SAU ÁNH BÌNH MINH


Trong phòng làm việc vô cùng yên lặng, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
"...Anh nói cái gì?" Lê Lạc tức đến mức bật cười, "Phong sát tôi? Tuy là Lê Lạc tôi không có tiền có quyền như xưa nữa, nhưng mà tên tuổi ít ra vẫn có thể trấn áp người khác mà, làm gì có tên nào không có mắt mà dám đi chọc vào tôi?"
Mồ hôi của La Bằng chảy dọc xuống theo hai bên tóc mai, anh ta vội rút khăn giấy ra lau, sau đó vò lại thành một cục, vứt vào thùng rác, cố gắng hết sức mà kéo dài thời gian trả lời câu hỏi này.
"Anh nói đi chứ! Tôi đảm bảo là sẽ chỉnh đốn hắn ta cho rõ ràng."
"Người này...!Đúng là có thể động đến cậu, cậu cũng không chỉnh đốn nổi đâu."
"Nói thử xem nào."
"Chuyện này...!Ông chủ lớn không cho tôi nói mà, nếu không thì tôi chắc chắn đã nói với cậu từ lâu rồi, làm gì mà dám giấu cậu đến bây giờ chứ, tôi tự đi tìm ngược hay sao?"
"Bây giờ anh không nói, chính là muốn bị ăn đòn." Lê Lạc chống tay lên bàn làm việc bằng gỗ rộng lớn, nghiêng người về phía trước đến gần La Bằng hơn, híp đôi mắt hẹp dài lại, lóe lên từng tia nguy hiểm, "Tiểu La, tôi đánh người đau đến mức nào, anh cũng thấy rồi đúng không?"
La Bằng tuổi gần bốn mươi còn bị một đứa nhỏ tuổi hơn gọi là "Tiểu La" làm anh ta giật bắn mình, không dám hó hé tiếng nào.
Đừng nhìn Lê Lạc mang theo gương mặt tinh xảo tựa như là mười ngón tay chưa hề dính nước kia mà lầm tưởng, lúc anh đánh người còn hung dữ hơn cả lưu manh nữa cơ.
Đây là một hiện thực khách quan mà La Bằng đã biết được ngay từ ngày đầu quen biết với Lê Lạc.
Khi đó anh ta vẫn còn là một ông chủ nhỏ mới vừa khởi nghiệp chưa được bao lâu, lúc đi du lịch ở Anh gặp phải Lê Lạc đang học Đại học, nháy mắt liền bị vẻ ngoài đẹp đến bất ngờ của đối phương thu hút.

Hơn nữa lúc đó cả người Lê Lạc từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, giá không hề rẻ, khi đó anh đang dựa vào chiếc xe Ferrari màu đỏ chói mắt, vừa nhìn liền biết là gia đình không phải giàu thì cũng là nhà quyền quý.

Giới con nhà giàu vào ngành giải trí vui đùa cũng không ít, ngay lúc đó anh ta liền có suy nghĩ là khuyên người này bước vào ngành giải trí.
Khi đó Lê Lạc cười mỉm nhận lấy tấm danh thiếp mà anh ta đưa qua, nói là sau này có cơ hội sẽ liên lạc với anh ta, uyển chuyển từ chối và giọng điệu khách sáo khéo léo khiến cho trong lòng người khác không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn khiến cho La Bằng có cảm giác được nói vài câu với anh cũng là một sự may mắn.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ta nói thêm một câu: "Lát nữa cậu có rảnh không? Tôi có thể giới thiệu thêm cho cậu về công ty của chúng tôi."
Lê Lạc chớp chớp mắt, mái tóc mềm mại bị gió thổi bay bay, lướt qua gương mặt trắng nõn, ánh mặt trời chiếu vào đáy đôi mắt màu hổ phách, sáng lấp lánh, có một sự dịu dàng lưu luyến khó tả.
Một người đàn ông chuẩn men thẳng chuẩn 180 độ như La Bằng đây còn nhìn đến ngây cả người.
"Lát nữa tôi phải đi quán bar, thưa quý ông." Lê Lạc duy trì nụ cười mỉm, nhưng khí thế thì dường như là chuẩn bị bước lên xe đi.
La Bằng vội vàng nói: "Vậy cũng đúng lúc thuận đường rồi, tôi cũng đang tính đi bar."
"Nhưng mà..." Lê Lạc dường như khá là khó khăn mà nhíu mày lại, ánh mắt lại mang theo chút gian xảo, "Quán bar mà tôi đi là quán bar gay, anh cũng muốn đi sao?"
La Bằng ngây ra, đột nhiên cảm thấy trên người của thanh niên trước mặt có một sự trái ngược khó hiểu.
Đêm đó, anh ta liền hiểu ra sự trái ngược này là từ đâu mà có.
Trong một con hẻm nhỏ ở cửa sau của quán bar nào đó gần trường học, con đường bị ánh đèn đường màu vàng sậm lẻ loi chiếu vào tạo nên những góc tối, ánh sáng không rõ ràng lắm chiếu xuống mặt đất dơ bẩn.
Một tên đàn ông đầu trọc xăm trổ đầy mình yếu ớt nằm bò trên mặt đất, từ sự lên xuống của tấm lưng rộng lớn của hắn ta mà có thể phán đoán được là hiện tại hắn ta đang hô hấp khá là khó khăn, nhưng mà hắn ta vẫn không thể nào lật người lại để hít thở được.
Bởi vì sau lưng hắn ta bị người khác giẫm cứng ngắc.
La Bằng đúng lúc đi ngang qua thì trốn vào một góc khuất ở đầu con hẻm, bám chặt lấy bức tường, mắt mở to mà nhìn thanh niên mấy tiếng đồng hồ trước trên mặt còn hiền hòa dễ gần, bây giờ lại u ám tàn nhẫn, đôi giày da bóng loáng nghiền qua phần eo của tên đầu trọc, không biết là dùng sức lớn đến cỡ nào, giày da lún sâu vào trong đống thịt.


Miệng của tên đầu trọc bị băng keo dán lại, đau đến nỗi kêu không thành tiếng, chỉ đành vang lên tiếng hừ hừ gầm gừ thảm thương từ trong cổ họng.
"Gọi ai là cục cưng bé bỏng hả? Sờ mông ai vậy hả? Hả?" Lê Lạc cho tay vào túi, mũi giày nhấn một cái, lật qua lật lại miếng thịt mềm này, mặt hắn ta ngửa lên trời, dưới chân anh giẫm lên bộ phận chí mạng của hắn ta.
"Ô ô ô ——!!" Tên đầu trọc kia mở to mắt hoảng sợ mà lắc đầu.
"Giờ thì biết xin tha rồi à? Khi nãy không phải là ngông lắm sao? Cơ thể của ông đây mà mày cũng dám quấy rối, đã từng ăn hiếp không ít con trai nhà lành phải không? Hôm nay ông đây thay trời hành đạo, bẻ gãy cái đồ chơi này của mày."
Băng keo cũng không chặn được tiếng hét thảm thương vang vọng trong con hẻm vắng lặng, La Bằng không dám thở mạnh dù chỉ một hơi, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, đúng lúc anh ta đang muốn tìm cơ hội bỏ chạy thì một tiếng "bịch" vang lên ngay bên cạnh.
Là tiếng vỏ lon nước bị đá.
Anh ta nhìn về phía âm thanh vang lên, có một bóng người nhanh chóng chạy vào cửa sau của quán bar.
Giọng nói của Lê Lạc đột nhiên dừng lại, trong con hẻm nhỏ mấy giây liền không có bất kì âm thanh nào, yên ắng đến đáng sợ.
"Chà, đây không phải là La tiên sinh đây sao?"
La Bằng xém chút nữa là bị câu hỏi thăm vang lên ngay bên tai này dọa cho tè ra quần ngay tại chỗ.
Từ đó đến nhiều năm sau, chỉ cần Lê Lạc vừa đến gần, trong lòng anh ta lại bắt đầu hoảng sợ như gõ trống.

Nhân viên ở dưới còn tưởng là anh ta đang nâng đỡ cái cây hái ra tiền này, cho nên mới dung túng cho tất cả các hành động kiêu căng, bướng bỉnh của Lê Lạc.
Ha, những con người ngây thơ.


Trong lòng La Bằng thầm than, chỉ cần các người nhìn thấy vị tổ tông biết đổi mặt này đã từng đánh người như thế nào, thì sẽ khâm phục tôi vậy mà vẫn còn có gan kí hợp đồng với anh ta đó!
Nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, Lê Lạc đối xử với bạn bè vẫn có sự nghĩa khí từ tận đáy lòng, huống hồ gì mấy năm nay tính tình của anh cũng đã thu lại không ít rồi, cho dù là bây giờ giơ giơ nắm đấm dọa anh ta nói ra tên của ông chủ lớn, nhưng La Bằng cũng biết là Lê Lạc cũng sẽ không thật sự xuống tay tàn nhẫn đâu.
"Tôi thật sự là không dám nói...!Ông chủ lớn đã sai người dưới đến thương lượng với tôi rồi, chỉ gọi điện thoại cho tôi đúng một lần, nói là tôi không được nói cho cậu biết.

Cho nên công ty từ trên xuống chỉ có mình tôi biết ông chủ lớn là ai, nếu như tôi nói ra, chẳng phải là sẽ bị định vị chính xác ngay sao? Tôi không muốn làm người tài chết sớm đâu..."
"Vậy thì anh nhẫn tâm vứt bỏ tôi?" Lê Lạc chất vấn.
"Tôi làm gì dám chứ tổ tông!" La Bằng kêu oan, "Cậu không biết đó thôi, tháng này vì để giữ lại cậu, tôi đã hao tổn biết bao nhiêu là công sức, người cũng tiều tụy hết rồi, nhưng mà người ta vốn dĩ là chẳng thèm để ý gì đến tôi cả, tôi làm thế nào được?"
"Đưa số điện thoại của hắn đây, tự tôi nói chuyện."
"Cậu đi nói chuyện với một người muốn phong sát cậu sao? Kết quả không phải là rành rành ra đó rồi sao..."
"Lẽ nào tôi phải nhịn cơn tức này xuống à?" Đôi mày giận dữ của Lê Lạc dựng đứng lên, "Tên súc sinh này cố ý chọn lúc hợp đồng của tôi hết hạn mà đá tôi đi, tính thời gian chuẩn đó chứ hả? Tôi không ra uy hắn ta tưởng tôi dễ ăn hiếp chứ gì?"
"Cậu đừng nóng vội, chúng ta tính kế dài lâu, chẳng qua chỉ là một cái đại diện mà thôi, sau này còn nhiều cái khác mà, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, đợi anh đây phát tài rồi..."
"Vậy thì không bằng là tôi trực tiếp đi đầu thai lại còn hơn, nói không chừng kiếp sau anh có thể thăng quan tiến chức."
La Bằng: "?"
Ý là đang nói kiếp này anh ta không thể phát tài sao?
Lê Lạc gõ gõ bàn, nhắc nhở anh ta tỉnh táo lại: "Lão La, chúng ta mở lòng nói chuyện thẳng thắn với nhau đi, chuyện người đại diện này rốt cuộc là có đường nào để xoay chuyển hay không?"
"Nếu như nhất định phải nói, có thì vẫn có, nhưng mà phải xem cậu có chịu không..."

"Ý gì?"
La Bằng rụt rè cẩn thận mà nhìn anh một cái: "Cậu có thể đi tìm Giang Lưu Thâm nhờ giúp đỡ, cậu ta là anh em tốt với cậu, có lẽ sẽ không thấy chết mà không cứu đâu nhỉ?"
Giang Lưu Thâm, Ảnh đế trẻ tuổi hơn cả sao hạng A trong nước, được gọi là Thái tử gia của giới giải trí, cũng chính là anh em chơi với Lê Lạc từ nhỏ đến lớn.

Hai nhà Giang và Lê đều là bạn bè mấy đời với nhau, nhà họ Giang cũng được coi như là nhà giàu số một số hai trong bảng giới nhà giàu của thành phố, gần như là không có chuyện gì mà không giải quyết được.
"Tìm hắn hả..." Lê Lạc thật sự suy nghĩ một lát, "Được, nếu như thực sự là khó cho anh quá, vậy thì tôi cũng không ép anh.

Anh cứ lấy danh tiếng nhà họ Lê của tôi ra trấn áp cái tên không có mắt đó trước đi, nếu như mà không trấn được, vậy thì dùng tới nhà họ Giang, tôi đi nói với hắn một tiếng."
La Bằng cảm thấy kì lạ: "Cậu thật sự đi tìm Giang Lưu Thâm giúp đỡ?"
"Không phải là anh đề nghị sao?"
"Tôi chỉ nói vậy thôi, ai ngờ là cậu đồng ý thật chứ, cậu ghét nợ tình nghĩa người khác lắm mà, đến cả khi ba cậu xảy ra chuyện cậu cũng không tìm hắn nhờ giúp đỡ..."
"Chuyện của ba tôi ai dính vào là rước họa vào người, tôi dám kêu hắn giúp sao?" Lê Lạc cau mày, "Đừng nói nhiều như vậy, mau đi làm việc cho tôi đi, có còn muốn giữ tổ tông của anh ở lại nữa không hả?"
"Muốn muốn muốn chứ, đợi tôi xử lý xong việc trên tay thì sẽ đi nói chuyện ngay." La Bằng vội vàng đồng ý, sau đó lại hỏi: "A Lạc, cậu muốn có được đại diện lần này đến vậy sao? Sao trước kia không thấy cậu tích cực trên phương diện này như thế vậy?"
"Tôi tự có tính toán của mình." Lê Lạc không muốn nói nhiều, vỗ vỗ vai La Bằng như là đang cổ vũ, sức lực rất lớn, khiến cho người La Bằng như là bị đánh cho lùn xuống cả một khúc.
"Yên tâm, trong từ điển của tổ tông nhà anh đây không có hai chữ "chịu thua" đâu, muốn phong sát tôi? Coi chừng tôi giết chết hắn ta trước đấy.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi