SÁT THẦN

Ở giữa ngạc thạch bỉnh đài trong sơn cốc, có rất nhiều sinh linh chủng tộc khác nhau đang ngồi ngay ngắn, trước mặt bày ra một một ít tài liệu đặc thù. Những tài liệu này đa phần đều là thứ quý hiếm, có ngọc thạch, có thần binh lợi khí, có giáp trụ, đều vô cùng tinh mỹ.

Những thứ này rực rỡ muôn màu, toàn bộ đều dùng để trao đổi đồ thích hợp cho mình dừng. Đây là khu giao dịch do Long Tích tộc mở ra để cho những người đến trao đổi với nhau.

Lúc này, năm người Thạch Nham đi lại trong khu giao dịch, hai mắt sáng rực nhìn những thứ này.

"Thiên mộc thạch, bất diệt liên thai, phệ hồn ti, toàn những thứ vô giá" Mắt Áo Đại Lệ sáng lên, nói nhỏ: "Ở chỗ chúng ta, mấy thứ này đều là vật báu vô giá, ngay cả ở trong Hoang cũng khó có thể tạo ra, không ngờ lại có thể giao dịch ở đây."

Y Phu Lâm cười giải thích: " Hoang vực chỉ là một vực giới hẻo lánh, ngay cả vực môn đều không ai biết. Trong tinh hải có vô số vực giới, những người đứng đầu đều tiến vào hư vô vực hải, thế nhưng những người ở trong hư vô vực hải đại đa số đều là người đứng đầu vực giới của mình, đương nhiên bọn họ sẽ có những thứ bất phàm."

Ngừng một chút, vẻ mặt hắn nghiêm lại nói: "Huống hồ hư vô vực hải này là do vô số vực giới thời thái sơ tan biến hình thành, rất nhiều chỗ quỷ dị còn lưu lại thái sơ chí bảo, so với những tài liệu ở đây còn quý hiếm hơn nữa. Nếu chúng ta đi khu vực khác vẫn có thể phát hiện ra

càng nhiều thứ tốt."

Thạch Nham gật đầu.

Hắn biết nơi này chỉ là một phần của Long Tích tộc, là nơi hoạt động của các chủng tộc hạng ba. Những chủng tộc có thế lực như Thủy tộc sẽ được bố trí ở những khu bên trong, trong đó nhất định sẽ có kì vật quý hiểm hơn ở đây.

"Nơi này đại đa số đều là lấy vật đổi vật, rất ít bán bằng thần tinh. Trong tinh hải mênh mông, có rất nhiều vực giới có mỏ thần tinh, thần tinh không được coi là hiểm. Thứ quý là thứ thích hợp cho mình tu luyện. Các ngươi để ý sẽ thấy bọn họ viết thứ mà mình cần." Y Phu Lâm nói.

Khu giao dịch như một khu phố rắc rối phức tạp, đâu đâu cũng có người bán, đâu đâu cũng có dị tộc nhân đi lại tìm kiếm thứ phù hợp với việc tu luyện của mình, sau đó dừng lại, nói chuyện với người bán. Nếu mình cũng có thứ mà người bán cần thì giao dịch có thể thành công.

Dưới sự nhắc nhở của Y Phu Lâm, Thạch Nham, Áo Đại Lệ ngưng thần chú ý, phát hiện rất nhiều người bán đều viết bên cạnh thứ mình muốn đổi. Ví dụ như một người bán thiên mộc thạch đã viết chỉ trao đổi tài liệu phù hợp với lôi điện áo nghĩa.

Người đó có cảnh giới Thủy Thần nhị trọng thiên, lôi điện ba động trên người cực kỳ rõ, tất nhiên là khổ tu lôi điện áo nghĩa.

Xem một vòng, Thạch Nham và Áo Đại Lệ không thấy thứ gì phù hợp với bọn họ nên tiếp tục đi.

"Các ngươi đi tiếp đi, chúng ta qua bên kia nhìn, lát nữa gặp lại tại đây." Áo Phu Lâm đề nghị mọi người chia nhau ra hoạt động.

Thạch Nham và Áo Đại Lệ không có ý kiến gì. Lập tức ba võ giả Thiên Mục tộc quay đầu, đi sang vị trí khác.

Hai người Thạch Nham sóng vai đi xem, vẻ mặt không quan tâm, thi thoảng lại nói chuyện một hai câu, như một đôi tình lữ.

Nơi này có rất nhiều dị tộc, đại đa số đều có bộ dạng giống như nhân loại, cũng có dị tộc đầu mình tam giác, có loại sau lưng có đuôi dài, cũng có loại tai dài, có loại da có đầy hoa văn...

Có rất nhiều dị tộc, ngôn ngữ cũng cực kỳ khác nhau, cũng may mọi người đều dùng ngôn ngữ thông dụng nên cũng không có khó khăn trong giao dịch.

"ồ!"

Đột nhiên Áo Đại Lệ khẽ hô một tiếng, ngừng lại trước mặt một người dị tộc, hai mắt sáng rực.

Người dị tộc kia cả người có hoa văn xanh biếc, là một nam tử trung niên, có lẽ tu luyện phong lôi áo nghĩa vì trong cơ thể hắn có phát ra tiếng của phong lôi.

Thứ hấp dẫn Áo Đại Lệ là một hũ rượu tối đen trước mặt hắn. Hũ rượu đó truyền ra ngoài linh hồn ba động rất rõ ràng, dùng linh hồn áo nghĩa của nàng cảm ứng là có thể thấy linh hồn bên trong hũ không hề yếu.

Thạch Nham thầm cảm ứng cũng giật mình nói: "Ba linh hồn cảnh giới Thủy Thần tam trọng thiên, ý thức bị xóa sạch, chỉ còn năng lượng linh hồn thuần túy. Rất khá."

Hắn biết áo nghĩa của Áo Đại Lệ có thể hấp thu linh hồn để tăng cường lực lượng cảnh giới, đây là áo nghĩa độc hữu của Minh Hoàng tộc. Cũng bởi vậy mà Minh Hạo mới là người thích hợp nhất để tu luyện ngự hồn áo nghĩa, bởi ngự hồn vốn là một loại thần kỳ huyền diệu nhất của linh hồn áo nghĩa. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Chỉ đổi thứ phù hợp với áo nghĩa của ta!" Trung niên nam tử kia mắt nhắm mắt mở nhìn Thạch Nham và Áo Đại Lệ một cái, thất vọng thở dài, quát: "Không có thì đừng chắn tầm mắt của người khác!"

Hắn là một trong vài võ giả Bất Hủ ở khu giao dịch này, vừa thấy hai người Thạch Nham và Áo Đại Lệ chỉ có cảnh giới Thủy Thần thì đoán không có thứ gì tốt, lại sợ hai người đứng chắn tầm mắt của người có phong lôi dị bảo nên mới phản cảm.

"Tiếc là ta không có thứ thích hợp với hắn." Áo Đại Lệ có chút lưu luyến, nói nhỏ một câu rồi đi ra.

Ba linh hồn Thủy Thần trong hũ đó có sức hấp dẫn rất lớn với nàng. Nếu nàng có thể hấp thu ba linh hồn đó thì có thể giúp nàng đột phá đến mức Thủy Thần nhị trọng thiên, thậm chí là tam trọng thiên, là một thứ thuốc bổ cực kỳ tốt với nàng.

Thân thể Áo Đại Lệ khẽ động, chuẩn bị tránh ra lại thấy Thạch Nham đứng yên thì không khỏi kinh ngạc, nói nhỏ: "Không nên lâng phí thời gian."

Nam tử trung niên kia cũng lườm Thạch Nham, nói: "Tiểu tử muốn gì? Chẳng lẽ muốn chặn đường sao?"

Thạch Nham nhếch miệng cười, khẽ động mi tâm, đột nhiên mười khối tinh thạch kỳ dị rơi vào trong tay hắn. Tinh thạch này lấp lánh lôi quang, mặt trên có vô số lô tròn, truyền ra tiếng rít của phong lôi, xuất hiện lực phong lôi kinh người.

Phong lôi thạch đúng là loại kỳ thạch mà Trần gia dùng để sinh tồn trên Lôi Tiêu tinh vực. Phong lôi thạch là thứ thích hợp nhất cho người tu luyện phong lôi áo nghĩa, có thể gia tăng rất nhiều lực lượng.

Trung niên nam tử kia vốn chỉ muốn đổi dị bảo phong áo nghĩa hoặc lôi áo nghĩa, ai ngờ có thể nhìn thấy kỳ thạch chứa cả phong, lôi. Khi phong lôi thạch hiện ra thì sắc mặt hắn liền ngơ ngẩn, lập tức đổi thành vẻ tươi cười.

"Tiểu huynh đệ, tinh thạch này có thể đổi được. Ngươi đưa mười khối phong lôi thạch cho ta, hũ rượu này ngươi có thể tặng nữ nhân của ngươi. Ba tên Thủy Thần tam trọng thiên này năm xưa đuổi giết ta, không ngờ ta lại đột phá Bất Hủ, toàn bộ bi ta giết chết, hủy đi ý thức linh hồn, thành linh hồn thuần túy..." Hắn cười tủm tìm giải thích.

Áo Đại Lệ thấy Thạch Nham lấy ra phong lôi thạch thì vẻ mặt vô cùng vui mừng, đến khi nam tử kia tưởng nàng là nữ nhân của Thạch Nham thì ngẩn ngơ, mặt đỏ ửng, lộ ra vẻ cực kỳ kiều diễm, chật vật không biết làm gì.

"Nữ nhân của ta..." Thạch Nham bậtỊịCÍười, tự nói thầm một câu rồi nói tiếp: "Được, hũ rượu này ta lấy, phong lôi thạch cho ngươi."

Cười to một tiếng, hắn đặt mười khối phong lôi thạch lên bàn, một tay cầm hũ rượu chứa linh hồn của ba Thủy Thần kia, một tay vòng qua ôm eo của Áo Đại Lệ, rời đi cực kỳ tiêu sái.

"Hỗn đàn! Ngươi bỏ tay ra!" Áo Đại Lệ mặt đỏ hồng, lườm hắn một cái, thấy xung quanh không có ai thì giãy ra, hít một hơi, giả vờ trấn định nói: "Thứ đó ta rất cần, cái kia... coi như ta nợ ngươi, sau này ta sẽ trả lại cho ngươi."

Nói xong, nàng ta đoạt lấy hũ rượu trong tay Thạch Nham, hai mắt sáng rực, bình tĩnh nói: "Có ba linh hồn cảnh giới Thủy Thần tam trọng thiên thì ta có thể đột phá đến cảnh giới tiếp theo. Thật không ngờ linh hồn cấp này cũng có người bán! Ở chỗ chúng ta bọn họ cũng phải tương đương với thực lực của mười hai gia chủ Thần tộc. Hư vô vực hải này thật sự đáng sợ."

Thạch Nham bị nàng đẩy ra, cười hắc hắc, quơ quơ tay vừa ôm eo nàng, hai mắt nhìn thẳng vào eo nàng, khiêu khích trắng trợn công chúa lành ngạo của Minh Hoàng tộc: "Ngươi cũng biết ngươi nợ ta? Vậy ngươi định làm gì? Trước ngươi cũng nói ta không có nữ không vui, cực kỳ háo sắc. Chúng ta cô đơn ở ngoại vực, đâu cũng không quen, ngươi xem, chúng ta có nên thân mật hơn một chút không?"

Áo Đại Lệ ngơ ngẩn: "Ngươi vô lại như vậy thật sao?"

"Không phải ngươi đã biết lâu rồi sao?" Thạch Nham kinh ngạc nói.

"Ngươi không cảm thấy có lỗi với hồng nhan tri kỷ của mình sao? Theo ta biết thì ngươi có vài nữ nhân si mê mình trên Thần Ân đại lục. Bây giờ mới đi được bao lâu mà ngươi đã muốn phong lưu khoái hoạt? Ngươi cảm thấy thể là được sao?" Áo Đại Lệ nghiêm trang nói.

Thạch Nham nhướng mày, mắt hiện vẻ u ám, trầm mặc nửa ngày rồi nói: "Ai cũng không biết tương lai thế nào, không biết có thể trở về Hoang vực được không. Có lẽ, các nàng sẽ không thể nhìn thấy ta được nữa. Ta cũng không biết có thể sống sót được ở đây hay không. Có thể sống được một ngày, có thể vui vẻ được một ngày thì cứ như vậy đi..."

Hiểu biết về hư vô vực hải càng nhiều hắn càng cảm thấy bản thân nhỏ bé vô lực. Bảy đại chủng tộc cao cao tại thượng, có những vực tổ có thể so sánh với Hoang, với Hủy, hơn nữa không chỉ có một. Một Thủy Thần nho nhỏ như hắn, trước khi tìm được đường về, có sống sót được không cũng là cả một vấn đề.

Hoàn cảnh phức tạp ở đây làm cho tinh *** hắn như bị bít lại, khiến hắn không dám làm gì, chỉ muốn sống mà thôi.

Đùa giỡn với Áo Đại Lệ cũng là một cách thả lỏng mình, giải tỏa áp lực, bởi vì ở đây, mỗi lần hắn biết thêm một điềújbiết thêm một người, áp lực cũng sẽ tăng lên rất lớn.

Cũng vì vậy mà hắn mới cực kỳ khát vọng có bất hủ đan, thầm quyết định bất chấp tất cả để lấy được một viên bất hủ đan trong tay Long Tích, mong chóng đột phá đến cảnh giới Bất Hủ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi