SAO ĐỈNH LƯU CHƯA CHIA TAY TÔI

Chương 81


Đường Chi xốc chăn lên muốn đi xuống giường.
Tuy rằng năng lực nói bừa của mấy tài khoản blogger rất đỉnh, nhưng chuyện bọn họ bịa ra cũng không hẳn là sai — năng lực không được qua xét duyệt(1) của Giang Chi xác thực rất cuồng dã.
Đột nhiên Đường Chi đỏ mặt, li3m li3m môi, dẫm chân lên thảm trải sàn mềm mại.
Giọng nói của Giang Chi chợt vang lên: "Tỉnh rồi?"
Cô quay đầu lại nhìn anh, anh đang ngồi trên giường, cả người tỏa ra cảm giác dịu dàng không thể nói rõ, giọng nói khàn khàn nhưng lại lộ ra sự vui vẻ. 
Cô bỗng nhiên cảm thấy tức giận, quay mặt đi mắng anh một câu:
"Kẻ lừa đảo!"
Nói là sợ bóng tối gì đó, toàn là lời nói dối hết!
Rõ ràng lúc ở trong bóng tối, anh còn hăng hái hơn người khác nhiều…
Không bật đèn lên, ngay cả mặt mũi anh cũng không cần! Cũng không thèm nghe lời cô gì cả!
Vẻ ngoài ngoan ngoãn vâng theo lúc trước toàn là diễn kịch hết!
Giang Chi cười nhẹ: "Anh lừa cái gì?"
Lừa…
Anh lừa cô nhiều lắm!
Trong miệng đàn ông toàn là lời nói dối, sau này không cần tin bất kỳ chuyện gì mà anh nói hết!
Đường Chi vừa tức giận nắm lấy quần áo, vừa lớn tiếng gào thét trong lòng: Xét duyệt quả thật là có độc, ở trong hồi ức của cô chỉ có nước canh trong vắt, xét duyệt lại bắt cô nhất định phải ăn thịt mặn.
Cô mắng một lúc Giang Chi cũng đã đi xuống giường, cho nên cô chỉ có thể đổi thành nhỏ giọng mắng thầm.
Tận đến lúc Giang Chi đi đến bên cạnh cô, dùng một tay ôm cô vào trong lòng ngực.
Đường Chi u oán liếc nhìn anh một cái: "Anh muốn làm cái gì?"
Thanh niên vừa mới ra khỏi ổ chăn, trên người còn mang theo chút ấm nóng hơn bình thường. 
Anh thò qua, đứng phía sau hôn lên vành tai cô.
Vành tai của Đường Chi đặc biệt mẫn cảm, bị anh hôn như vậy lại trở nên ngứa ngáy.
Cô rụt người vào trong lòng ngực anh, nhỏ giọng nói: "Ai nha, đừng, đừng, không được đâu."
Tiếng cười nhẹ của Giang Chi vang lên bên tai cô: "Hửm?"
Đường Chi bực bội, cả giận nói: "Ai cười là chó!"
Tối hôm qua anh cứ canh cánh hai chữ “không được” ở trong lòng, lúc sau cô khóc lóc xin tha, anh còn chậm rãi nghẹn ngào hỏi: "Ai không được?"

Lúc đầu Đường Chi còn rầm rì không chịu mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi sự xấu xa của anh, vừa khóc lóc vừa nói: "Là em không được."
Dù sao cô cũng không phải đàn ông, không có cái lòng tự trọng chết tiệt này.
Nhưng anh lại cố tình kéo dài ngữ điệu: "À" một tiếng: "Vậy anh sẽ nhẹ một chút."
Như vậy cũng được hả?
Hiện tại cô nhớ tới chuyện đó vẫn cảm thấy vô cùng thẹn thùng.
Nhưng mà nhìn Giang Chi thoải mái như thế, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên d*c vọng trả thù.
"Giang Chi…"
Đường Chi nhẹ giọng gọi anh, xoay người lại, đầu ngón tay trượt lên cánh tay anh.
Giang Chi cúi đầu muốn hôn cô, cô lại nghiêng mặt tránh đi, nhóm chân hôn lên kết hầu của anh.
Giang Chi hơi giật mình, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập sự dịu dàng không hòa tan được.
Anh dùng tay nâng gáy cô lên, ra sức m*t lấy mật ngọt trên môi cô.
Đường Chi cũng đáp lại cái hôn của anh, đến lúc thời cơ chín muồi lại đẩy anh ra.
Thanh niên hơi khó hiểu mà mở mắt ra.
Đường Chi cong môi, thở hổn hển, trên môi còn có ánh nước sáng bóng.
Cô xấu xa hướng về phía anh chớp mắt vài cái, ngồi dậy, giọng nói nũng nịu, vừa mị hoặc lại vừa quyến rũ:
"Em đi ăn cơm sáng đây, Giang Chi!"
Giang Chi nằm trên giường, nháy mắt hỗn độn.
Trong lúc anh còn đang ngây người ra, Đường Chi đã giống như là con thỏ chạy biến ra ngoài, lao thẳng ra khỏi phòng không quay đầu lại, cô chạy ra ngoài hai ba bước, còn đang ôm bụng cười không dừng được.
Cô biết chắc Giang Chi sẽ không đuổi theo mình, quần của anh đã bị cô cố ý ném ra thật ra, cãi thắng anh một lần làm cho tâm trạng của cô cực kỳ tốt, ngay cả cơm sáng cũng cảm thấy ăn ngon hơn rất nhiều, thậm chí còn suýt chút nữa ngâm nga hát.
Triệu Vân Tịch không thấy Giang Chi xuống dưới, kéo tay Đường Chi nhỏ giọng oán giận: "Chậc, thằng bé này cũng thật là, khó khăn lắm mới về nhà được một chuyến, cơm sáng cũng không chịu xuống ăn!"
"Khó có được một kỳ nghỉ mà."
Đường Chi cười khoe khoang nói, vui sướng cắn thêm miếng trứng gà, chỉ cần tưởng tượng đến Giang Chi đang ngồi trong phòng xụ mặt ra, là cô cảm thấy rất khoan khoái.
Hừ.
Đây là cái giá mà anh phải trả cho việc bắt nạt cô.
Xứng đáng!
Chờ đến lúc cô ăn cơm sáng xong, Giang Chi mới thong thả đi xuống lầu.
Đường Chi giả bộ không nhìn thấy bộ mặt âm trầm của anh, sung sướng kéo tay Triệu Vân Tịch: "Dì Triệu, hay là chúng ta đi ra ngoài đi dạo một lát đi!"
Triệu Vân Tịch tất nhiên là đồng ý, hai người ăn ý vứt Giang Chi còn chưa ăn sáng lại trong nhà, cùng nhau đi ra hoa viên để tản bộ.

Chờ sau khi đi tản bộ xong, Tống Sơ Tuyết đã gọi điện thoại đến.
Ai có thể ngờ được: "Ngài Sủi Cảo" bỗng nhiên nổi tiếng trên Diệp Tử TV, câu từ đơn giản cùng với giai điệu tẩy não, chỉ trong một buổi tối đã k1ch thích tài năng sáng tác của rất nhiều blogger, tạo ra rất nhiều bản nhạc tương tự như "Ngài Gấu Trúc": "Ngài Dưa Hấu": "Ngài Bánh Bao", độ hot không hề giảm xuống.
Bên phía Diệp Tử TV đã tỏ vẻ sẽ chuyển tiền bản quyền sáng tác cho Đường Chi, hy vọng sau này nếu cô muốn sáng tác gì đó có thể ưu tiên lựa chọn đăng tải trên trang mạng của bọn họ.
Đường - âm nhạc gia - Chi mơ hồ cúp điện thoại.
Đây là…
Người ngồi trong nhà, bản quyền từ trên trời rơi xuống?
Cô treo điện thoại, nhìn phí bản quyền mới mẻ vừa được chuyển vào trong tài khoản của mình, cảm thấy quá vui vẻ, cho nên chạy đi tìm Giang Chi để khoe khoang.
Ai ngờ dê vào miệng cọp, tự mình dâng lên tận cửa.
Phòng của anh ở ngay sát phòng cô, Giang Chi khóa trái cửa lại, không thèm quan tâm đ ến chuyện phí bản quyền của cô có mấy con số, anh chỉ quan tâm hôm nay cô có mặc nhiều áo hay không, quan tâm cô có đủ ấm áp hay không, muốn kiểm tra cho cô một chút, nhân tiện hoàn thành nốt việc sáng nay còn chưa làm xong.
Đường Chi lên tiếng kháng nghị: "Anh không thèm quan tâm đ ến em, anh chỉ biết lo cho chính bản thân mình, anh là cầm thú."
Anh không giận mà còn bật cười, động tác mãnh liệt giống như muốn xả hết cảm xúc bị đè nén suốt một buổi sáng, Đường Chi thấy cô lên án không có tác dụng gì, đành dùng lại biện pháp xin tha: "Anh trai tốt, em sai rồi, anh cho em về đi nha."
Nói xong lại chớp chớp mắt hai cái, làm ra biểu tình ngây thơ vô tội.
Giang Chi khẽ nhếch khóe môi, thấy cô còn tâm tình để diễn kịch cùng anh, cũng không phải là thật sự không muốn.
Giang Chi lập kín miệng cô, giống như trừng phạt mà cắn lên môi cô: "Tự mình đốt lửa phải tự mình dập lửa."
Đường Chi đau đến mức nhíu mi, trong lòng hiện lên một câu hồng hồng đỏ đỏ hoảng hoảng hốt hốt khinh bỉ —
Câu thoại này quả nhiên là tuy muộn nhưng vẫn đến.
Dù sao đợt pháo (2) này là không thể không đốt, cô xấu tính cọ cọ lên người anh một chút, âm thanh mềm mềm mại mại, mang theo vài phần nũng nịu: "Hì hì, em đốt lửa như thế nào vậy?"
"Là như thế này? Thế này? Hay là như này?"
Giang Chi cúi người xuống, khóe môi hàm chứa ý cười dịu dàng: "Nếu em thích, chúng ta có thể thử hết."
Đường Chi bị anh hầu hạ rất thoải mái, vừa mơ mơ màng màng hưởng thụ, vừa nhỏ giọng càu nhàu trong lòng, ý của em là như thế này sao?
Nhưng lúc sau cô cũng không còn cơ hội để giải thích, quả nhiên thế giới của người trưởng thành toàn là kịch bản mà.

Ngày nghỉ ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua trong sự ngọt ngào và sung sướng, cảnh tượng ăn tết lẻ loi hiu quạnh mà Đường Chi tưởng tượng vẫn chưa diễn ra, ngược lại cô còn được trải qua một lễ mừng năm mới vui sướng.
Năm sau, Đường Chi lại tiếp tục chìm đắm vào trong học tập.
Khả năng thông hiểu của cô rất tốt, chỉ cần nói qua là có thể hiểu được, cũng có thể bỏ công sức diễn lại một cảnh rất nhiều lần, đến khi nào hoàn hảo mới thôi, chuyện này làm cho gia sư của cô vô cùng tán thưởng.
Cô sắp quay bộ phim mới tên là "Phiên bản tốt hơn của bạn", nội dung chủ yếu là quá trình trưởng thành trong công việc, trong kịch bản cũng không có mấy tình tiết máu chó thường thấy, kể về một phóng viên nghiệp dư tiến vào công tác trong một tòa báo, về việc thực hiện lý tưởng của cô ấy, hơn nữa trong quá trình làm việc làm việc với cấp trên lạnh lùng, hai người từ mối quan hệ ghét nhau như chó với mèo đến lúc nảy sinh tình cảm.

Đường Chi đóng vai nữ chính, cũng phải đi tìm hiểu một ít tri thức liên quan đến nghề phóng viên, đoàn phim cố ý mời phóng viên chuyên nghiệp tới để giảng dạy cho bọn họ.
Chờ đến khi chính thức tiến vào đoàn làm phim, mọi người cũng đã học xong hầu hết các tri thức liên quan.
Diễn viên đóng vai nam chính tên là Châu Đình, diễn vai cấp trên của Đường Chi.
Trong giới giải trí này không thiếu trai xinh gái đẹp, Châu Đình cũng rất đẹp trai, vóc người cao một mét tám mấy, thân hình có vài phần tương tự như Giang Chi, nhưng dáng người của Giang Chi thon chắc hơn một chút, anh ta nhìn về phía Đường Chi mỉm cười: "Xin chào cô."
Đường Chi cũng lễ phép bắt tay với anh ta, lại đi chào hỏi các diễn viên khác, các diễn viên diễn vai CP phụ cũng là bạn cùng lứa tuổi, mọi người trò chuyện lên rất dễ dàng.
Bộ phim này đa phần toàn là các diễn viên khiêm tốn, không tìm chuyện không cãi nhau, suốt một tuần quay phim cả đoàn phim vô cùng hài hòa, ngay cả bản thảo truyền thông kéo dẫm(3) cũng không có cái nào, Đường Chi ở trong đoàn làm phim rất thoải mái, mỗi ngày chơi đùa trò chuyện với Châu Đình và ác diễn viên khác, tình cảm thân thiết đến bất ngờ.
Hôm nay có một cảnh diễn trong mưa, Đường Chi cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế từ chối lời mới đi ra ngoài chơi của người khác, sau khi tắm rửa nằm trong phòng xem kịch bản, mấy người Châu Đình đến gõ cửa phòng cô: "Thật sự không đi à?"
Đường Chi xua xua tay: "Hôm nay tôi thấy hơi mệt, mọi người đi trước đi."
Châu Đình cười nói với cô: "Được, vậy chút nữa bọn tôi lại đến hỏi lại."
Tính cách của Đường Chi rất tốt, là hạt dẻ cười của mọi người, có cô ở thì không khí sẽ náo nhiệt hơn một chút.
Mấy năm nay Châu Đình đã quay rất nhiều bộ phim, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp được đoàn làm phim có không khí thân thiện đến như vậy, anh ta cũng rất quý trọng tình hữu nghị này.
Đường Chi trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, kéo tay cầm cánh cửa muốn đóng cửa lại: "Tôi thật sự không đi đâu, ngày mai phải diễn cảnh tỏ tình với anh, có rất nhiều câu thoại còn phải học thuộc."
Mấy lúc như thế này cô rất hâm mộ nhân vật của Châu Đình, vai diễn của anh ta có tính cách lạnh nhạt cho nên chỉ cần làm biểu tình là được, còn cô phải đọc lời thoại, phải suy ngẫm cảm xúc tình cảm trong lời nói các thứ, cả một lời thoại dài, còn phải phối hợp với các cảm xúc chồng lên, mấy thứ này đều phải diễn tập.
Cô nói đến mức này, Châu Đình cũng không miễn cưỡng cô nữa, chỉ cười cười với cô, những người còn lại cũng xoay người rời đi: "Được rồi, vậy cô nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Được! Ngày mai lại gặp lại sau!"
Đường Chi đóng cửa lại, cầm kịch bản đọc một lát, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa bộp bộp.
Cô nhớ đến lúc nãy Châu Đình đã nói qua lát nữa sẽ đến hỏi lại, lúc mở cửa cũng không thèm suy nghĩ, buột miệng thốt ra: "Châu Đình, tôi đã nói với anh rồi, tôi mệt lắm…"
Nói đến một nửa, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang đứng ngoài cửa ngẩng đầu lên.
Cô trừng to mắt, nhìn thẳng vào anh, giống như là nhìn thấy quỷ, nhưng mà kinh sợ nhanh chóng biến thành vui sướng: "Oa" một tiếng nhảy lên ôm lấy cổ người đàn ông, vùi đầu vào trong ngực anh, vui sướng nói: "Giang Chi! Sao anh lại tới đây vậy?!"
Giang Chi đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang, bộ dáng có chút mệt mỏi phong trần, trên người còn mang theo hơi lạnh.
Anh ôm cô đi vào trong phòng, xoay người đóng cửa lại, lúc nghe thấy cô dùng giọng điệu mềm như bông để gọi tên người đàn ông khác, anh nghiến chặt hàm răng đến mức sắp cắn nát, nhưng ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ: "Xem ra anh không nên tới đây. Anh không phải là người mà em đang đợi, làm em thất vọng rồi."
Anh nói xong liền muốn đẩy cô ra.
Ngữ khí và động tác này mang theo vài phần ngang ngược vô lý, trong không trung giống như có mùi hương chua lòm, Đường Chi sửng sốt, cong mi cười giải thích với anh: "Anh đang ghen tị cái gì vậy hả?"
Giang Chi liếc mắt xuống, thấy cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, bên trong không chút đồ bảo hộ nào, mái tóc dài mềm mại xõa ra trên vai cô, bờ vai lõa lồ bên ngoài lộ ra chút hồng nhạt mê người, anh hít sâu một hơi, đè Đường Chi lên tường rồi hôn môi cô, sau khi buông cô ra anh nhàn nhạt nói: "Chúng ta lâu rồi không gặp, nhưng mà hình như em cũng không nhớ anh lắm thì phải."
Đường Chi bị anh hôn đến mức không thở nổi, trong phòng mở điều hòa, vốn dĩ cô cũng không cảm thấy lạnh như thế, nhưng hiện tại sống lưng dựa lên bức tường lạnh lẽo phía sau, làm cho cô lạnh run lên, cô đẩy bả vai Giang Chi ra, cao giọng nói: "Sao có thể không nhớ chứ? Ngày nào em cũng nhớ anh mà!"
"Nhớ anh mà còn đẩy anh ra?"
Giang Chi lại tiến lên cắn cô, mang theo chút ý vị trừng phạt.
Đường Chi bị cắn đau, cảm thấy muốn giải thích với thanh niên đang ghen tị này đúng là một chuyện khó khăn, cô ra sức hít thở không khí mới mẻ, còn phải giải thích cho anh nghe: "Bởi vì trên tường lạnh lắm đó! Nếu không anh thử dựa vào mà xem!"
Nghe vậy, Giang Chi mới nhận ra bản thân đã trách lầm cô, lùi về phía sau một bước.
Đường Chi rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi mặt tường lạnh như băng kia, thấy vẻ mặt của anh vẫn buồn bực như cũ, cô có chút không cao hứng, dẩu miệng nói: "Đã giải thích với anh rồi, anh còn làm sắc mặt như vậy cho em xem, hừ, em không muốn nói chuyện với anh!"
Thấy cô tỏ ra cao ngạo như thế, thái độ của Giang Chi cũng mềm mại xuống.
Anh kéo cô vào trong lòng ngực mình, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, ôn hòa giải thích với cô: "Vừa rồi em làm như vậy, cho dù ai là bạn trai của em cũng sẽ tức giận hết."

Đường Chi hung hăng trừng mắt với anh, đúng tình hợp lý nói: "Em làm cái gì nào?"
"Là do anh lòng dạ hẹp hòi, cứ nhất định cho rằng em và đồng nghiệp mập mờ dan díu với nhau, không có chút rộng lượng nào! Giang Chi, em thật sự không ngờ anh lại là dạng người như vậy."
Cô vừa nói vừa liếc mắt nhìn anh, thấy sắc mặt của anh dịu đi, cũng hơi thả lỏng một chút, đưa bậc thang cho anh bước xuống: "Hiện tại em cực kỳ cực kỳ buồn rầu, cần phải được anh hôn mới có thể vui lên được, nếu không cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh!!"
Lời nói này của cô quá mức đáng yêu, Giang Chi rũ mắt cười, những suy nghĩ u ám trong lòng lập tức tan biến hết.
Anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, dán lên môi cô, âm nhẹ dịu dàng đến mức có thể hóa thành nước: "Chi Chi…"
"Hả?"
Đường Chi mở to đôi mắt sáng ngời nhìn anh, trong đôi mắt tràn đầy tình yêu đối với anh, Giang Chi véo nhẹ mặt cô nói: "Thật là đáng yêu."
Anh rất ít khi nói ra những lời này, Đường Chi một bên thẹn thùng, ngại lời anh nói quá buồn nôn, một bên lại rất hưởng thụ mà đặt những lời này vào trong lòng, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Cô lôi kéo anh ngồi vào bàn: "Anh tới đúng lúc lắm, mau giúp em đối lời thoại."
Giang Chi buồn cười, nhướng mày nói: "Anh chỉ có tác dụng này thôi sao?"
Không biết là Đường Chi nghĩ đến cái gì, khuôn mặt của cô đỏ lên: "Bây giờ sử dụng tác dụng khác không phải là quá sớm hay sao?"
Cô vẫn luôn như vậy, cứ dùng ngữ khí vô tội để nói ra mấy lời quyến rũ người khác.
Giang Chi cười, thấp giọng đáp: "Được thôi."
Anh bỗng cảm thấy chút ghen tị lúc nãy của mình đúng là quá dư thừa.
Tình cảm của Đường Chi đối với anh vừa thẳng thắn lại nhiệt liệt, thích chính là thích, toàn tâm toàn ý chỉ có một mình anh, căn bản không còn chút tinh lực dư thừa nào để đi dẫm hai thuyền cả.
Cho dù ở theo giả thiết như trong sách, hay là đối với chính bản thân cô, anh vẫn luôn may mắn được cô yêu thích đến say đắm.
Là người may mắn nhất.

Chỉ tiếc trong đoàn phim nhiều người làm tai mắt, tin tức tối hôm qua Giang Chi tới đây thăm Đường Chi đã bị lan truyền nhanh chóng.
Sáng sớm hôm sau đã có tin nóng xuất hiện, nói có người thấy có một người đàn ông đi vào phòng của Đường Chi, các loại tin tức bịa đặt đều ám chỉ người đó là Châu Đình, ngay cả tài khoản truyền thông mà Đường Chi theo dõi cũng phát ra tin tức bát quái mới nhất —
[Khiếp sợ! Nữ minh tinh chuyên gia làm trời làm đất nào đó đã vì diễn sinh tình với diễn viên trong đoàn làm phim, vui sướng ân ái một đêm, nhấn vào để xem hình ảnh!]
Buổi sáng Đường Chi nhìn thấy tin tức này, cả người đều choáng váng.
Hả?!
Cái quỷ gì?!
Cô và Châu Đình?!
 
Chú thích:
(1) năng lực không được qua xét duyệt: kỹ năng l@m tình
(2) đợt pháo: l@m tình
(3) kéo dẫm: phương pháp bôi nhọ, dìm người khác xuống để làm nổi bật mình lên

 

Chương 82


Tin nóng này không chỉ tên chỉ họ cũng không nói rõ là ai.

Nhưng trong mắt phần lớn công chúng, biệt danh nữ minh tinh làm màu này là đang ám chỉ Đường Chi.

Những người đọc tin nóng đều để lại suy đoán là tên viết tắt.

Điểm mấu chốt chính là cái này, bởi vì bọn họ không chỉ đích danh là ai nên nếu cô và Châu Đình cùng đứng ra phủ nhận thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội.

Cô và Châu Đình quyết định không để ý đến chuyện này nữa.

Trí nhớ của Internet rất ngắn, loại scandal không có căn cứ này có lẽ cư dân mạng cũng chỉ thảo luận hai ngày là qua. Huống chi cô và Châu Đình chẳng có gì thật, đợi một thời gian sau mọi người cũng quên mất.

Hơn nữa ảnh bị tuồn ra trong tin nóng rất mờ.

Nhóm paparazzi chỉ chụp được bóng lưng Giang Chi, anh còn đội mũ đeo khẩu trang, làm người khác không nhận ra được là ai.

Còn Đường Chi lúc ấy cũng đang vùi đầu vào lồ ng ngực Giang Chi, trên ảnh chỉ thấy mỗi hai cánh tay tinh tế quàng qua cổ anh. Đó có thể là bất cứ một người phụ nữ nào khác.

Phần lớn nhóm người qua đường đều giữ nguyên ý kiến của mình.

Ngược lại, nhóm fan CP “Kẹo Gừng” lại tìm thấy chút đường để ăn từ chi tiết nhỏ này:

[Ừmm, tui biết suy nghĩ này hơi kì nhưng không ai thấy bóng lưng kia... giống anh Chi hơn à?]

[Hu hu hu làm fan “Kẹo Gừng” thật khó khăn!]

[Thật ra liếc mắt một cái cũng cảm thấy rất giống anh Chi]

[Mấy chị em ơi tỉnh lại đi! Hôm qua anh Chi còn đang quay “Pick me” mà.]

[Nhưng mà chỗ quay “Pick me” chỉ cách đoàn phim của Chi Chi một giờ lái xe thôi...]

[Dừng, càng nói càng thấy giống thật, khi nào tui mới bò ra khỏi cái hố “Kẹo Gừng” này đây!!!]

Thật ra tin nóng này khá buồn cười.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nghĩ đến chuyện Giang Chi lớn như vậy, luôn là con cưng của trời, là tiêu điểm sáng chói trong đám người, vậy mà lần này lại mất luôn tên họ.

Hoàng Bình Chiêu cảm thấy hơi vui sướng khi người gặp họa: “Đường Chi có thể chất gì vậy? Lần nào diễn bộ mới cũng có tai tiếng.”

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Ánh mắt Giang Chi hơi dao động, anh khẽ nhấp môi, bảo Hoàng Bình Chiêu đưa kịch bản phim mới nhận cho mình.

Hoàng Bình Chiêu trợn tròn mắt, suýt nữa tưởng mình nghe lầm.

Trời đang đổ mưa đỏ à, sao anh Chi lại muốn đọc kịch bản?

Từ trước đến nay, thái độ từ chối của Giang Chi vẫn luôn cứng rắn, nhưng hình tượng và khí chất của anh quá hợp nên đạo diễn nổi tiếng Bạc Tuyền đang chuẩn bị liều mạng với anh. Mấy ngày nay có không ít kịch bản chất lượng tốt được gửi đến chỗ Hoàng Bình Chiêu, đương nhiên chỉ cần Giang Chi gật đầu tỏ ý muốn đóng phim thì không lo không có kịch bản chất lượng tốt.

Hoàng Bình Chiêu đưa kịch bản cho anh hỏi: “Anh Chi, đừng nói anh muốn chuyển sang làm diễn viên chứ?!”

Giang Chi hơi nhướng mày: “Hử? Có vấn đề gì không?”

“Ách... lúc trước không phải anh nói... tuyệt đối sẽ không đi con đường này sao?”

Hoàng Bình Chiêu còn nhớ dáng vẻ từ chối chắc nịch của anh...

Ngón tay thon dài của Giang Chi lật lật kịch bản: “Hát mà không được thì chọn diễn, có vấn đề gì không?”

Hoàng Bình Chiêu: “...”

Đúng.

Mấy lời cần nói đều bị anh nói hết rồi.

Hoàng Bình Chiêu cho người đè chuyện này xuống, hai ngày sau chuyện này cũng qua đi, cư dân mạng lại có chuyện bát quái khác.

Lúc này Đường Chi mới khoe không ít ảnh chụp chơi đùa với các bạn nhỏ trong đoàn phim lên Weibo, hơn nữa còn tag rất nhiều người, chọn cách này để thể hiện tình bạn bè.

@Đường Chi: Cuộc sống vui sướng ở đoàn phim: [Hình ảnh x9]

Trong ảnh, ngoại trừ cô và Châu Đình thì còn có hai cặp phụ trong đoàn phim, tuổi mọi người ngang ngang nhau nên sau khi diễn xong sẽ lái xe ra ngoài ăn cơm, cuộc sống ở đoàn làm phim lập tức hiện lên sinh động trước mắt mọi người.

Hơn nữa trong tất cả các bức ảnh cô luôn ngồi ngoài cùng bên trái một diễn viên nữ, không có lấy một chút mập mờ nào với Châu Đình, ngược lại quan hệ với nữ hai Trần Mộc Hề rất tốt.

Đường Bột nhanh chóng đến bình luận:

[Bầu không khí trong đoàn phim tốt quá đi!]

[Tiểu đội nhỏ sáu thành viên trông thật vui a a!]

[Có phải đoàn làm phim đã chọn sáu người tốt nhất không vậy? Nhìn ảnh cảm thấy bọn họ rất vui vẻ, nên để bọn họ ngồi lại với nhau tâm sự đánh bài, rất tuyệt đó!]

[Cho nên Chi Chi hẳn đã có khoảng thời gian vui vẻ bên mọi người!]

[Mấy account marketing nói bóng nói gió đủ rồi nha!]

Phong ba nho nhỏ này tạm thời được dẹp yên.

Một tuần sau, “Hỏi tình” chính thức tung ra hai trailer đầu tiên, chọn ngày một tháng năm phát hành, thậm chí còn được chiếu trên khung giờ vàng của đài quả táo, đãi ngộ 3S.

Trong trailer Đường Chi chỉ xuất hiện đúng ba giây.

Nhưng ba giây này lại được Đường Bột gọi là ba giây thần thánh.

Trong cảnh đầu tiên, thiếu nữ mặc váy trắng đón gió, sợi tóc bị gió lớn làm cho bay loạn nhưng ánh mắt nàng sáng ngời… 

“Ta, Nguyên Lê, cả đời này không cần kẻ nào yêu!”

Giây tiếp theo, thanh kiếm của nam chính đâm vào ngực nàng ấy, khóe miệng nàng mỉm cười, cả người lùi ra sau rơi xuống vách núi, trong rừng lại nổi gió, tà váy trắng bị máu tươi nhiễm đỏ, nàng rơi xuống như phiến lá phong .

Có một âm thanh già nua vọng xuống từ trên trời: “Nguyên Lê, ngươi có hối hận không?”

Nàng trừng mắt, khóe mắt treo một giọt nước mắt không thể rơi xuống.

Hối hận?

Nàng chưa bao giờ hối hận.

Trưa hôm đó, Nguyên Lê và “Hỏi tình” cùng nhau lên hotsearch lần thứ hai.

Sự chờ mong của khán giả với bộ phim này dâng lên bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, tác giả nguyên tác cũng đăng mấy cái Weibo tỏ vẻ bản thân rất thích bản chuyển thể này, càng khiến cho độ chờ mong lên đến cực đỉnh.

Bên này Đường Chi phối hợp với “Hỏi tình” đi tham gia chương trình “Thứ sáu vui vẻ” làm công tác tuyên truyền.

Tình huống này đã bàn với tổ đạo diễn từ trước khi kí hợp đồng nên Đường Chi xin nghỉ rất dễ dàng.

Đã nửa năm không gặp từ sau khi “Hỏi tình” đóng máy, lần này gặp lại mọi người vẫn nói chuyện rất rôm rả.

Tang Thác vẫn cợt nhả như ngày nào, có điều trợ lí bên người đã thay bằng một cậu sinh viên.

Đường Chi tò mò hỏi: “Tiểu Trân đâu?”

Tang Thác không để bụng khoác vai cô nói: “Cô ấy đi học, về sau sẽ chuyển sang làm nhà thiết kế.”

Đường Chi ngược lại vô cùng để ý mà rụt vai lại, yêu cầu anh ta không để tay lên vai mình: “Anh này, phiền anh chú ý đến hành động của mình một chút, bạn trai tôi mà thấy sẽ ghen đấy.”

Tang Thác không tim không phổi cười: “Uầy, không nhìn ra Giang Chi quản rất nghiêm đấy?”

Đường Chi trừng mắt nhìn anh ta, chủ động kéo dãn khoảng cách: “Cái này gọi là sự tự giác của bạn gái, không giống ai kia... chậc chậc chậc.”

Bây giờ cô vẫn còn nhớ bộ dạng Tư Tiểu Trân đỏ mắt, quát lớn cô không được cướp bạn trai cô ấy.

Lúc yêu thầm Tang Trác, cô ấy cũng chịu rất nhiều tủi thân.

Tuy vậy cũng thật thần kì, nam nữ chủ không ở bên nhau mà thế giới không hề sụp đổ.

Hiện tại cả hai người đó đều đang tự tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp cho bản thân.

Đường Chi cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.

Chương trình bắt đầu ghi hình.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đoàn đội diễn viên chính của “Hỏi tình” lên sân khấu, đội hình vô cùng xa hoa, MC giới thiệu từng khách mời lên sân khấu, bên dưới cũng phối hợp hô lớn lên.

Khi Đường Chi lên, tiếng hô bên dưới gần như muốn bay cả nóc nhà, khí thế mười phần, nghiền ép những khách quý phía trước, trong những tiếng hô đó Đường Chi phát hiện có fan nam! Thậm chí không ít chút nào!

Cho nên khẩu hiệu tiếp ứng còn vang lớn hơn một chút.

Đường Chi đứng trên bục, trong lòng dâng lên mấy phần cảm thán.

Lần trước đứng tại chỗ này cô từng bị toàn cõi mạng ghét bỏ, vô số người chán ghét.

Giờ đây vẫn chỗ này lại tràn đầy hoa tươi và tiếng vỗ tay.

… Cô có fans, có người mình thích.

Cô cong mắt, cúi người thật sâu rồi cầm mic tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Đường Chi!”

Đáp lại cô là tiếng hô vang dội và tiếng hét chói tai.

Dàn cast “Hỏi tình” rất đông, số lượng tham gia hôm nay có hơi nhiều, mọi người chia làm ba đội thay phiên chơi trò chơi.

Đương nhiên trung tâm của sự chú ý hôm nay vẫn thuộc về nam chính Đàm Kính Tu và nữ chính Tưởng Thích Hợp.

Đường Chi an tâm ngồi bên sườn sân khấu thưởng thức chương trình.

Chương trình “Thứ sáu vui vẻ” là một chương trình lâu năm, ngoại trừ mấy trò chơi cố định thì cũng bắt kịp thời đại, sáng tạo thêm những trò mới, MC đứng trên đài tràn đầy sức sống nói:

“Tiếp theo chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ đang rất thịnh hành… thử thách không rung động!”

Bảy nữ khách mời từng người vào căn phòng nhỏ mà tổ chương trình đã sắp xếp, hơn nữa còn phải đeo máy đo nhịp tim.

Luật chơi là: Tổ chương trình sẽ chiếu video gợi cảm của nam minh tinh, trong quá trình các nữ khách mời quan sát mà nhịp tim đột nhiên đập nhanh thì được coi là rung động và bị loại.

Mọi người đeo dụng cụ, nhịp tim ban đầu của bảy nữ khách mời đều được hiển thị trên màn hình lớn.

Nhịp tim ban đầu của Đường Chi là bảy mươi, cô có niềm tin chiến thắng rất mãnh liệt.

Chỉ cần trên màn hình không xuất hiện hình ảnh Giang Chi thì cô đảm bảo sẽ không có một chút dao động nào.

Nhưng Đường Chi cũng nghĩ Giang Chi không có khả năng xuất hiện ở đây, chắc chắn anh chưa từng quay video gợi cảm.

Cùng lúc đó trên màn hình lớn bắt đầu phát đoạn ngắn gợi cảm của nam minh tinh đầu tiên.

Là một idol có biệt danh là “Nam Bồ Tát” bị ướt người trong concert, áo sơ mi dính sát vào da phác họa ra đường cong ưu việt, kết hợp với nhịp trống dồn dập, anh ta hơi lắc hông nhìn một lần đã khiến người xem huyết mạch phun trào.

Trường quay cũng hú hét ầm ĩ.

“A a Nam Bồ Tát!!”

“Nam Bồ Tát đẹp quá đi!!”

“Hu hu, sao trên người em trai lại ướt như vậy, chị gái đau lòng lắm, nước mắt chảy ra từ khóe miệng!”

Trên sân khấu cũng vang lên tiếng cảnh báo, MC kích động nói: “Nhịp tim của Ngu Thành Tâm quá một trăm, loại!”

Không ngờ mới vòng một mà có người đã bị loại, Ngu Thành Tâm che mặt cười: “Không thể trách tôi nhé, chủ yếu là do em trai quá mê người thôi.”

Bên dưới được một trận cười ha ha.

Những video kế tiếp, cho dù người đàn ông trong đó có bao nhiêu câu dẫn thì nhịp tim Đường Chi vẫn vững vàng ở bảy mươi, đến khi trên màn hình xuất hiện video mới.

Người đàn ông trong video đeo vòng cổ to màu bạc, mặc áo sơ mi cổ chữ V khoét sâu quỳ gối trên sân khấu, đầu hơi ngẩng, hầu kết gợi cảm hơi lăn lộn bên dưới vòng cổ.

Trên cổ anh ta còn vương một giọt mồ hôi gãi đúng chỗ ngứa, theo hầu kết chảy qua xương quai xanh, xuống đến cơ ngực như ẩn như hiện dưới lớp áo nửa che nửa hở.

Video lồ ng tiếng cũng rất s@c tình, tiếng thở d ốc kết hợp với giọng nói gợi cảm, phía sau là ánh đèn sân khấu lớn màu xanh biển… không biết vì sao, Đường Chi đột nhiên nghĩ đến mấy quyển tiểu thuyết đêm khuya cô hay đọc cũng có một đoạn ngắn như vậy.

Nếu Giang Chi cũng mặc kiểu thế.

Aishh, nghĩ lại cảm thấy mình như con gà đỏ ấy! 

Trong lòng cô có rất nhiều con ngựa hoang lao nhanh, trên mặt lại cố duy trì sự bình tĩnh, nhưng máy đo nhịp tim không biết nói dối. Vì vậy trước mặt rất nhiều người, khán giả trơ mắt nhìn Đường Chi lúc trước cho dù có biết bao người đàn ông vẫn ung dung thờ ơ giờ đây nhịp tim đột nhiên nhảy vọt đến hơn một trăm...

MC không chút lưu tình gọi tên cô: “Đường Chi, loại!”

A?

Thế mà cũng nhận ra à?

Đường Chi đi ra khỏi căn phòng nhỏ, cô liếc mắt một cái đã thấy nhịp tim một trăm cộng của mình trên màn hình lớn, trong lòng thầm rủa tổ chương trình có để cho cô làm người không, chi bằng cứ đưa cô cái quần đội còn đỡ nhục hơn.

Trái ngược với sự hòa thuận vui vẻ trên sân khấu, các fan bên dưới lại rất kinh ngạc: “Chi Chi rung động?!”

“Đây là ai đấy? Hình như là Châu Đình thì phải!”

“Ui thật á? Chẳng lẽ tin nóng kia là sự thật à?!”

“Hả?! Đường Chi với Châu Đình real sao???”

Cứ thế hashtag # Đường Chi khiêu chiến rung động #, # Đường Chi Châu Đình # leo thẳng lên hotsearch.

Theo đó scandal của Châu Đình và Đường Chi đã bị áp xuống giờ lại bùng nổ.

[Không phải chứ?! Thật hay giả vậy!]

[Nói thật thì video kia của Châu Đình... đúng thật rất gợi cảm, chủ yếu là do bầu không khí!]

[Nhưng tôi nghĩ những video phía trước không hề thua kém đâu? Vậy mà Chi Chi không động lòng chút nào.]

[Không phải đâu không phải đâu! Chi Chi yêu đương với Châu Đình thật à?]

[Cho dù thật hay không thì tôi cũng tôn trọng CP “Cháo Đường”(1)]

Những ồn ào náo nhiệt trên mạng Giang Chi nghe như gió thoảng qua tai, không hề để ý, anh chỉ nói Hoàng Bình Chiêu: 

“Chỉ là paparazzi viết tin nhảm câu view thôi, mấy ngày nay xóa đi cho tôi.”

Hoàng Bình Chiêu cầm điện thoại muốn nói lại thôi.

Giang Chi nhướng mày: “Sao thế?”

Hoàng Bình Chiêu đưa điện thoại đến trước mặt anh, yếu ớt nói: “Khả năng bây giờ...”

“Là thật.”

Giang Chi cười nhạo một tiếng, rõ ràng không tin.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hoàng Bình Chiêu đành phải cho Giang Chi xem đoạn ngắn của chương trình hôm nay.

Giang Chi bất lực trước hành động của Hoàng Bình Chiêu, cảm thấy anh ta chuyện bé xé ra to.

Anh lạnh nhạt liếc mắt nhìn điện thoại một cái.

Trên màn hình, Đường Chi nhìn rất nhiều nam nghệ sĩ nhưng nhịp tim vẫn duy trì ở mức bảy mươi, cho thấy trong lòng cô không có chút gợn sóng nào.

Giang Chi mất hứng rũ mắt, chuẩn bị quay đi.

Đột nhiên trên màn hình lớn chiếu video của Châu Đình.

Sau đó Giang Chi trơ mắt nhìn nhịp tim luôn vững vàng của Đường Chi nháy mắt vọt lên hơn một trăm...

(1) Cháo Đường : tên cp Đường Chi vs Châu Đình

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi