SÁT THỦ TẠI DỊ GIỚI (CUỐN 2): TRỖI DẬY

Haruto đứng đó, tay đút túi quần cùng với Valley, đang chờ đợi một thứ gì đó tiến ra từ hư vô.
Và như khoảng thời gian cậu định sẵn, một cô gái với bộ váy tinh khôi cùng hai nữ tuỳ tùng của mình điềm đạm bước ra từ vòng xoáy của hư vô, chắc chắn đây là Nữ Hoàng Tinh Linh rồi.
Nhìn thấy cậu, cô gái váy trắng nhã nhặn vén nhẹ viền váy lên, cúi chào.
<xin chào, ta là nữ hoàng tinh linh, xin hỏi vị linh giả đây là chủ nhân của Valley?>(Nữ hoàng)
<không sai>(Haruto)
Cặp mắt đen láy của cậu nhìn thẳng về phía Nữ Hoàng khiến cô chột da vô cùng, cũng nói phải điều lạ, kẻ này nhìn thấy dung nhan tài sắc của cô nhưng lại chẳng có lấy một tia trầm trồ, gợn nét cảm xúc.
<giờ thì có điều gì? Hãy nói nhanh>(Haruto)
<Vị linh giả đây, dù nào ta cũng là một Nữ Vương, không phải ngài đây không biết kinh trên sao?>(Nữ vương)
<xin lỗi? Nhưng ta không thích những kẻ nào áp đặt? Chỉ bằng các ngươi kính ta mới có thể hiểu được?>(Haruto)
Valley khúc khích phía sau cười khiến cô không khỏi tức giận trong lòng mà người run lên bần bật.
<tên nhân loại láo toét>(Hộ vệ)
Cô ta định rút đao phi tới, gặp phải ánh mắt quái thú của Haruto thì thở dốc, cơ thể không sức không lực mà ngã xuống ôm ngực đau đớn.
<đừng trách do gì đó? Hãy trách binh sĩ của ngươi quá hèn kém>(Haruto)
Cho người dìu cô hộ vệ kia đi, nữ vương ngậm đắng nuốt trôi cái điều chỉ bảo cay cay kia xuống họng mà cố gắng không biểu lộ sự khinh bỉ nhất.
<chút tôi đây xin nhận điều chỉ bảo của linh giả, giờ nói chuyện không tiện, hãy vị linh giả đây hãy theo tôi ?>(Nữ vương)
<được thôi?>(Haruto)
Nữ Vương đi trước, để cậu và Valley đi phía sau, khuôn mặt phía trước không khỏi sự tức giận và khinh bỉ vô cùng. Tất nhiên Haruto trên giết thần, dưới nạt nhân sao lại còn không biết biểu cảm cô ta thế nào? Cũng cười cười nhạt.

<uống ít thôi, hơi men càng ghê quá>(Haruto)
<mới có lọ thứ ba thôi mà? Hôm nay ngày vui? Sao không uống được?>(Valley)
Mặc kệ cho cô gái mê mẩn với lọ Sake, Haruto thở dài theo đường phía trước mà đi. Rượu thôi mà? Mà cô ta cũng đến mưu mẹo, miệng nói là ngày vui nọ kia nhưng trong lòng biết chắc kiểu gì không chín thì mười Nữ Vương gây ra đại hoạ vì trêu tới cậu, nói đểu cũng đừng nên tìm rượu kiếm lời chứ? Không biết giờ mặt Nữ Vương đã đỏ hơn cả ăn ớt chưa?


****
Đã được trịnh trọng dẫn tới một phòng trà thanh cao, đẹp đẽ, tấp nập người phục vụ đi đi lại lại như chim bay, ai có khiếu sẽ khen đây là một vàn tinh linh nhưng đối với kẻ cả người đen kia, chỉ là những bãi rác ồn ào, một đấm có thể đoạt được nất cả mạng của chúng. Đã vậy không biết nơi mình, đi qua lại đánh mắt đưa tình, hôn gió thoảng qua nhắm hết tới cậu, muốn tìm chết tới vậy sao? Đúng không thể phủ nhận tinh linh nơi đây dung mạo tuyệt trần nhưng cậu cũng chẳng có khiếu thưởng thức cái đẹp, tất cả như chỉ là thoảng qua tàu lá.
Valley thì thực sự thấy vẻ khinh thường khó chịu trong từng cứ chỉ của cậu không khỏi phì cười, có lúc còn cười ra cả tiếng nhưng cậu mà? Quan tâm tới mấy cái tiểu tiết đó thì không phải là cậu.
<mời ngài ngồi, mong mất chức tiên kia không làm ngài mất hứng>(Nữ Vương)
Haruto không nói gì, cứ bước tới mà ngồi xuống tấm nệm in cả hoa, lá kia mặt đối mặt với nữ vương.
<xin lỗi vì đã chậm trễ, ta là Tử Lam, nữ vương của tinh linh>(Tử Lam)
<Haruto>(Haruto)
<vậy Haruto-sama? Ngài là nhân loại đã kí ước với Hắc Diệm?>(Tử Lam)
Liếc mắt nhìn lại Valley đang nhè nhẹ uống rượu phía xa, Hắc Diệm chắc chắn để chỉ Valley vì nơi đây mình cô là hắc tinh linh, không ai khác mặc đồ đen nữa.
<đúng! Phải chăng ngươi định nhờ vả điều gì?>(Haruto)
<quả là anh tài sáng suốt, có một điều ta trăn trở muốn ngài giúp đỡ>(Tử Lam)

Haruto không nói gì thêm, chỉ phật tay ra hiệu nói tiếp
<tuy ta là phận nữ vương nhưng sẽ không tránh khỏi chức vị bị kẻ khác tranh đoạt mất, năm triều vương dưới trướng ta lại đang dần dần lấy cớ lật mặt, ta không phải là sợ chúng nhưng còn về các tinh linh khác, ta không nghĩ chúng lại không dùng tới mưu hèn kế bẩn để đối phó với ta? Vậy nên xin vị linh giả hay thay ta dẹp yên cuộc chiến>(Tử Lam)
Hoá ra là vậy? Con ả này cũng mưu mô không khác gi năm triều vương kia, chỉ có điều ả nói dối không chớp mắt, không hề ngượng, nói điều mà ngay cả cậu cũng nghĩ tới từ đầu. Ả chỉ muốn mình độc tôn mà thôi? Ả đang lo sợ có một ngày kẻ được trời phú nào đó chiếm đi quyền làm vương của mình nên mới dám đích thân nhờ cậu.
<nếu ta giúp ngươi? Thì chẳng khác gì ta làm con rối của ngươi? Ngươi định mượn lực mà bẻ gãy thân tre sao?>(Haruto)
Tử Lam kinh ngạc, nhíu mày nhìn vào cậu thiếu niên đnag ngồi trước mặt mình.
<ý vị đây là sao? Ta không hiểu?>(Tử Lam)
<nếu như ngươi nói? Năm triều vương sao cũng tranh đoạt được một chức? Hay là do ngươi đã buông lời thách thức tới chúng? Hay ngươi một kẻ chẳng ra gì nên khiêu khích nhầm chúng?>(Haruto)
<ngài không thể giữ lòng tự tôn một chút được sao? Những lời ngài nói chẳng phải hỗn xược cực kì?>(Tử Lam)
Tử Lam giận dữ đập bàn, mặt không tránh khỏi sự tức giận nhưng đáp lại chỉ là nụ cười nhàn nhạt khinh thường.
<thái độ đó mới chính là thứ tố cao ngươi đấy? Tử Lam Linh Hoàng>(Haruto)
Một mặt Tử Lam khiếp sợ vô cùng, sao hắn lại biết? Cô chưa từng nói cả tên đó
<ngươi là ai?>(Tử Lam)
Tất cả những tiên nữ khi nãy bắt đầu tụ từng đàn vây quanh, tay lăm lăm binh khí, trực lao tới mà đâm Haruto.
<là ai hả? Là kẻ sẽ chấm dứt các ngươi>(Haruto)
Oanh!
Một tên rền vang lên, hơn nửa chỗ tinh linh bị lực chèn ép cho biến thành những tia máu nhỏ rơi xuống xung quanh, tô đậm mặt nền. Bọn còn lại sợ hãi không biết phải làm điều gì, cứ đứng đó mà run rẩy mất lực.

<ngươi.....!!!???>(Tử Lam)
<à ta cũng xin lỗi, sức mạnh của ngươi giờ thuộc về ta rồi>(Haruto)
Trên tay Haruto là một viên dược màu xanh lam đang toả năng lực dày đặc, cầm lấy nó, Haruto vê vê hai ngón tay
<Bích Ngọc.....ngươi.....>(Tử Lam)
Bích Ngọc là loại năng lượng cô đọng trong từng cá thể tinh linh để họ có thể sử dụng năng lượng, tuỳ vào cách tu luyện, Bích Ngọc càng phát năng lực dày đặc, nó càng mạnh mẽ nhưng......kẻ này làm cách nào có thể thu được Bích Ngọc của cô? Nó ở bên trong nội tuần hoàn, sao hắn có thể làm được?
<đơn giản! đơn giản! Năng lực của ta là bóng tối, sử dụng nó chỉ bằng cách rút cạn và từ cô đọng lại ban đầu? Quá dễ phải không?>(Haruto)
Nhớ lại giây phút hắn không biết cố tình hay vô tình va phải người cô trong đường dẫn tới, cô mới nhận ra hắn cố ý làm như thế để rút cạn Bích Ngọc của cô.
<tên gian trá!>(Tử Lam)
<ngươi cũng đâu khác ta? Ngươi định lừa ta để dẹp hộ ngươi những cái gai trong mắt mà nhỉ?>(Haruto)
<ư.......>(Tử Lam)
Quay sanh nhìn Hắc Diệm tức Valley, cô cũng chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, dù vó hơi bất ngờ vì Bích Ngọc của Tử Lam bị lấy đi trong chớp nhoáng nhưng những thứ kinh dị mà Haruto làm đã khiến cô hiết ngạc nhiên từ lâu rồi?
<giờ thì? Ai là kẻ lợi dụng ai đây?>(Haruto)
Mặt Tử Lam mồ hôi lạnh ròng ròng chảy ra, không thể biết được kẻ này lại tài nghệ mưu mô tới vậy đã thế thì....
<vị l......>(Tử Lam)
Còn chưa kịp mở miệng, một bạt tai trời giáng tung thẳng vào mặt khiến Tử Lam nghiêng mình đi đau đớn, để ý lại khuôn mặt thanh tú đã bị in hằn năm ngón đỏ chót.
<đau......>(Tử Lam)
Lại một bạt tai nữa, có điều phát này mạnh hơn trước gấp bao nhiêu, khiến mặt mũi cô ong ong quay cuồng.
<ta nhớ là đã cho ngươi mở miệng ra đâu?>(Haruto)
<.....>(Tử Lam)

Tử Lam biết mình trêu nhầm phải ác quỷ không dám mở miệng nói nữa, đến cả nhìn còn sợ.
<cái Bích Ngọc này, trả lại cho ngươi, lần sau đừng có trêu tức ta? Nếu ngươi có gan trêu chúng, thì ngươi sẽ có đủ năng lực để đấu đá>(Haruto)
Vứt lại viên Bích Ngọc trên bàn, Haruto quay lưng đi, mỉm cười gian xảo. Chẳng là cậu đã pha chút máu quỷ và Bahamut vào đó, để xem con chuột bạch đó có sao không?

****
Ở lại trong phòng trà, Tử Lam giận run người nhưng cũng chẳng dám kêu lên, vì hai má đau rát vô cùng.
<tên ác quỷ chết tiệt!>(Tử Lam)
Nhặt lấy viên Bích Ngọc, Tử Lam không nghi nó có gì liền bỏ thẳng vào miệng nuốt xuống và như dự đoán, điều kì lạ đã xảy ra.
Toàn thân Tử Lam đau nhức vô cùng, như có thứ gì đó vừa xoa lại vừa đấm vào các bó mạch, tóc dần chuyển sang màu trắng, hai đồng tử lam biếc cũng dần hoá thành màu đỏ của máu và một điều nữa, công lực của Bích Ngọc tăng thêm nhiều bậc, phá huỷ rào cản tăng bậc.
Xong, Tử Lam gục một chỗ, thều thào.....
<ngươi đã....làm....cái....quái gì....với ....cơ thể ta....thế.....này?>(Tử Lam)
<cô nên cảm thấy may mắn vì được chủ nhân ban tặng năng lực đi, Tử Lam>(Valley)
<cô.....Hắc Diệm....>(Tử Lam)
Tử Lam bắt đầu khép mí mắt lại, tuy là mạnh nhưng năng lực không bằng một phần của Valley.
<đành chịu thôi? Cô mỏng manh quá?>(Valley)


______________


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi