Vân Tịch đã chuẩn bị rất nhiều nhân bánh, cô chọn nhân được làm từ nấm và thịt heo.

Cho đến khi Triệu Vân Tịch gói xong hai cái sủi cảo thì lúc này Giang Chi mới từ nhà vệ sinh đi ra.

Nhưng anh lại không đi đến cạnh cô, ngược lại đi nhanh lên lầu.

Triệu Vân Tịch thấy rất hiếu kỳ nên gọi lớn: "Này, Giang Chi, con đi đâu thế?"

Giang Chi cứ thế mà đi đầu cũng không thèm quay lại.

Đường Chi cũng nghiêng đầu qua, nhìn bóng dáng vội vàng đi lên lầu của anh, không nhịn được mà cười thầm.

Triệu Vân Tịch ở bên cạnh bất lực mà lắc đầu: "Cái người trẻ tuổi này…"

Khi Đường Chi và Triệu Vân Tịch gói được phân nửa thì có nhận được điện thoại của Kiki.

Kiki gọi cho cô để mời cô tham gia hương vị năm mới được tổ chức trên app với các video ngắn, Kiki là người khởi xướng nên đã gửi lời mời đến Đường Chi.

"Giúp đi mà Chi Chi."

Đường Chi hỏi: "Vậy.. sẽ quay cái gì?"

"Thể loại nào cũng được."

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Kiki rất quen thuộc: "Em có thể hát, nhảy, biểu diễn tài lẻ, hoặc quay một vlog cũng được, hình như em vẫn chưa mở acc phụ, nhân lúc đang hot mà hãy mở acc phụ đi, nếu là app tiến cử thì bên tôi sẽ liên hệ với người quản lý của em, các người có thể trao đổi với nhau."

Hiện app có video ngắn đang rất hot và nhiều người nổi tiếng đã mở tài khoản trên app này để thu hút người xem.

Từng có một nghệ sĩ lớn tuổi ở tuyến ba đã trở nên nổi tiếng dựa vào video ngắn này. Hiện nay lưu lượng truy cập cũng rất khả quan. Trước đây Bàn Tử có nhờ vả người ta như thế nào cũng không có show nào hết, mà bây giờ mọi người lại xin anh ta diễn cho mình, người qua đường thậm chí còn ổn hơn.

Đây là một cơ hội tốt, Đường Chi đã nói tin này với Tống Sơ Tuyết, cô ấy cũng cho rằng đây là việc tốt.

"Gần đây, video biến hình dưới tuyết đang rất hot, hay là em cũng quay một cái tương tự đi. Hoặc là chị sẽ tìm người viết kịch bản cho em và chúng ta sẽ quay nó?" 

"Để em nghĩ lại đã."

Đường Chi cúp máy liền lướt xem các video.

Cứ lướt tới lướt lui bỗng nhiên lại có linh cảm.

Trong tay cô lại không có thiết bị chỉ có mỗi chiếc điện thoại, chỉ riêng việc làm ánh sáng thôi cũng là một vấn đề rồi, nên cô quyết định đi ra hoa viên phía sau, lấy điện thoại cố định trên giá đỡ sau đó bắt đầu quay.

Khi Giang Chi tắm xong thì không thấy Đường Chi đâu.

Triệu Vân Tịch đang làm tới khâu cuối cùng, anh đi đến bên cạnh mẹ, vừa quay đầu lại liền phát hiện ở bên ngoài cửa sổ, Đường Chi đang ở đứng trong tuyết tay thì cầm sủi cảo, nhảy nhót điên cuồng ngoài đó.

Anh nhăn mặt hỏi Triệu Vân Tịch: "Em ấy đang làm gì vậy ạ?"

Sau khi Đường Chi nhận được điện thoại liên quan đến công việc, Triệu Vân Tịch liền không cho cô làm nữa.

Nhìn thấy cô bận trước bận sau nên cũng không muốn đi qua làm phiền cô.

"Những chuyện của bọn trẻ các con, mẹ già rồi làm sao hiểu được chứ."

Triệu Vân Tịch ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, trừng mắt nhìn anh: "Sao không qua đây giúp mẹ vớt sủi cảo."

Buổi tối cha Giang về, mọi người vui vẻ ngồi ăn cơm.

Cha của Giang Chi tên là Giang Nghiêu, là một người rất nghiêm túc không giận mà uy.

Nhưng mỗi khi gặp Đường Chi lúc nào ông cũng cười.

Nhìn thấy Đường Chi và Giang Chi ngồi cạnh nhau, ông có chút cảm thán: "Mới đó mà hai đứa đã lớn như vậy rồi…."

Lúc trước Giang Chi không thích Đường Chi, Giang Nghiêu liền để Giang Chi tiếp xúc với con gái nhà Tô gia, vậy mà bây giờ Đường Chi và Giang Chi lại đến với nhau, ông cũng không có ý kiến cả.

Triệu Vân Tịch mút canh cho mọi người, nghe thế liền cười nói: "Hai chúng ta đều già cả rồi!"

Đường Chi ngọt ngào nói: "Làm gì có chứ, không hề già chút nào."

Triệu Vân Tịch lại cười nhìn Giang Nghiêu mà nói: "Nhìn kìa, có con gái thật là tốt."

Câu “con gái” đã phá đi lớp phòng vệ của Đường Chi.

Lúc cô đang rất cảm động thì Giang Chi đột nhiên nói: "Đổi từ khác đi, nên gọi là con dâu."

Đường Chi: "..."

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Rõ ràng là con gái sẽ thân thiết hơn được chứ!

Chân cô ở dưới bàn ăn lén đạp Giang Chi.

Triệu Vân Tịch nói đùa: "Chi Chi à, con thật sự không chọn nữa sao? Cách thức liên lạc với hai mấy chàng trai mẹ vẫn còn chưa xóa nè!"

Đường Chi đỏ mặt: "Giang Chi rất tốt mà."

Mấy ngày nay khi cô thường khen anh thì trình độ tâng bốc của cô ngày càng điêu luyện, nhưng bây giờ lại ở trước mặt trưởng bối thì cũng không thể tâng bốc quá được.

Giang Nghiêu cười lớn: "Cảm thấy tốt là được rồi, chúng ta đã là người một nhà từ lâu rồi."

Bên ngoài cửa sổ tuyết đang rơi lất phất.

Ở bên trong thì đồ ăn nóng hổi, cả nhà quanh quần bên nhau, cuối cùng cũng đến lúc đón năm mới đến.

Sau bữa cơm, Đường Chi mở điện thoại lên mới phát hiện video của cô gửi cho Diệp Tử đã rất hot.

Phần mềm của video này cô vừa tải xuống, cô vẫn còn chưa kịp cài đặt không cho tin nhắn làm phiền, điện thoại ở trên sofa không ngừng reo lên.

Dữ liệu cho thấy video này của cô chỉ mới được tải lên chưa đầy ba tiếng đồng hồ mà lượt xem đã lên tới 10 triệu lượt, lượt thích cũng rất ấn tượng, với 100w + lượng fan tăng lên với tốc độ chóng mặt.

Về đoạn video mà cô đã đăng vào chiều nay ...

Sau đây là tất cả các loại nhận xét.

[Ha ha ha, đây là loại video hài hước gì thế?]

[Cứu với! Có ai giống như tôi lúc bắt đầu thích cô ấy là vì ngoại hình của cô ấy không?]

[Ha ha ha đây là bài hát vỡ lòng của thiếu nhi gì chứ?]

Bài hát vỡ lòng của thiếu nhi?

Bình luận này vậy mà lại có hai trăm ngàn lượt thích, chứ tỏ hơn hai trăm ngàn người này đều cảm thấy đúng.

Má Đường Chi phồng lên rất là không phục.

Cô, Đường đại tài tử, dồn hết tâm huyết của mình để tạo ra một bài hát tỏ tình, làm sao nó có thể trở thành một bài hát vỡ lòng của thiếu nhi được? !

Cô rất tức giận!

Ngay khi Giang Chi vừa đi rót nước khi quay lại thì thấy cô má phồng lên, giống như một con cá nóc nhỏ đang phồng lên. 

Anh đặt cốc nước lên bàn cà phê, ngồi xuống bên cạnh cô: "Có chuyện gì vậy?"

Đường Chi đưa điện thoại cho anh, rất nghiêm túc hỏi:

"Có phải là rất ấu trĩ không?"

"Để anh xem."

Anh ấn vào video.

Giang Chi mặc một chiếc áo lông màu hồng với mái tóc nửa buộc nửa xoã giống như đang ở nhà. 

Trong tay cầm một chiếc sủi cảo mới gói, nhìn vào camera chớp chớp mắt, phối hợp với bgm (3), bỗng nhiên cất giọng.

"sủi cảo tiên sinh

Chất phác vô hoa

Cắn vào sẽ thấy

Bên trong đều là nhân. "

Bốn dòng ca từ đầu tiên có tiết tấu giống nhau, nhẹ nhàng vui tươi, ca từ đơn giản khiến người ta không nhịn được mà khóe môi cong lên.

Sau một đoạn mở đầu, cô lại chuyển sang tông khác—

"Hương vị của thịt lợn ba chỉ tươi và bắp cải—

Thật tuyệt vời! "

Trong video một thiếu nữ linh động, đang cầm lấy sủi cảo và giơ ngón tay cái lên, thể hiện chúng một cách sinh động, thật sự rất hấp dẫn.

Giang Chi bình tĩnh liếc nhìn Đường Chi, cô đang bĩu môi bất mãn, thấy anh nhìn sang, cô đột nhiên cảm thấy anh đang mất tập trung, ra hiệu cho anh nhìn lại điện thoại lần nữa: "Còn có một đoạn nữa! Anh tiếp tục nghe!"

Quả thật không sai, sau điệu nhảy ma thuật ngắn ngủi của cô, thì cũng đã tới đoạn thứ hai—

"Sủi cảo tiên sinh

Tôi rất yêu nó

Một ngày ba bữa

Ăn hoài ăn không ngán

Những buồn bã u phiền—

Đều không còn nữa!"

Tương tự với đoạn trước, ca từ rất thực tế.

Lúc cô biểu diễn trông cô rất đáng yêu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giọng hát tẩy não này chỉ cần nghe một lần là có thể thuộc rồi.

Khóe môi anh nhếch lên ý cười, còn chưa kịp nói chuyện, Đường Chi đã tức giận giật lại điện thoại lại, nũng nịu nói: "Hừm, thật ra anh đang cười nhạo em, anh đã đánh mất tư cách để bình luận!"

Uổng công cô trong bài hát thêm vào đó tâm tư của thiếu nữ, Giang Chi ngu ngốc này.

Giang Chi càng cười to hơn, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô giải thích: "Anh cười vì em rất hát hay."

Đường Chi không tin: "Nhưng anh không có khen em!"

"Chà, viết rất hay, anh rất thích."

Anh nói với một sự chân thành tuyệt đối.

Đường Chi nghĩ anh chỉ đang muốn làm cô vui, cô lấy điện thoại ra bật chức năng quay video: "Nào, nói lại với camera, em sẽ đăng lên."

Nếu như thế này mà anh còn dám khen thì mới chứng tỏ là anh thật lòng!

Giang Chi nhìn vào camera, nói lại những lời mình vừa mới nói, có một chút bất đắc dĩ nhìn qua Đường Chi: "Như vậy có được chưa?"

Đường Chi gật đầu cuối cùng cũng xem như là vừa ý rồi.

"Cũng tạm được."

Nếu như đã là đồng minh…

Cô nhìn anh: "Vậy anh cảm thấy bài hát này có ấu trĩ quá không?"

Giang Chi mỉm cười nói: "Không có."

Đường Chi để tay lên lỗ tai, làm động tác như nghe không rõ, lớn tiếng nói: "Này, lớn tiếng nói cho em nghe nó có ấu trĩ hay không?"

"....."

Dưới cái nhìn như muốn giết người của cô, Giang Chi chỉ có thể lặp lại: "Không hề ấu trĩ."

"Đúng rồi!"

Đường Chi nghe được câu trả lời mình muốn, rất hài lòng cất điện thoại đi, vô cùng hài lòng mà đi lên lầu tắm.

Cô đăng đoạn video vừa quay Giang Chi trong nhóm bạn bè của mình, và chỉ cho một vài người thân thiết xem.

Sau đó liền có ba bình luận—

Tống Chấp: [? ? ? Anh Chi nếu anh bị ép buộc thì chớp mắt đi! ]

Tần Kiểu: [Anh Chi à TAT cẩu lương này vì tỏ lòng kính trọng tôi xin ăn trước đây!]

Hoàng Bình Chiêu: [? ? ?]

…….

Tội nghiệp cho Giang Chi cả đời anh minh, cứ như vậy mà bị cô ở trong nhóm bạn hủy hoại hết rồi.

Ngược lại Đường Chi xem những bình luận lại vô cùng vui vẻ.

Sau khi tắm xong cô rất sảng khoái, lại vui vẻ mà đi lên giường, cùng Tần Miểu vừa trò chuyện vừa thả icon, sau đó chơi vài trò chơi nữa, rất nhanh đã đến giờ đi ngủ.

Cô tắt đèn nằm xuống, ngước nhìn lên trần nhà, căn phòng rất quen thuộc, không hề có cảm giác không thoải mái.

Cho nên trước đây mỗi đêm cô đều ngủ gần với phòng của Giang Chi sao?

Thông thường thì khi ra vào phòng đối phương cũng không hề có chút bất tiện nào.

Nghĩ đến đây, Đường Chi vùi đầu vào chăn, nghĩ đến chiều nay chiếc áo đồng phục học sinh bị bung nút và khi anh ôm cô vào lòng ở trong nhà vệ sinh ở dưới lầu, trong lòng có chút rung động.

Ah ah.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đàn ông tồi này vậy mà ở trong lòng cô nhóm lên ngọn lửa?

Đường Chi đang suy nghĩ miên man thì cửa bị gõ nhẹ hai lần.

Cô kinh ngạc thò đầu ra khỏi chăn: "Ai vậy?!"

"Là anh."

Là giọng nói của Giang Chi.

Cô xuống giường chạy đi mở cửa.

"Anh sao vậy?"

Người đàn ông này lại ôm gối đứng ngoài cửa, ánh đèn trong hành lang từ trên chiếu lên đầu anh, phác họa ra một chút bình yên và dịu dàng.

Anh tiến thêm bước nữa: "Bóng đèn phòng của anh hư rồi."

Đường Chi vô thức lùi lại cứ thế bị anh chen vào bên trong.

"??? Gì chứ?"

"Cho nên?"

Cô vô cùng khó hiểu nhìn anh.

Đèn hư rồi thì tìm người đến sửa.

Tìm cô làm gì chứ….

Ánh mắt của người đàn ông đó rất bình tĩnh mà nhìn cô:

"Anh sợ bóng tối."

 

Chú thích:

(1) Câu thơ trong bài thơ Tạm biệt khang kiều.

(2) Hình dáng là người nhưng hành sự như chó vậy.

(3) BGM : nhạc nền



Chương 80


Rõ ràng, đó chỉ là cái cớ.
Đã thế lại còn vụng về.
Đường Chi liếc đến cái gối đang nằm trong tay anh, nói bóng nói gió: "Chẳng lẽ anh luôn để đèn khi ngủ à?"
Giang Chi, mặt không đỏ tim không loạn, nói dối: "Đúng là vậy đấy."
Đúng thật là đèn đã hỏng rồi.
Đường Chi đã bật đèn trong phòng lên, cũng ngay tại thời khắc lơ đễnh này, Giang Chi đã cực kỳ hiểu chuyện mà đóng cửa phòng lại.
Cô quay người lại, tầm mắt đối diện với anh trong một lát, thật sự rất để ý đến cái gối đang nằm trong tay của anh.
"Anh không phải là định nói rằng anh sợ bóng tối nên đêm nay anh muốn ngủ cùng với em đấy chứ?"
"Ừm."
Giang Chi rất bình tĩnh mà đặt cái gối lên trên giường.
"Không phải em đã đồng ý với anh một điều kiện rồi sao?"
Anh cúi người, chỉnh lại cái gối cho thật phẳng phiu, quay người lại, nói:
"Đây chính là điều kiện mà anh đưa ra."
Ánh đèn nơi đầu giường bị thân ảnh của anh che khuất, phác họa vài hình bóng mơ hồ.
Da mặt của Đường Chi đỏ lên: "Anh đây là đang chơi xấu!"
Lúc đó cũng đâu có nói là cái điều kiện này!
Giang Chi hơi hơi nhếch khóe miệng lên, nói: "Em đã đồng ý rồi, bây giờ lại nói rằng người ta chơi xấu, em mới là người chơi xấu thật sự."
Câu này thật là vòng vo mà.
Đường Chi tiến lên phía trước, nhẹ nhàng đấm anh mấy cái, nhưng Giang Chi lại kéo cô cùng nhau ngã xuống giường.
Đường Chi không phòng bị vừa mới hốt hoảng kêu lên thì cả người đã ngã vào vòng tay của anh rồi.
Hai người giữ nguyên tư thế như vậy, không hề cử động mà nhìn nhau. 
Đôi mắt của Giang Chi đen thẫm nhưng lại giống như ngọn lửa chứa một đốm màu đen tối, yết hầu nhấp nhô, rù quến muốn chết.
Trái tim của Đường Chi đập thình thịch, cô nhìn thẳng vào bờ môi mỏng manh của anh, giống như bị bỏ bùa, nhẹ nhàng hôn anh một cái.
Lúc mới bắt đầu, cô chỉ là muốn hôn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua mặt nước mà thôi.
Nhưng người đàn ông ấy lại siết chặt hai tay, ôm chặt lấy cô, lật người một cái đã đè cô xuống dưới thân của mình.
Chỉ trong một giây, giữa hai người đã xảy ra sự thay đổi xoay chuyển đất trời như vậy.
Hai tay của Giang Chi chống ở hai bên đầu cô, từ từ hạ thấp thân mình áp xuống.
Đôi môi của Đường Chi hơi hé mở, không hề lường trước được rằng anh lại có những hành động đổi khách thành chủ như vậy, trong lòng cô đang điên cuồng gào thét.
A a a.
Giang Chi quá phạm quy rồi!
Nhưng mà đà mế (1) ——
Đường Chi vươn tay nhấn lên môi của Giang Chi.

Thế nhưng Giang Chi lại hôn nhẹ lên đầu ngón tay của cô, sau đó lại mở miệng, ngậm ngón tay của cô vào trong miệng mình.
Đầu lưỡi liếm nhẹ vào bụng ngón tay của cô, khơi dậy một cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Tay của Đường Chi hơi rụt lại một chút, ngẩn ngơ nhìn anh, cả người cô đều trở nên mềm nhũn.
Đến nỗi, khi đôi môi của Giang chi hạ xuống, cô không có tí tẹo khí phách nào mà nhắm mắt lại.
Thời gian trở nên chậm chạp trong giây phút này, sự tập trung của toàn bộ cơ thể đều rơi hết vào giữa răng môi.
Môi lưỡi của Giang Chi mềm mại, nóng bỏng, từng chút từng chút một, từ từ gợi lại ký ức đã ngủ sâu của cô.
Trước đó, hai người cũng từng hôn nhau ở trên chiếc giường này.
Núp trong chăn bịt tai trộm chuông, nụ hôn của những người trẻ tuổi trong sáng mà nồng nhiệt.
Tuy đã trưởng thành rồi, nhưng vẫn chưa rũ bỏ được tính ấu trĩ của thời học sinh, ngoại trừ hôn nhau ra, họ không dám vượt Lôi Trì (2) nửa bước.
Thời gian xoay chuyển trở về hiện tại, việc xảy ra khi hai người khác giới đã trưởng thành ở chung với nhau trong một căn phòng, trong lòng Đường Chi hiểu rất rõ ràng.
Những chiếc cúc của áo ngủ đang được Giang Chi từ từ cởi ra, lần lượt từng chiếc một.
Thế nhưng nụ hôn nóng bỏng kia vẫn hung dữ rơi xuống đôi môi của cô.
Cô ấy cảm nhận được sự nóng bỏng, cũng cảm nhận được d*c vọng.
Sau khi chiếc cúc cuối cùng bị Giang chi cởi ra, làn da trắng mịn như tuyết của Đường Chi cứ thế lộ hết ra trong không khí.
Giang Chi ôm cô ngồi dậy.
Trong đáy mắt lạnh lẽo của anh, như thể có một tầng sắc dục chứa đầy ái muội và quyến luyến đang lan tỏa, ánh mắt tối lại, giọng nói khàn khàn.
"Chi Chi."
Như một tiếng gọi nhẹ nhàng, lại giống như một câu hỏi.
Đường Chi xấu hổ đến mức toàn thân căng cứng, ngồi thẳng dậy.
Ánh mắt của anh rơi xuống người cô giống như đang tán thưởng.
Bộ đồ ngủ mỏng manh đã bị tuột xuống dưới vai, cô ngượng ngùng rụt rè ôm lấy cổ anh: "Đừng nhìn."
Nút thắt cuối cùng ở thân trên của cô, bây giờ chỉ còn lại nút cài áo ngực nữa thôi.
Tạch một tiếng, có nghĩa là cô sắp sửa toàn thân toàn ý đối mặt với anh.
Trong lòng Đường Chi hít sâu một hơi, có hơi căng thẳng, chờ đợi những diễn biến tiếp theo.
Đúng ngay lúc này, cửa phòng bị gõ lên một cách nhẹ nhàng, bầu không khí kiều diễm ái muội trong phòng đều bị đập tan.
"Chi Chi, con đã ngủ chưa? Dì đem thảm trải giường cho con nè!"
Đường Chi giật mình, đôi mắt trợn tròn, nhất thời bị dọa cho hồn bay phách tán.
Toàn thân không được tự nhiên mà co chặt lại, mãi cho đến khi người đàn ông ấy kêu lên một tiếng Shhh ——
Bây giờ cô mới nhận ra rằng hình như mình đã ôm anh chặt quá rồi...
Hơn nữa!
Sau khi Giang Chi bước vào, hình như không có khóa cửa!
Cũng có nghĩa là, chỉ cần dì Triệu đẩy cửa đi vào là đã có thể nhìn thấy con trai cưng của bà đang làm cái chuyện censored trọng đại trong đời người——
Đường Chi hồi hộp đến mức giọng nói đều run rẩy, vội vã nhìn về phía Giang Chi để kêu cứu:

"Làm sao bây giờ?"
"Không cần quan tâm."
Giang Chi không coi đây là chuyện gì lớn, khoác tay ôm cổ Đường Chi rồi lại tiếp tục hôn môi cô.
Dưới sự cự tuyệt và kháng cự quyết liệt của Đường Chi, lúc này Giang Chi mới hơi hơi thở gấp rồi buông cô ra, giải thích: "Mẹ sẽ không để ý đâu."
"Nhưng mà em để ý."
Dì Triệu đối xử với cô tốt như vậy, cô lại còn phớt lờ người ta, như vậy cũng quá bất lịch sự rồi.
Hơn nữa, đèn vẫn còn đang bật, ánh sáng trong phòng cũng sẽ thông qua khe cửa mà lọt ra ngoài, cô muốn giả vờ ngủ thì cũng quá giả tạo rồi đi!
Đường Chi nhảy xuống khỏi người của Giang Chi một cách cực kỳ nhanh chóng, giống hệt như một tay lính đặc vụ, mở cửa tủ ra, ra hiệu cho Giang Chi chui vào.
"Mau lên!"
A a a a!
Cái tên khốn kiếp này!
Rõ ràng lúc bắt đầu chỉ là một nụ hôn, từ bao giờ nó đã phát triển thành ra như bây giờ rồi?!
Cô chỉnh lại bộ quần áo lôi thôi trên người mình, chân tay lúng túng, vòng tay ra sau lưng để cài lại khuy áo ngực, nhưng càng vội thì lại càng sai, mặc kệ cho cô có nỗ lực như thế nào đi chăng nữa, chiếc khuy bằng vàng ấy cứ như đang cố tình làm trái ý cô vậy, sống chết cũng không cài vào được.
Mãi cho đến khi ngón tay của người đàn ông ấy chạm nhẹ vào sống lưng của cô, k1ch thích đến mức làm cho toàn thân cô trở nên run rẩy.
Nhưng đã không còn kịp để quản nhiều việc như vậy nữa rồi.
Đường Chi lại vội vã cài lại khuy áo của mình, đồng thời cũng thề rằng về sau phải lựa một bộ đồ ngủ chui đầu, sẽ không bao giờ mua mấy loại áo ngủ cài khuy chỉ vì cái đẹp bên ngoài nữa, cũng quá bất tiện rồi mà a a a!
Đợi đến khi cô kết thúc cuộc đấu tranh với mấy cái khuy xong mới lên tiếng đáp lời Triệu Vân Tịch, nhanh chóng chạy qua mở cửa.
"Dì Triệu, sao vậy ạ?"
Cánh cửa mở ra, Triệu Vân Tịch đang ôm một chiếc chăn bông mới tinh trong tay.
"Buổi tối nhiệt độ sẽ giảm xuống, dì đang tính lấy cho con một bộ chăn, cái con đang đắp bây giờ không đủ ấm."
Đường Chi nhận lấy chăn bông, cảm động muốn chết.
"Cảm ơn dì Triệu ạ!"
Triệu Vân Tịch chú ý đến vệt ửng hồng bên má của cô, đưa mắt vào trong phòng dò một lượt.
Một ánh mắt này không khác nào đòi lấy cái mạng nhỏ của Đường Chi, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, như thể bị trúng phải thuật định thân, không tài nào nhúc nhích được, c**ng cứng đến mức máu cũng chảy ngược luôn rồi.
Cũng may, Triệu Vân Tịch không hề phát hiện ra điều gì khác lạ, chỉ là quan tâm mà cất lời:
"Buổi tối con đừng để nhiệt độ điều hòa quá cao, tránh cho nửa đêm đá chăn ra rồi lại bị cóng."
Đường Chi liều mạng gật đầu: "Có chăn của dì cho con, cả một đêm cũng sẽ không bị lạnh nữa đâu ạ!"
Bởi vì bị nhiễm ít tình d*c nên giọng nói của cô cũng mang theo chút khàn khàn.
Triệu Vân Tịch còn tưởng rằng cô bị lạnh đến đông người, tiếp tục quan tâm, thân thiết hỏi cô: "Sao giọng nói của con lại thành ra như này rồi? Có phải bị nhiễm lạnh rồi không?"
Trái tim đáng thương của Đường Chi chẳng khác nào đang ngồi trên xe trượt núi cả.
Chỉ mới vài giây ngắn ngủi mà đã phải trải qua đủ các thể loại thăng trầm, cô lại lần nữa hít sâu vào một hơi, cảm thấy rất biết ơn kỹ năng nói dối hạ bút thành chương mà mình có sẵn, cực kỳ nhanh trí mà mở miệng, ngáp một cái, bổ sung thêm: "Không phải đâu ạ, vừa nãy con nghịch điện thoại, mơ mơ màng màng rồi ngủ gật luôn, con tỉnh dậy luôn là như vậy đó dì."

"Ồ."
Đường Chi đã nói không phải, Triệu Vân Tịch cũng không tiện hỏi thêm, chỉ bảo rằng mình đã làm phiền cô rồi: "Vậy con đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya nữa."
Đường Chi đỏ mặt nói chúc ngủ ngon với bà.
Sau khi dõi mắt nhìn theo bóng dáng Triệu Vân Tịch đi lên lầu, cô mới thở hắt ra một hơi dài rồi đóng cửa lại.
Đường Chi ôm theo chiếc chăn bông về lại trong phòng. Kẻ đầu sỏ tội ác, hại cô khó xử đến mức này, thế nhưng lại nhàn nhã ngồi trên giường trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Lưng của Giang Chi dựa vào đầu giường, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể duy trì được trạng thái ưu nhã, đối với mỗi một người bước vào căn phòng này say hi (3).
A a a ——
Cô đang sượng tới mức hận mình không thể nổ tung nhay tại chỗ, ấy vậy mà anh lại có thể lão thần tại tại (4) mà ở đó tạo dáng!
Hờn!
Đường Chi bỏ chăn xuống, nhảy qua nhéo mặt của Giang Chi: "Đều tại anh hết!"
Anh túm lấy bàn tay không yên phận của cô, đặt lên môi rồi cọ cọ một cách nhẹ nhàng.
"Ừ, trách anh."
Lại nữa rồi!
Đường Chi rút tay lại, cảm thấy một trận ngứa ngáy tê dại đang dần lan ra trong lòng bàn tay.
Vừa nãy cô bị gã yêu tinh này câu dẫn một lần rồi, bây giờ thì đừng hòng cô mắc câu thêm lần nữa!
Cô lật mình hòng đi xuống, thế nhưng Giang Chi lại siết cô rất chặt.
"Vừa nãy là ai đã thả thính anh đấy nhỉ?"
"Hửm?"
Tiếng cuối cùng mềm dịu đến mức làm cho cô muốn nhũn cả chân.
Đường Chi bị nhấn lên trên người anh, cho dù hai người chỉ cách nhau có một lớp chăn đi chăng nữa thì cô vẫn hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ thể đang nằm dưới thân của mình đang nóng hừng hực.
Cô có hơi xấu hổ, nằm bất động trong vòng tay của anh, yếu ớt nói: "Lúc nãy em chỉ hôn anh có một cái."
"Hơn nữa..."
Anh cũng đã đáp trả lại một cái rồi.
Ấy vậy mà Giang Chi lại rất sẵn lòng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô đỏ bừng lên.
"Hơn nữa cái gì?"
Nghĩ đến cảnh hai người vừa rồi suýt nữa đã lau súng cướp cò (5), Đường Chi ngượng ngùng, không nói tiếp nữa.
Cô rất nhanh đã tìm được một góc nhìn mới: "Hơn nữa, hôn anh một cái đã tính là thả thính rồi á?"
Giang Chi hỏi ngược lại: "Vậy cái gì mới được tính là thả thính đây?"
Giọng nói trầm thấp của anh làm cho trái tim của cô, lại một lần nữa, không có khí phách gì mà đập loạn lên thình thịch thình thịch.
Đường Chi c ắn môi dưới một lúc, không đáp lại được.
Giang Chi hơi nhoẻn miệng cười, vén những lọn tóc rối loạn vương bên má của cô sang hai bên, vén qua sau tai của cô, sau đó lại nới lỏng cánh tay đang siết chặt eo của cô ra.
"Lần sau lại như thế thì sẽ không đơn giản như lần này nữa đâu."
Anh hướng về phía trước, một nụ hôn cứ thế nhẹ nhàng hạ lên trán của cô.
"Ngủ đi."
Bờ mi dài của Đường Chi đang run rẩy, nhất thời không hiểu gì, mở mắt ra ——
Cái gì?
Đều đến bước này rồi, anh còn khuyên em thấy được rồi thì thu tay?
Người anh em ở dưới chăn kia của anh nghe xong đều muốn khóc lóc thảm thiết luôn rồi đó, bro.

Vẻ mặt của Đường Chi khi nhìn anh rất phức tạp.
Giang Chi hơi nhướng lông mày lên: "Sao thế?"
Cô không nói được nửa lời, cuối cùng cũng mở miệng:
"Giang Chi..."
"Có phải anh không được rồi không?"
Anh là Ninja Rùa chắc?
Chưa nói hết câu đó, Đường Chi đã hối hận rồi.
Ah ah, không phải là cô đang gọi mời anh theo cách khác hay sao?
Đã nói trước rằng anh sẽ chủ động cơ mà!
Đúng như dự đoán, theo sau lời nói vừa dứt của cô là ánh mắt dần dần trầm xuống của người đàn ông ấy.
Phạch.
Những ý niệm điên cuồng vừa mới được dập tắt, trong câu nói Có phải là không được rồi không? của cô lại càng sinh trưởng mạnh mẽ và lan tỏa một cách càng càn rỡ hơn. 
Đường Chi còn chưa kịp nói chuyện, đôi môi đã bị chặn lại thật chặt.
Nụ hôn lần này còn nồng nàn kịch liệt hơn cả nụ hôn dịu dàng lúc ban đầu.
Cô thả thính thì cứ thả thính vậy thôi, chứ sắp thực chiến là cô lại bắt đầu rén, mở rộng cổ áo của anh ra, Ư ư vài tiếng rồi nói: "Còn chưa khóa cửa phòng."
Giang Chi có hơi thở gấp, đứng dậy đi đóng cửa, khi quay trở lại đã cởi hết áo ra, để lộ phần thân trên cường tráng.
Thấy anh lại sắp hạ th ân cúi xuống hôn mình, Đường Chi lại chỉ vào cái đèn sáng chưng trên đỉnh đầu ——
"Đèn cũng chưa tắt đâu."
Sau khi nặng nề nhìn cô một cái, anh lại quay người đi tắt đèn.
Đường Chi mím môi, có hơi muốn cười.
Ánh sáng trong phòng đều bị dập tắt.
Giang Chi lại bước về bên Đường Chi, ánh mắt của anh vậy mà lại rất sáng, giống như vẫn còn đang chứa đựng ánh sáng vậy.
Giọng của anh trầm thấp vang lên bên tai cô: "Còn có cái cớ nào để trì hoãn nữa không?"
Đường Chi: "..."
Hết rồi.
Cô nhắm mắt lại, đôi môi của người đàn ông dán chặt tới...
Sáng sớm hôm sau, muốn gì được nấy, Đường Chi xoa bóp thân thể đau nhức của mình thức dậy, cơ thể của cô đã rất nỗ lực mà chứng minh được một đạo lý ——
Quả nhiên...
Nói đàn ông Không được thì sẽ phải chịu bị làm.
 
Chú thích:
(1) Đà mế: 駄目 (だめ) tiếng Nhật, trong trường hợp này có nghĩa là Không được.
(2) Vượt Lôi Trì: Vượt giới; Tiến thêm bước nữa; Phạm quy. Trong trường hợp này là dùng để chỉ việc ăn cơm trước kẻng.
(3) Say hi: Nói xin chào -.-
(4) Lão thần tại tại: Chỉ người có trí tuệ uyên thâm, có thể đối phó với bất cứ việc gì.
(5) Lau súng cướp cò: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi