Phong Khả nhìn về phía hắn, thần sắc phức tạp, không giống bộ dạng bình thường.
Phong Khả chính là cảnh giới Nguyên Thần nhị trọng thiên, là khôi thủ cường đại nhất trong lược đoạt giả, người cường hãn nhất Thần Phạt chi địa.
Hôm nay, hắn bảo Thạch Nham đừng động thủ, nhưng không phải là khẩu khí cưỡng ép, bảo Thạch Nham đừng động thủ, nể mặt hắn.
Bởi vì hắn phát hiện, Thạch Nham đột phá tới cảnh giới Thần Vương tam trọng thiên, tựa liồ có thể đánh bại Ba Lôi Đặc!
Điều này có nghĩa là có lẽ... Thạch Nhamcũng có thể chính diện đánh một trận với hắn.
Đối đãi với cường giả đồng cấp khác, Phong Khả rất đúng mực, biết nên ăn nói như thế nào.
Đám lược đoạt giả Lạp Tắc Nhĩ, Kiệt Tư Đặc và Tạp Thác lặng lẽ tụ tập tới, đều sắc mặt ngưng trọng nhìn Thạch Nham, ánh mắt có một tia kính ý.
" Được rồi, tiền bối đã lên tiếng, ta đương nhiên phải nể mặt ngươi." Thạch Nham trầm mặc trong chốc lát, gật đầu: "Qua hôm nay, nếu Ba Lôi Đặc tiếp tục nghĩ không thông, ta không thể nương tay nữa."
Mọi người trong lòng lạnh toát.
" Ba Lôi Đặc! ngươi sao rồi!" Hắc Giác đi lên, vẻ mặt lo lắng.
"Khôi thủ!"
" Khôi thủ đại nhân, ngài... không sao chứ?"
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLThuộc hạ của Ba Lôi Đặc sau khi đi tới thì đều rất lo lắng, đều hét lán-
Rất kỳ lạ, Ba Lôi Đặc không còn nóng nảy như lúc trước, ngược lại còn nhíu mày, không nhìn Phong Khả, cũng không nhìn Thạch Nham, càng không nhìn đám người Hắc Giác.
Tầm mắt hắn chiểu xuống chỗ vừa rồi hắn bị cự thạch bao phủ, trong mắt quang lấp lánh, tựa hồ đang xúc động.
Rầm rầm.
Dưới đất truyền đến tiếng nổ vang, đại lượng nham thạch nóng chảy phụt lên, giống như từng đạo hỏa diễm cự long, làm cho người ta sợ hãi.
Một cỗ ý chí lực đốt cháy thiên địa từ đại địa bốc ra, ùa cả vào trong thức hải của võ giả.
Mọi người hoảng sợ, ngưng trọng nhìn về phía lòng đất.
" Đã xảy ra chuyện gì? Ba Lôi Đặc, đây không phải là lực lượng ý cảnh của ngươi! Ngươi ngươi... không đạt tới được mức này!" Phong Khả cũng ý thức được chuyện kỳ diệu tựa hồ đã xảy ra.
" Dưới đất có một cỗ ý chí bất diệt, áo nghĩa hắn tu luyện, khẳng định là hỏa diễm áo nghĩa!" Ba Lôi Đặc cả người run rẩy, vừa nói xong thì đột nhiên lại nhảy vào trong đống đá vụn, trực tiếp chui vào lòng đất.
Từng đạo hỏa diễm cự long mãnh liệt từ sâu trong lòng đất bốc lên, du động uốn lượn trên mặt đất.
Rất nhiều lược đoạt giả cảnh giới không tính là cao thâm bị hỏa diễm ý chí do hỏa diễm cự long phóng ra lan đến, cả người bốc cháy lên, thành người lửa, trong nhất thời thần thể và linh hồn tế đài nhất tịnh tan chày..
" Cẩn thận! Bay lên trời!" Phong Khả không nhịn được hét lên, trên mặt hiện ra vẻ kiêng kị: "Là ý cảnh trường! do thần chi lĩnh vực của thần chi lĩnh vực diễn biến mà thành, sẽ coi người không tu luyện hỏa diễm áo nghĩa thành kẻ địch, lập tức rút đi!"
Hắn vừa gào lên, tất cả mọi người đột nhiên bừng tỉnh, ai nấy bay vụt lên trời, không dám tới gần hỏa diễm cự long bên dưới.
Hỏa diễm dày đặc lập tức từ dưới lòng đất tràn ra, chỉ trong hơn mười giây ngắn ngủi, ở dưới chân mọi người hình thành biển lửa, một cỗ ý chí lực đốt diệt tất cả không ngừng tăng cường.
Không ít cường giả tu luyện hỏa diễm áo nghĩa, thần thái chấn động, bỗng nhiên mừng như điên, đem thần thể chìm vào trong hỏa diễm, nhắm mắt lại lĩnh ngộ gì đó.
Trong đó, linh hồn ba động của Ba Lôi Đặc rõ ràng nhất, ở dưới đất khuếch tán ra, tràn ngập hưng phấn và vui sướng, tựa hồ đang tiến hành câu thông với một cô hỏa diễm ý thức, thể ngộ sự tinh diệu của hỏa chi áo nghĩa.
Vù vù VÙI
Địa Tâm Hỏa, Chu Tước Chân Hỏa từ trong linh hồn tế đài của Thạch Nham bắn ra, không cần hắn phân phó, đều rơi vào lòng đất.
" Trong biển lửa bốc ra bọt khí, bọt khí một khi vỡ ra, liền có một cỗ viêm năng phóng xuất ra, khiến nhiệt độ cao bên dưới lại càng tăng thêm
Từng con hỏa diễm cự long đi tới đi lui, hoạt động phía trên biển lửa, như là đang tìm kiếm con mồi, chỉ cần không phải không người tu luyện chi lực áo nghĩa, đều sẽ trở thành mục tiêu của chúng, trực tiếp quấn tới đốt diệt đối phương.
Thạch Nham cũng bay lên hư không, cách mặt đất ngàn mét, quan sát phía dưới, sắc mặt quái dị.
" Các ngươi trong lúc chiến đấu tựa hồ đã kích phát cấm che nào đó dưới dất, tiến tới phỏng ra cỗ ý chí bất diệt đó. Người đã vẫn lạc đó trước khi chưa chết, chắc là cường hãn lắm!" Lạp Tắc Nhĩ hít sâu một hơi, thở dài: "Cấm địa quả nhiên kỳ diệu, chúng ta thăm dò nhiều năm như vậy, cũng không giải được tất cả bí mật. Không ngờ trải qua một lần đại chiến, liền biến thành trường hợp này, quả nhiên là thần kỳ."
" Ba Lôi Đặc thật có phúc." Kiệt Tư Đặc vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: "Trải qua tinh tiến áo nghĩa lần này, ta nghĩ... Nhận thức của hắn đối với hỏa diễm áo nghĩa sẽ đạt tới cảnh giới cao thâm hơn."
" Có lẽ, Ba Lôi Đặc có thể mượn cơ hội này để đột phá tới cảnh giới Nguyên Thần nhị trọng thiên. Trong mọi người, cảnh giới của cảnh giới nhất nhất, lợi ích thu hoạch được cũng sẽ lớn hơn." Phong Khả gật đầu, nói với Thạch Nham: "Chờ hắn đột phá, ừ, chắc sẽ cường đại hơn. Nhưng ta có thể cam đoan với ngươi, nếu hắn sau khi đột phá đối phó ngươi th ta sẽ cực lực ngăn cản, nên ngươi đừng quấy rầy hắn lúc này."
Hắc Giác và các lược đoạt giả dưới trướng Ba Lôi Đặc, lúc này ai nấy đều cẩn thận nhìn về phía Thạch Nham, nghe thấy những lời này của Phong Khả thì không khỏi lộ ra vẻ cảm kích.
Khi Lĩnh ngộ cảnh giới, sợ nhất bị quấy rầy, nếu bị người làm tâm trí hôn loạn, sẽ lạc lối trên đường tìm lực lượng áo nghĩa, thậm chí trực tiếp linh hồn tế đài bạo loạn, cả đời không thể tinh tiến, cũng có khả năng sẽ trực tiếp tử vong.
Bởi vậy, khi Ba Lôi Đặc nhảy vào trong biển lửa, bọn họ rất khẩn trương.
Bọn họ sợ, sợ Thạch Nham vào lúc này sẽ xuất thủ cản trở, với cảnh giới và lực lượng hiện tại của Thạch Nham, một lòng muốn giết Ba Lôi Đặc thì đây là thời cơ tốt nhất.
Ba Lôi Đặc cũng biết là hung hiểm.
Nhưng đây là cơ hội ngàn năm một thuở, bỏ lỡ thì hắn cả đời này cũng không nhất định sẽ lại có được cơ hội như vậy nữa.
Một người vẫn lạc cường hãn như vậy, sau khi thần hồn câu diệt, thần chi lĩnh vực thành thành ý cảnh trường, một khi kích phát, có thể sẽ tồn tại trong thời gian rất dài, cũng có thể rất ngắn, nhưng vạn nhất biến mất thì hắn sẽ tiếc rẻ cả đời.
Rõ ràng biết lĩnh ngộ lúc này, sẽ gặp phải hung hiểm cực lớn, Ba Lôi Đặc lại không kiềm chế được dục vọng trong lòng, không kịp nghĩ nhiều đã nhảy vào biển lửa.
Người giống như hắn cũng có rất nhiều, người tu luyện hỏa chi lực lượng áo nghĩa!" Đều không do dự, toàn bộ đi xuống lĩnh ngộ tinh diệu của áo nghĩa.
Cảnh giới và sức lĩnh ngộ của Cá nhân bất đồng, lợi ích đạt được cũng bất đồng, nhưng chỉ cần là người tu luyện hỏa chi lực lượng áo nghĩa, không bị hỏa diễm cự long can thiệp, dưới sự dụng tâm thể ngộ, đều có thể có thu hoạch.
Không có ai có thể chống cự được sự dụ hoặc này.
"Vận khí của hắn cũng không tồi." Thạch Nham gật đầu, lạnh lùng nói: "Yên tâm đi,ta sẽ sẽ không làm loại chuyện hèn hạ này, Ba Lôi Đặc cho dù là lĩnh ngộ tinh túy của hỏa chi áo nghĩa, cũng chưa chắc có thể lập tức đột phá, chờ hắn đột phá rồi, ta chẳng lẽ vân có lực lượng như hôm này có? Ta vẫn có thể giết hắn thôi Hắn có sự tự tin này.
Ba Lôi Đặc có thể đột phá, hắn chẳng lẽ sẽ trì trệ không tiến ư? với lực lượng và sự thần bí của hắn, chỉ cần cho hắn một đoạn thời gian, thực lực của hắn sẽ đề thăng không có hạn chế.
Chờ Ba Lôi Đặc đột phá, hắn có lẽ cũng tới Nguyên Thần nhất trọng thiên rồi, hắn khi đó sao lại e ngại Ba Lôi Đặc?
" Hiện giờ tam đại thế lực bám sát không tha, Ba Lôi Đặc nếu có thể đột phá thì chúng ta cũng có thêm một phần lực lượng. Vì tương lai của lược đoạt giả, ta sẽ cho hắn thời gian, mặc dù tương lai hắn có thể vượt qua ta, ta cũng sẽ không ghen tị." Phong Khả hít sâu một hơi: "Chúng ta gặp chút phiền toái, Giới Nông bị thương nặng, ta... cũng tổn thất không nhỏ."
" Phong Nhiêu đâu? Nàng ta không sao chứ?" Thạch Nham biến sắc, vội vàng hỏi.
" Không sao." Phong Khả cười cười: "Nàng ta ở hậu phương, ta cảm ứng được chiến đấu của ngươi và Ba Lôi Đặc, chạy đến đây trước. Yên tâm đi, ta rất quen thuộc với cấm địa, nếu ngay cả nữ nhi của mình cũng không che chở được thì sao dám mưu đồ tinh đồ?"
" Nàng ta không sao là tốt rồi." Thạch Nham trầm tĩnh lại: "Giới Nông chết hay sống thì không liên quan gì tới ta, đúng rồi, các ngươi đụng phải ai?"
" Lý gia Lý Nhạc Phong." Phong Khả vẻ mặt âm trầm.
.. .
" Người này như thế nào?"
" Rất đáng sợ! Trong Cửu Tinh thương hội, lực lượng của lực lượng gần bằng Phạm Hạc, Nguyên Thần nhị trọng thiên chi cảnh, nói thực ra, ta và hắn giao, e là ta kém hơn một bậc."
Phong Khả lắc đầu thở dài, sắc mặt có chút cô đơn: "Cường giả của Cửu Tinh thương hội đích xác đáng sợ, đều là Nguyên Thần nhị trọng thiên, thời gian ta đột phá hơi ngắn, không có lực lượng tinh trạm như hắn. Ài, trừ Lý Nhạc Phong còn có đám người Áo cổ Đa, đều là cường giả khủng bố, nếu không phải ỷ vào quen thuộc với cấm địa, thật không dám nghĩ tổn thất sẽ lớn như thế nào."
" Có một tin tức xấu." Thạch Nham nhíu mày.
"Là gì?" Phong Khả kinh ngạc.
Lạp Tắc Nhĩ và Kiệt Tư Đặc cũng nhìn về phía này, tỏ vẻ chú ý.
Lúc này, từ xa có bóng người hiện ra, không bao lâu sau Giới Nông và Phong Kiêu, Phong Nhiêu cùng mấy trăm người cưỡi chiến xa mà đến.
" Thạch Nham!" Phong Nhiêu vẻ mặt kinh hỉ, người chưa tới đã gọi to.
Thạch Nham nhếch miệng cười, chờ bọn họ tới mới nói: "Bên U Minh , Thác Hải và Mạc Ny Tạp cũng đã tới, hội hợp với Bích Thiên, bọn họ sẽ trở thành lực cản lớn nhất."
Lời vừa nói ra, mọi người sắc mặt lập tức trầm xuống, bỗng nhiên cảm thấy con đường phía trước thật mịt mù.
Bích Thiên là Nguyên Thần nhị trọng thiên đã cực kỳ đáng sợ, cộng thêm Thác Hải và Mạc Ny Tạp đồng cấp, chỉ bằng vào thế lực của một phương U Minh đã đủ để tiêu diệt thể lưc do tất cả khôi thủ bọn họ tạo thành, chỉ cần thật sự đụng phải, bọn họ có khu vực hung hiểm của kết giới cấm địa phòng bị hay không thì kết quả cũng sẽ rất thê thảm.
"Không thể chạm mắt họ, ít nhất thì cũng không thể đụng phải ở khu vực rộng, bằng không sẽ rất khó giải quyết." Giới Nông sắc mặt tái nhợt, cười khổ không thôi: "Xem ra tinh đồ thật sự khiến cho bọn họ điên cuồng rồi, tam đại thống lĩnh cùng nhau tới, U Minh thật đúng là thế ắt phải có."
" Hy vọng Ba lối Đặc có thể thuận lợi đột phá, như vậy chúng ta cũng có thể có thêm một chút bảo đảm, ta muốn chế định phương hướng lại, tận lực đi từ nguy hiểm nguy hiểm. Tuyệt địa mà chúng ta cũng không dám liều lĩnh tiến vào, lần này chắc phải xông vào một lần rồi!" Phong Khả nghiêm túc nói.
Mọi người sắc mặt kinh sợ.
" Phong Khả lão đại, ngươi không phải nói đùa chứ?" Lạp Tắc Nhĩ nhảy câng lên: "Rất nhiều khu vực của cấm địa chúng ta căn bản chưa thể tra xét ra bí mật, một khi xâm nhập, không biết phải chết bao nhiêu người!"
" Không thể nào? Thặt phải đi qua khu vực đó ư?" Giới Nông cũng hoảng sợ.
Một số lược đoạt giả biết sự đáng sợ của tuyệt địa, cũng đều thân hình run rẩy, so với nghe thấy mãnh thú hồng thủy thì cò sợ hơn, giống như tuyệt địa này thực sự là nơi tuyệt sát, tiến vào thì chắc chắn phải chết.
"Phải đi qua khu vực này!" Phong Khả gật đầu: "với sự quen thuộc của chúng ta đối với cấm địa, còn có thể phá giải một chút, tuy rằng đi tới thì hung hiểm khó khăn, nhưng còn có hy vọng. Nhưng nếu bị cường giả của tam đại thế lực ngăn chặn, vậy thì thật sự là không có đường sống, vì tương lai của lược đoạt giả, lần này... chúng ta phải mạo hiểm
Mọi người toàn bộ trầm mặc.