Phồn tinh sáng rực, ẩn chứa lưu chuyển áo nghĩa, trên tinh thần cự kiếm được ngưng luyện ra có quang hoa lấp lánh chói mắt.
Tinh thần cự kiếm mang theo tinh quang đầy trời, giống như bao chùm cả ngân hà vào trong, vô số tinh thần xoay chuyển, kéo ra một tinh hải sáng rực, lờ mờ bao phủ Ba Lôi Đặc vào trong.
Từng đạo tinh thần xiềng xích từ trong mười ngón tay của Thạch Nham bay ra, giống như được tinh thần nối thành, có ý cảnh trói buộc năng lượng kỳ diệu.
Vù vù vù.
Ba cây gai xương liên tục phát ra tiếng rít, chắn ở ba phương hướng trước người, phía sau và đỉnh đầu của Ba Lôi Đặc.
Trong mắt Thạch Nham, tinh quang lóe ra, hắn phảng phất đã thành hàng tinh măi mãi không phá của vực ngoại, trên người tản mát ra ý chí và cảnh giới ba động bất diệt.
Các lược đoạt giả hiện ra vẻ kinh hãi, vào một khắc lực lượng của lực lượng phóng thích ra, lập tức thấy thiên địa nhỏ bé, chỉ có tinh không là vĩnh hàng bất diệt.
Không có bất kỳ ai ngăn cản, ngay cả cường giả Nguyên Thần cảnh như Lạp Tắc Nhĩ, Kiệt Tư Đặc cũng theo bản năng lui về phía sau, tạo khoảng trống cho Thạch Nham và Ba Lôi Đặc chiến đấu.
Tùy tùng của Ba Lôi Đặc không tiến lên tham chiến, tựa hồ cũng biết hiện giờ bọn họ không thể chống lại được Thạch Nham, ngay cả Hắc Giác cũng dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người lui ra, đừng mạo muội ngăn cản.
Bên Tạp Thác, vừa thấy Hắc Giác truyền ra tấn niệm thì cũng chủ động rút ra sau, lưu lại khu vực chiến đấu khoảng trăm mẫu đất cho Thạch Nham và Ba Lồi Đặc.
Bốp bốp bốp!
Thần thể của Ba Lôi Đặc truyền đến tiếng nổ, thần thể của hắn tựa hồ như nở ra một phần, lửa khói từ trong lô chân lông tỏa ra, giống như hình thành một mảng hỏa diễm hải dương.
Linh hồn tế đài xoay chuyển, lực lượng áo nghĩa hỏa diễm của Ba Lôi Đặc ngưng luyện thành thần chi lĩnh vực, thần thức bám vào trong hỏa diễm, môi một đoàn hỏa diễm đều như là thành phân thân áo nghĩa của Ba Lôi Đặc, ẩn chứa tinh túy của hỏa diễm, trong hòa viêm hải dương không ngừng ngưng kết, hình thành mấy trăm hỏa cầu cực đại.
Hỏa cầu tỏa ra sức nóng khủng bố, khiến đại địa của khu vực này khô héo cháy khét, rất nhiều cổ mộc đã chết héo giờ lại bốc cháy.
"Đốt."
Ba Lôi Đặc điên cuồng hét lên, hỏa cầu cực đại bay lên, hơn nữa hỏa cầu này đã ngưng luyện đến mức tận cùng, nhìn thoáng qua đã lờ mờ biến ảo thành khuôn mặt của Ba Lôi Đặc, hỏa diễm nóng rực, phi thường đáng sợ.
Tinh thần cự kiếm từ trên trời hạ xuống, rơi vào trong biển lửa, như lưu tinh rơi vào nham thạch nóng chảy, bắn ra mấy chục vạn tinh thần,
hỏa diễm quang điểm.
Hai loại lực lượng hoàn toàn bất đồng va chạm với nhau, lực lượng áo nghĩa tiến hành đối kháng, khiến cho hỏa diễm thần chi lĩnh vực của Ba Lôi Đặc bị tinh quang lấp đầy, hỏa cầu phát ra những ánh sáng chói mắt.
Ba khe hở tinh không du động trong hư không, như đao ánh sáng không gian cắt tất cả vạn vật.
Hỏa diễm hải dương do thần chi lĩnh vực của Ba Lôi Đặc diễn biến mà thành dưới không gian chi nhận của ba cây gai xương mang ra, bị cắt làm ba mảng.
Ba Lôi Đặc ở trung tâm của ba mảng hỏa viêm hải dương, hỏa diễm quanh người cháy rừng rực, linh hồn tế đài điên cuồng xoay chuyển, không biết từ đâu dân ra hỏa diễm, khiến hắn thành một người lửa được hỏa diễm ngưng luyện ra, há miệng liền phun ra lửa khói mãnh liệt.
Phạm vi trăm dặm đều bị hỏa diễm bao phủ, đại địa khô nứt tách ra, đá vỡ vụn, vật chất có thể bị đốt cháy đều dấy lên hỏa diễm, nơi đây giống như thành hỏa diễm địa ngục, làm tan chảy thân thể và ý chí của sinh linh sinh linh nào.
" Cường giả Thành tựu nguyên hồn không phải loại Thần Vương như ngươi có thể sánh được, tiểu tử, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi biết cho dù ngươi có đột phát thì cũng chỉ có đường chết."
Ba Lôi Đặc rít gào trong hỏa viêm mãnh liệt, như là một con mãnh thú hỏa diễm bị chọc giận, tận tình phóng thích ra năng lượng cực nóng, hỏa cầu bắn ra, lăn lộn trong hư không, hướng tới đập tới Thạch Nham. Nguồn truyện:
Bốp!
Trong luồng khí xoáy ở đan điền Thạch Nham, truyền đến chấn động, phút chốc, một tinh thần to như quyền đầu chói sáng.
Tinh thân vừa ra, vô số tinh quang ngưng luyện tới, trong khoảnh khắc, tinh thần to như quyền đầu thành to như CÔI xay.
Đây là tinh hạch!Là tinh thần hạch tâm chân chính.
cv
Tinh thần lưu chuyển hàng tỉ quang điểm, chói mắt tới mức rất nhiều rất nhiều võ giả không dám nhìn thẳng, ẩn chứa ý cảnh bất diệt của tinh thần, theo quỹ tích của tinh thần phá trời mà ra.
Bốp bốp bốp!
Hỏa diễm thái dương mà Ba Lôi Đặc ngưng luyện ra bị tinh thần đó đâm vào, lập tức bắn đi, tóe ra ngàn vạn ánh lửa, vẩy ra đầy trời, sau khi ánh lửa rơi xuống thì tạo ra những lỗ hổng trên mặt đất.
Viên tinh thần từ trong tinh vân tại luồng khí xoáy của Thạch Nham tinh vân xoay tròn bay về phía trước, vô kiên bất tồi, bất kỳ hỏa diễm thái dương nào chạm phải nó cũng đều nổ tung.
Một cỗ ý cảnh tinh thần vĩnh hàng, nhộn nhạo hiện ra trong tinh thần đó, như có thể trực tiếp nhảy vào trong thức hải của đối phương, khiến cho người ta tâm thần mê say, theo bản năng sinh ra cảm giác chán nản không thể kháng cự.
ba cây gai xương tiếp tục gào thét, như là xúc tuạ của ma quỷ, khi thì ẩn nấp, khi thì chợt lóe rồi biến mất, căn bản không thể nào nắm chắc được tung tích, một khắc gai xương hiện thân, tất 00 khe hở không gian hiện ra, khiến Ba Lôi Đặc không thể không tạm tránh.
Không gian lợi nhận Có thể cắt bất kỳ vật thể thực chất nào, chính là có thể so với bất kỳ thần khí sắc bén nào, mặc dù Ba Lôi Đặc chính là thần thể cấp nguyên thần, cũng chỉ có thể tránh né, không có phương pháp.
Nếu không phải cảnh giới của Thạch Nham kém một bậc, không thể dùng thần hồn để tỏa định linh hồn tế đài của Ba Lôi Đặc, thì Ba Lôi Đặc sẽ càng thêm gian nan, bị ba cây gai xương theo đuổi như bóng với hình, mất đi hết sức phản kích.
Chỉ là, Thạch Nham lúc này tuy rằng đã đột phá một bậc, vẫn là cường giả cảnh.
Cách nhau một cấp bậc, thần hồn cấp thấp không thể tỏa định nguyên hồn, hắn cũng chỉ có thể dùng mắt để nhìn thần thể của Ba Lôi Đặc, tiến hành khống chế truy kích bằng ý thức.
Đồng tử co rút lại, Thạch Nham sắc mặt đột nhiên trở nên lãnh khốc, không có một tia cảm xúc ba động nào.
Lực lượng áo nghĩa lại biến đổi.
Sự tinh diệu của áo nghĩa Giam cầm không gian, theo hai tay hắn chỉ dân, một cô năng lượng do, lực lượng không gian hình thành ùa vào trong biển lửa của Ba Lôi Đặc.
Ngọn lửa nảy lên, bắn ra hỏa diễm, hỏa cầu lăn lộn, vào một khắc ngón tay hắn chỉ ra, đột nhiên ngưng trệ.
Một khắc đó, tinh thần cự kiếm tư trên hư không chém xuống, hàng tỉ quang điểm tinh thần như nước biển trút xuống, đánh tới Ba Lôi Đặc.
Thần thể của Ba Lôi Đặc nổ tung, tinh thần tinh thần quang điểm rơi xuống, như bị lợi khí xuyên thấu, máu tươi tủa ra.
Đau đớn lan khắp toàn thân, linh hồn tế đài của Ba Lôi Đặc đột nhiên giãy ra khỏi không gian không gian, hai mắt ánh ra hỏa diễm cực nóng, kích hoạt thần chi lĩnh vực bị ngưng trệ, ngửa mặt lên trời gầm to, há mồm phun ra hỏa diễm quang cầu.
Trong hỏa diễm quang cầu, có thần thần ý niệm của Ba Lôi Đặc, có sự tinh diệu của áo nghĩa mà hắn lĩnh ngộ vô số năm, hỏa diễm quang cầu lăn lộn, nghiền nát tinh quang, mang theo sức nóng khó có thể tưởng tượng được va chạm với tinh thần quang đoàn.
Ầm!
Chấn động như Sơn băng địa liệt, quang mang đẹp mắt bắn ra, dư ba trùng kích khủng bố tỏa ra, trong phạm vi trăm dặm đều là đất rung núi chuyển, đại địa như nhấc lên nhấc lên.
Nham thạch nóng chảy từ dưới đất bốc lên, rót vào hỏa diễm quang cầu, va chạm với thần thể của Thạch Nham.
Tinh thần từ trong tinh vân của Thạch Nham bay ra có gắn ý thức của hắn, không ngờ cũng bị hỏa diễm đốt cháy.
Tinh thần đó lẳng lặng bồng bềnh trong biển lửa, tạm thời mất đi liên hệ với hắn.
Hỏa diễm quang cầu như là một kích chí cường của Ba Lôi Đặc, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong hỏa diễm quang cầu giống như có linh hồn của Ba Lôi Đặc tồn tại.
Thạch Nham bỗng nhiên nhắm mắt lại.
Vào thời khắc hung hiểm nhất, sắc mặt hắn lạnh lùng, khí tức quanh người phút chốc thu liểm.
Vươn tay ra, đâu ngón tay vây ra không gian chi lực, hắn dùng sức kéo một cái.
Xoạt.
Thương khung bị xé rách, một khe hở không gian dài cả ngàn mắt, bên trong ngũ thải quang mang bắn ra, bị hắn xé rách.
Hỏa diễm quang oầU; cuồng bạo lao tới, căn bản không đoán được hắn có một chịêụ như vậy, chưa kịp thu hồi thì lập tức nhảy vào trong khe hở không gian, chợt lóe rồi biến mất.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ khủng bố từ trong thương khung truyền đến, hư không trên đỉnh đầu mọi người dập dờn ra những gợn sóng, biến thành màu đỏ, như có quái thú bị thương khung bọc lấy, đang ra sức giãy dụa, thiên không cũng phát sinh dị biển, hỏa viêm bắn ra.
Thạch Nham đột nhiên mở to mắt, linh hồn tế đài khẽ đông.
Viên tinh thần vừa đình trệ như được kích hoạt tiềm năng, lưu tinh bắn ra, hung hăng đập vào ngực Ba Lôi Đặc đang sắc mặt tái nhợt.
Ầm!
Ba Lôi Đặc như bị ngọn núi vạn trượng oanh kích, một đường bay đi, chọc thủng mấy ngọn núi, một mực bay mấy trăm dặm mới dừng lại bên trong một ngọn núi, bị ngọn núi sập bao phủ.
Khe hở không gian trên đỉnh đầu Thạch Nham chậm rãi khép lại, hắn lại thay đổi niệm đầu, tinh thần xoay chuyển, di động trên đỉnh đầu hắn, như tinh thần thuộc về riêng hắn.
Vù vù vù.
Ba cây gai xươngquay lại, dừng lại bên hông hắn.
Đám người Lạp Tắc Nhĩ, Kiệt Tư Đặc, Tạp Thác kinh hãi, Thạch Nham hít sâu một hơi, bình tĩnh bước về phía Ba Lôi Đặc, ánh mắt không có một tia tình cảm, thu gặt tử thần muốn thu gặt sinh mệnh.
Mấỵ ngàn lược đoạt giả, vào lúc này im bặt, vẻ mặt kính sợ nhìn về phía hắn, không dám nói câu nào.
Hắc Giác vẻ mặt bất an, lo cho an nguy của Ba Lôi Đặc, theo bản năng ngưng luyện lực lượng, ý đồ muốn nhúng tay vào trận chiến này.
"Dừng tay!"
Đột nhiên, tiếng hét của Phong Khả từ xa truyền đến.
Thanh âm chưa dứt thì một đạo tia chớp xẹt qua, Phong Khả đột ngột hiện thân bên trên Ba Lôi Đặc, sắc mặt ngưng trọng nhìn xuống dưới ngọn núi bị sập.
Thạch Nham Đi tới khu vực đó thì bỗng nhiên nhíu mày, dừng lại, cúi đầu quan sát phế tích rồi lạnh lùng nói: "Xuất hiện đi."
Ầm!
Cự thạch vỡ ra, Ba Lôi Đặc cả người đầy máu thở phì phò chui ra, thần thái dữ tợn, cổ và ngực đầy máu.
" Thạch Nham, đừng đánh, nể mặt ta!" Phong Khả nói.