SÁT THẦN

Trong hư vô vực hải có vô số dị tộc, cường giả nhiều như sao, hơn nữa cạnh tranh tàn khốc, nếu không có thực lực để tự bảo vệ mình thì trước khi tìm được đường về Hoang giới chắc chắn sẽ vô cùng gian nan, thậm chí còn có thể bị đánh.

Cảnh giới Bất Hủ chính là lợi thể có thể giúp hắn tăng khả năng sống sót, bởi vậy hắn cần bất hủ đan trong tay Long Tích, muốn đột phá cảnh giới mới thật sơm.

Lời nói của hắn làm cho Áo Đại Lệ cũng trầm ngâm, không nói gì thêm.

Cất hũ rượu đi, Áo Đại Lệ âm thầm hạ quyết tâm, phải dùng ba linh hồn trong hũ rượu để đề cao cảnh giới của mình.

Thạch Nham đạt tới cảnh giới Thủy Thần tam trọng thiên còn suy sụp như vậy, nàng ta là Thủy Thần nhất trọng thiên, càng cần phải tăng cường thực lực hơn, nếu không sẽ mài là vật cản, cần Thạch Nham bảo vệ.

Thân là công chúa của Minh Hoàng tộc, thiên chi kiều tử trong Hoang vực, phải nhờ một nam nhân bảo vệ cũng là một sự nhục nhà với nàng.

"Ta cũng phải tìm xem có dị bảo gì phù hợp với ta không. Có thể tăng thêm một phần lực lượng thì có thể thoải mái hơn một ít. Nơi này tương lai không rõ, cần phải cẩn thận."

Thạch Nham nhíu mày, thả lỏng tâm linh, dùng thần thức của riêng hắn lan tỏa ra xung quanh, cảm ứng những thứ tài liệu có thể giúp hắn tu luyện.

Thần thức của hắn như gợn sóng, từ từ lan ra, không ngừng khuếch tân.

Mặt hắn lộ ra vẻ thất vọng. Thần thức hắn tràn ngập khắp nơi, chuẩn bị bao phủ cả khu giao địch này, thế nhưng vẫn không cảm giác được thứ gì phù hợp.

Ngay khi hắn chuẩn bị bỏ cuộc thì tâm thần chợt động.

Một không gian ba động cực kỳ huyền diệu truyền đến từ một góc xa xôi, làm cho mắt hắn sáng lên. Không hề do dự, hắn lập tức tiến về phía Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Áo Đại Lệ vẫn đang quan sát hắn, thấy hắn bỗng nhiên quay người đi thì cũng nhanh nhẹn đuổi theo, đi đàng sau hắn.

Vẻ mặt nàng lộ ra vài phần kỳ dị. Nàng nhìn bóng lưng của Tiêu Hùng, thở dài một tiếng, không biết đang nghĩ gì.

Không bao lâu sau, hai người ở một góc nhỏ tìm thấy một người dị tộc xấu xí. Đó là một bà lão, khuôn mặt như da cóc, tai nhọn, mái tóc dài như cỏ dại bao kín cả thân thể, giống như bà ta bị lấp trong cỏ vậy.

Trước người bà ta có một cái khay thủy tinh nhỏ, bên trong có bảy viên ngọc thạch trong suốt. Ngọc thạch không hiện ánh sáng, mà vì bị khay phong ấn nên cũng không truyền ra bất kỳ một ba động đặc thù nào. Bà lão đó như đang ngủ, ngồi yên không nhúc nhích, dù Thạch Nham với Áo Đại Lệ đến cũng không có phản ứng gì.

Có điều Áo Đại Lệ lại rất cẩn thận. Nàng vừa tới đã cảm giác được linh hồn ba động như độc xà ẩn ở xung quanh, lập tức hiểu ra dù cho bà lão không mở mắt thì cũng đã lặng lẽ chú ý bọn họ.

Phóng linh hồn ra để cảm ứng, mặt nàng lộ ra vẻ cẩn thận, vụng trộm nhìn qua Thạch Nham.

Bà lào đó không ngờ cũng là một người cảnh giới Bất Hủ nhất trọng thiên, hơn nữa ba động trên người cũng cực kỳ huyền diệu, giống như có thể hình thành rất nhiều ảo tưởng. Áo Đại Lệ cảm giác ảo tưởng trong linh hồn rất mạnh, nàng như bị chìm vào trong đó.

"Huyễn giới thạch, đây là kỳ thạch gì vậy?" Đột nhiên Thạch Nham hỏi.

Vừa rồi hắn cảm giác được không gian ba động trong những viên ngọc thạch bên trong cái khay này, thế nên mới thuận theo cảm giác mà đến đây. Khi đến gần hắn phát hiện ra bảy viên ngọc thạch này làm hắn có cảm giác như bảy thế giới, liền cảm thấy tò mò .

Bà lão cuối cùng cũng mở mắt ra, lãnh đạm nói: "Huyễn giới thạch chỉ có tác dụng với người tu luyện không gian áo nghĩa. Dùng không gian thần lực kích phát, một viên huyễn giới thạch có thể tạo ra một tiểu không gian, giống như khí cầu, càng đưa nhiều thần lực vào thì càng lớn."

"Một viên huyễn giới thạch trở thành một thế giới? Thần kỳ như vậy?" Thạch Nham hoảng sợ.

Bà lão hừ một tiếng, nói: "Đương nhiên không phải như vậy. Thế giới mà huyễn giới thạch tạồ ra không thể tồn tại mài mãi, chỉ có thể duy trì được một khoảng thời gian, nếu không sao tên nó có chữ "huyên"? Huyễn giới thạch này với người tu luyện không gian áo nghĩa thì có thể dùng làm vũ khí, thi triển để trói buộc kẻ địch. Một khi kẻ địch bị chói vào trong đó có thể làm cho thế giới do huyễn giới thạch tạo ra bạo liệt, làm cho đối thủ không chết cũng bị trọng thương!"

Mắt Thạch Nham sáng lên, thầm gật đầu, mỉm cười nói: "Có thể đánh chết kẻ địch trình độ nào?"

"Tùy theo ngươi thôi." Bà lão suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Ngươi có cảnh giới Thủy Thần tam trọng thiên, dùng thần lực của ngươi ngưng kết thế giới, một khi phát nổ có thể giết chết võ giả đồng cấp, làm cho người cảnh giới cao hơn ngươi một chút trọng thương, hoặc trói buộc võ giả Bất Hủ trong chốc lát. Đương nhiên, cái này có hiệu quả hay không còn phải xem ngươi có thể kéo đối phương vào trong đó hay không. Đấy mới là điều kiện tiên quyết.

Huyễn giới thạch không có ở trong Hoang vực, Thạch Nham không biết về nó, có điều nghe bà ta giải thích thì Thạch Nham khẳng định thứ này rất thích hợp với hắn. Sau khi luyện hóa bỗng nhiên hình thành một thế giới, có thể giam cầm kẻ địch, có thể phát nổ làm trọng thương, thậm chí đánh chết đối thủ mà không mất đi kỳ bảo.

"Bà ta chưa nói mình cần đổi cái gì." Áo Đại Lệ nhẹ nhàng nhắc nhở.

Thạch Nham cũng lưu ý, phát hiện ra trước cái khay của bà ta không có cái gì thể hiện đồ cần đổi, điều đó làm cho hắn bất ngờ.

Ngay khi hắn định hỏi thì bà lão chủ động mở miệng: "Thứ ta cần có liên quan đến huyên giới thạch này. Ta cần một người tu luyện không gian áo nghĩa giúp. Người có hứng thú với huyễn giới thạch đương nhiên là người tu luyện không gian áo nghĩa, thế nên ta không cần ghi gì cả."

Phóng ra một dòng ba động, Thạch Nham cười lạnh: "Ngươi xem, ta tu luyện không gian áo nghĩa. Ngươi cần giúp gì?"

Bà lào đó nhìn hắn trong chốc ìát rồi lắc đầu: "Cảnh giới của ngươi không đủ. Nếu ngươi có sư phụ thì có thể đến giúp ta, huyễn giới thạch này ta cho ngươi. Thể nhưng bằng năng lực cá nhân của ngươi thì không thể làm được những việc ta cần."

"Việc gì? Nói nghe trước đã." Thạch Nham kinh ngạc.

Bào lão do dự một chút, ống tay áo lóe sáng, một cái khóa bằng bạc đột nhiên hiện ra. Chiếc khóa này chỉ bằng bàn tay, có khắc rất nhiều văn tuyển không gian, vô cùng nhiều, ít nhất cũng có hơn trăm tiểu trận được khắc trên nó.

"Khóa không gian này phong bế một tiểu không gian, trong không gian đó có thứ mà ta cần. Ta không có chìa khóa, cần phải có một người tu luyện không gian áo nghĩa từ từ phá giải khóa không gian. Với cảnh giới của ngươi hiển nhiên là không thể."

Bà ta lắc đầu, không hề khách khí, lập tức nói: "Nếu ngươi có sư phụ, hoặc có bằng hữu đạt cấp Bất Hủ thì có thể gọi đến thử. Có điều ta nói trước, chỉ khi nào phá giải được khóa không gian thì mới đổi huyễn giới thạch, thất bại không được gì."

Khóa không gian phong ấn một tiểu không gian, nếu không biết cách mà dùng sức phá giải thì sẽ làm cho tiểu không gian bạo toái, không lấy được cái gì, không may còn lấy mạng mình ra đền.. Chỉ có người tu luyện không gian áo nghĩa, dùng thần thức không gian và thần lực không gian, từ từ phá bỏ kỳ trận không gian trên khóa mới có thể phá giải được.

Cả quá trình không thể dừng lại, phải làm liên tiếp đến lúc xong mới thôi, nếu không kỳ trận sẽ lại tổ hợp lại một lần nữa, trở nên phức tạp hơn!

Bà lão nói ra thâm ảo trong đó là xem trọng việc Thạch Nham tu luyện không gian áo nghĩa, hy vọng vào sư môn và bằng hữu của hắn, hy vọng hắn có thể mang lại bất ngờ.

"Phá giải khóa không gian chủ yếu cần lý giải về áo nghĩa hay thần lực hùng hậu?" Thạch Nham trầm ngâm, bỗng nhiên nói.

"Cả hai đều cần, có điều thần lực hùng hậu tinh thuần là mấu chốt, bởi vì chỉ cần thần lực đủ, thời gian có thể kéo dài hơn, có thể có thêm thời gian để suy nghĩ và phá giải. Nếu không cho dù lý giải được không gian mà không có thần lực duy trì thì vẫn thất bại." Bà lão giải thích.

Thạch Nham gật đầu, ý bảo mình hiểu. Hắn vuốt cằm trầm ngâm một chút rồi nói: "Có thể nói chuyện ở chỗ khác không?"

Đôi mắt đục ngầu của bà lào đột nhiên sáng ngời. Ba động trong cơ thể bà ta trở nên quái dị, một mùi thơm kỳ dị thoát ra khỏi cơ thể xấu xí của ba, làm cho Thạch Nham vô cùng kinh ngạc. Mùi đó cực kỳ dễ chịu, giống như làm cho người ngửi thoải mái cả cơ thể, không hề phù hợp với tướng mạo xấu xí của bà ta.

"Nếu không ngại thì đến chỗ của ta?" Bà ta chủ động mời.

Thạch Nham và Áo Đại Lệ nhìn nhau một cái, sau đó Thạch Nham gật đầu, cười bảo: "Được."

Bà lào quơ tay, cái khay chứa huyễn giới thạch lập tức biến mất. Bà đứng dậy, đi ra bên ngoài khu giao dịch, hướng tới một vách đá ở xung quanh.

Thạch Nham và Ao Đại Lệ đi phía sau. Không bao lâu sau, bà lão dân bọn họ vào trong một thạch động hẻo lánh. Thạch động đó cũng giống như chỗ mà bọn họ ở, rộng lớn nhưng lại đơn sơ.

Bà lão chờ hai người tiến vào thạch động rồi lập tức bố trí kết giới phong bế cửa động, nghiêm túc nói: "Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi có sư môn tiền bối cũng tu luyện không gian áo nghĩa? Nếu hắn ở gần đây thì ngươi có thể đi mời hắn, chỉ cần phá giải được thì chẳng những ta tặng bảy viên huyễn giới thạch mà còn có thứ khác, chắc chắn hắn sẽ hài lòng!"

"Ngươi thấy ta thì sao?" Thạch Nham cười nói.

Bà ta chau mày, bỗng nhiên tức giận: "Ta không có tâm trạng đùa với ngươi. Nếu chỉ có ngươi thì mời ngươi ra khỏi đây đi. Với cảnh giới của ngươi thì không đủ để phá giải khóa không gian!"

"Ngươi nói thần lực là quan trọng nhất..."

Thạch Nham nhếch miệng, không tức giận, vươn tay, xa xa chỉ về phía nàng.

Đầu ngón tay đó lấp lánh ánh sáng tinh lương, từng đạo khe hở hư không, không gian lợi nhận sắc bén cực kỳ, đồng loạt hiện ra. Khi ngón tay hắn đâm về phía trước thì chúng trực tiếp bay về phía bà lão, ẩn chứa không gian ba động làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Hai mắt bà lão đục ngầu, tỏa ra một tinh quang chói mắt. Bà ta cảm ứng một chút rồi ngạc nhiên: "Lực lượng cực kỳ kinh luyện, khí tức bao la bát ngát. Tiểu tử ngươi cảnh giới tầm thường, không ngờ thần lực lại mạnh đến vậy, không thua kém gì cảnh giới Bất Hủ. Được, ngươi cũng có thể thử một lần."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi