SÁT THỦ TẠI DỊ GIỚI (CUỐN 2): TRỖI DẬY

Có....có điều gì xảy ra với cô thế này!?
Một mặt kinh ngạc trước màu tóc và màu mắt của mình biến đổi hoàn toàn, còn một điều nữa rằng Bích Ngọc của cô giờ toả năng lượng dày đặc hơn cả lúc trước. Đến cả cô cũng cảm thấy kinh người vì Bích Ngọc của mình toả ra thứ năng lượng dày đặc thế này.
<hắn ta đã làm gì với Bích Ngọc của mình!?>(Tử Lam)
Giờ cũng chẳng ai có thể biết được chính xác Haruto đã pha thêm chút gì đó vào Bích Ngọc cả? Kể cả Valley cũng chẳng biết đó là cái thứ gì ngoài việc nó tăng cường tất cả những gì mà Tử Lam có, cân bằng lại mà đột biến những thứ đó lên.
<báo! Năm tướng đã đứng bên ngoài, quân bị mang đến không thấy mặt đất! Đang khiêu khích ngài!>(Lính)
Tử Lam tức giận! Cái tên kia đã không giúp cô thì thôi lại còn bắt cô chui vào bước đường cùng! Lại còn ban tặng cô hai cái bạt tai trời giáng. Thực sự không đáng công cô đích thân tới mà mơi mỏ, cúi mình trước hắn, tự hạ nhục mình.
<cô ta có nói rằng nữ vương đầu cụp một xó tựa uy không dám ra đối mặt sao!? Bây giờ tính thế nào thưa nữ hoàng?>(lính)
Tử Lam không nói gì, đùng đùng giận dữ bước ra tường thành.
<Tử Lam Nữ Vương đây rồi? Ta còn tưởng cô  là con chó cụp đầu chứ?>(?)
Tất cả binh quân cười lên ha hả, vang lớn cả một vung khiến Tử Lam vừa thẹn lại càng tức! Giơ tay hét lên
<Luyên Lôi Khắc!>(Tử Lam)
Oành!
Cả một nửa số quân bị tia sáng bắn tới thiêu đốt mất xác, tro kéo thành tầng, thoảng thoảng khét mùi trong gió bay, chiến trường giờ im lăng tới kinh hoàng. Kể cả Tử Lam cũng vậy! Cô vừa ngờ ngợ năng lực siêu phát của mình lại nhớ đến ngạo mạn thiếu niên đồ đen kia. Nên vui hay buồn? Nên cảm ơn hay nhớ lại hai phát tát giáng đời đây?
Nhưng không sao? Cậu ta đã ban cho cô năng lực này vậy thì......NGẠI GÌ MÀ KHÔNG NẮM LẤY THỜI CƠ?
<Tử Lam ngươi...... ngươi đã cấu kết với kẻ nào!?>(tướng)

Tử Lam phía trên thì phá lên cười một hơi thật to, cứ như đã trút hết mọi gánh nặng
<ta không phải Tử Lam.....giờ đây ta là Dạ Lam!>(Dạ Lam)
Đó là lúc, Tử Lam Linh Hoàng đã chết, giờ đây, một kẻ mới đã nắm lấy quyền lực tinh linh mang tên Dạ Lam Linh Hoàng
<tất cả! Xông lên!>(Tướng)
<hì......tự tìm đường chết!>(Dạ Lam)


***

<Ngài tới Huyền Long Điện này phải chăng có điều gì gấp gáp?>(Hanako)
<cũng không có gì? Chẳng qua ta muốn một nơi yên tĩnh mà ngủ thôi>(Haruto)
Không biết từ khi nào? Các cô gái của Huyền Long Điện đã hơi nới lỏng chút cảnh giác để mà bây giờ hắn đã coi đây là nhà muốn đi thì đi, về thì về, thoải mái ra vào, không biết ở đây còn ai làm chủ?
<ta có thể ngồi chứ?>(Haruto)
<nếu ngài không chê>(Hanako)
Ngồi xuống bên cạnh Hanako, Haruto bắt đầu ngắm nghiền đôi mắt của mình, ở đây chỉ có một chiếc ghế gỗ dài, cũng không muốn ngồi đất nên có lẽ sẽ ngồi cạnh Hanako. Không hẳn là cậu ngủ bởi tai, mũi và các chức năng ẩn khác cũng đang hoạt động, cậu kiếm tới tây vì nơi đây thoáng mát, quanh năm yên tĩnh vô cùng cùng với hương anh đào thoang thoảng đầu mũi khiến cậu có chút thoải mái .

Ở bên kia, Hanako tay vẫn nâng tách trà đang toả khói thơm thoảng, miệng nhấp một hơi rồi cũng đánh mắt qua, cậu ta quá trẻ tuổi để làm một kẻ bá đế thế này! Sự thực cậu ta còn quá trẻ tuổi nhưng sự ngạo mạn và cả sự từng trải của cậu ta mới là thứ khiến cô bất ngờ.
Khi mới gặp mặt buổi đầu, cô đã có cảm giác cậu ta không đơn thuần là một học sinh mà đơn thuần là một con ác quỷ đội lốt người thực sự. Máu Bahamut, thứ tưởng tượng ra cũng được cậu vứt lại nơi đây như một chiến tích, cây anh đào trở thành thánh vật này là ví dụ không cần nghĩ ngợi đâu xa, chưa kể tới còn thu phục với Minh Vương Nữ, hạ gục hậu duệ chính cống của thần, những điều này thực sự không thể tin nhưng vẫn phải tin sái cổ.
<ngài......>(Hanako)
<? Có gì cứ nói, không phải ậm ừ>(Haruto)
Hanako đặt li trà xuống bàn, không khỏi hiếu kì về quá khứ của kẻ này
<ngài có ngại khi kể cho tôi về sự đời?>(Hanako)
Đơn giản, đây chỉ là cuộc nói chuyện giữa hai người vô lão.
<vậy thì phải chờ xem? Thế theo ngươi? Màu sắc cuộc sống mà nhân loại hay ca thán, bội phục là gì?>(Haruto)
Cô không hiểu nhiều về câu hỏi này, chí ít là nó không liên quan nhiều tới tiểu sử của cậu nhưng rồi cô cũng hít một hơi mà nói
<màu sắc của sống là máu sắc trong từng ánh mắt con người mà nhìn đời, đỏ cho may mắn, xanh cho sự phiêu lãng, vàng cho sự ấm áp, bất cứ sinh vật nào kể cả động vật cũng có cho mình ít nhất một màu sắc cuộc sống, có thể nói là nó thực sự là yếu tố rất cần thiết của nhân loại>(Hanako)
<thế sao?>(Haruto)
<ngài có ý sao khi hỏi về nó?>(Hanako)
<vậy ngươi hãy cho ta biết màu sắc ngươi cảm nhận được ở cuộc sống vô vị này là gì?>(Haruto)
<thế gian đã từng bước thay đổi và hiện đại, màu sắc giờ đây cũng đơn thuần là màu sắc vui tươi của tuổi già trong khi tôi không bị lão hoá, có thể nói màu sắc này thiêng thiêng về phía già tuổi>(Hanako)

Haruto nhẹ cười mỉm, màu sắc qua con mắt, ánh nhìn sao? Nói trắng ra, cậu chưa từng nghĩ nó liên quan tới cuộc sống của mình.
<vậy sao? Vậy ngươi có hiểu biết gì khi nói không có màu sắc nào là buồn?>(Haruto)
<tôi chưa hiểu ý ngài>(Hanako)
<ngươi đường đường là kẻ lãnh đạo Huyền Long Điện, tuổi trẻ đã không có biết bao tớ dưới, thầy trên kính nể lao xao mà lại còn đắm mình trong cuộc sống vô lô ăn uống, nay đây mai đó?>(Haruto)
Cô chợt dừng mắt mình lại ở cậu, không chút biểu cảm nhưng chỉ nghe cậu nói thôi đã thấy thê lương vô cùng.
<đó là điều mà tôi cũng đã từng trải qua>(Hanako)
<còn ta thì khác, ta khác với tầng lớp quý tộc hay gia phả dòng họ, ta không biết ta đã tái sinh, trùng sinh, giao linh hay thậm trí là được triếu hoán sang các vùng đất, thế giới khác nhau và ta cũng không nhớ ta đã bắt đầu từ đâu.....>(Haruto)
Hanako chợt hơi phản ứng vì tái sính, trùng sinh hay thứ gì đó mà cậu nói, chỉ biết rằng cô hiểu cậu đã chết đi sống lại nhiều lần.
<nhưng một ý không nguôi.....có lẽ chỉ là vấn tơ thuở trước nhưng ta nhớ như in một điều rằng.....ta đã từng là một thằng nhóc bị cha mẹ vứt bỏ tring khu ổ chuột, hàng ngày phải chạy trốn, đấu tranh mà dành lấy sự sống, thậm trí, khi quá cùng vì bị trấn lột, ta đã phải ăn rác để sống>(Haruto)
Một mảnh kia ức được khai mở sau khi giao đấu với Hamiko, tuy nó không có gì đặc biệt nhưng nó cũng chẳng khác cậu ở kiếp này là bao nhiêu? Ngoại trừ ăn rác ra thì mọi thứ không khác gì khi cậu còn ở khu ổ chuột trong mảnh hoang tàn của kí ức đó.
Lại nói đến đây, khuôn mặt Hanako hơi dao động, cô không nghĩ đó là lời nói dối bởi ánh mất nhìn đời của cậu thực sự nhàm chán và tăm tối. Tất nhiên Haruto cũng sẽ chẳng thể nhớ nổi một cái tên của tiền kiếp nào vì nó đã bị vùi lấp hoàn toàn bởi xác nối xác, máu dẫn máu, chiến trường thê lương tới tối tăm hồn phách. Nhân Vương, Linh Vương, Long Vương, Tán Vương..... đều là những kẻ có xuất thân cao quý còn cậu? Ám muội như cái tên của mình nhưng không sao! Vì chúng đã bị cậu hạ sát từ lâu lắm rồi và cậu cũng không có thói quen nhớ tới những kẻ thua cuộc. Cứ thử nghĩ một cậu nhóc với đồ đen cùng tóc, đồng tử đen đứng trước chiến địa ngập mình trong máu và máu thì xem ai có thể quên hình đó đi trong suốt cuộc đời còn lại không!? Đó là sự ám ảnh tột cùng của ám ảnh. Ít nhất đó cũng là chút ít thông tin về cuộc đời cậu.
<tôi không hiểu? Một kẻ mạnh như ngài sao có thể có quá khứ đó?>(Hanako)
Đó tuyệt nhiên là một câu hỏi ngu ngốc vô cùng! Chẳng có kẻ nào ngay đầu đã có năng lực, như cậu đã phải trải qua chém giết, đoạt mạng liên miên mới có chút ít bản lĩnh trong số những năng lực cậu đang có.
<ngu ngốc! Chẳng có ai là có thiên phu cả? Kể cả nếu có mà chúng chỉ sử dụng trong cái khu vực nhỏ bé của chúng thì cũng ếch ngồi đáy giếng thôi>(Haruto)
Nhưng kệ đi! Gì cũng để cho nó qua, tất nhiên là với quá khứ thì cũng vứt nó vào sọt rác như một tờ giấy vụn đi? Cậu chẳng lo có kẻ nào ngu tới mức tìm tới cái chết.
<tôi hiểu rồi....>(Hanako)
Bầu không gian im lặng, trầm mặc một cách đáng ưu phiền, không thể nói hết sự ưu phiền hay buồn bã xót lại trong làm gió thoảng mây bay.

Đang tĩnh mịch như vậy, một nguồn năng lượng không biết từ đâu phát ra, để ý mới thấy một vòng cung mở rộng xoáy sâu, từ đó bước ra một thiếu nữ đẹp tựa tranh. Tử Lam không ngoài kẻ đó.
<có lẽ ngươi đã biết Bích Ngọc của mình bị sao rồi?>(Haruto)
<tôi không có quyền để trách cậu nhưng cũng đội ơn cậu vì đã cho tôi năng lực này>(Dạ Lam)
<Tử Lam Linh Hoàng có ngày cũng phải quỳ gối trước ta sao?>(Haruto)
<Vì cậu là kẻ mạnh, mạnh hơn tất cả>(Dạ Lam)
Rồi mái tóc màu xanh của Dạ Lam bắt đầu phải mờ, đem cả đòng tử trở thành màu đỏ của máu, tóc nhường cho màu trắng ngà ngà.
<và tôi không là Tử Lam nữa! Giờ đây tôi là Dạ Lam>(Dạ Lam)
<tuỳ ngươi, ta không quan tâm>(Haruto)
Vừa ngáp một cái, Haruto nhàn nhạt nói và lấy tay xua xua đi.
<mục đích ban đầu là lấy ngươi làm chuột bạch, nhưng nó đã thành công rồi thì ngươi đã chẳng còn giá trị>(Haruto)
Vừa nói, Haruto vừa ném rút từ túi quần ra một lọ nhỏ có mấy viên màu máu đặc, cứ thế ném thẳng vào miệng mài nhai nhai.
<đó là.....>(Hanako)
<kẹo? Thử không?>(Haruto)
Ném nhẹ một viên vào miệng Hanako, cô không kịp để ý, chỉ biết là có một viên đã vào trong miệng khi cô đang nói.
Và........
Uỳnh!
Không phải mặt đất nổ, mà là do năng lực của Hanako lạ lần nữa bộc phát tăng tiến.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi