SAU ÁNH BÌNH MINH


Lúc Lê Lạc rời khỏi công ty, Đặng Lương ban đầu bị đuổi ra khỏi phòng làm việc cũng coi như là có cơ hội đi theo, cả một đường đều đi theo chủ nhân nhà cậu về biệt thự.
Vừa về đến nhà, cậu liền đem đống quà lỉnh ka lỉnh kỉnh nhận được từ sân bay ra mà sắp vào phòng cất đồ như lệ cũ, sau đó thở hồng hộc, hai má ửng đỏ.
Trong phòng cất đồ có không ít các loại rương lớn nhỏ, có cái dùng để đựng thư mà fan gửi, có cái dùng để đựng quà thủ công do fan làm, trong có một cái giá để đồ không bắt mắt lắm, bên trên đặt toàn bộ giải thưởng mà Lê Lạc giành được từ khi bước vào nghề đến nay.
Lần này ra nước ngoài hơn mười ngày, mấy cúp giải thưởng đã lâu rồi chưa dọn dẹp, bên trên đã có một lớp bụi mỏng rồi.
Trong đống giải thưởng này thì giải miễn cưỡng có thể coi như là có trọng lượng, chính là một giải nhân khí trong năm của một bộ phim nổi tiếng nào đó, Lê Lạc đã liên tục giành giải này bốn năm liền.
Nhưng mà giải nhân khí dẫu sao cũng không bằng giải diễn viên trong năm, giải nhân khí có thể thông qua sự bầu chọn nâng đỡ của fan mà đạt được, nhưng mà giải diễn viên thì bắt buộc dựa vào thực lực của chính diễn viên mới được.
Nếu muốn nói là Lê Lạc không có thực lực thì cũng không hẳn, ít nhất là trong lòng Đặng Lương, anh Lạc nhà cậu chỉ cần cố gắng, nghiêm túc một chút thôi thì tuyệt đối có thể trở thành diễn viên trẻ tuổi xuất sắc như Giang Lưu Thâm vậy.
Nhưng vấn đề là Lê Lạc không muốn cố gắng.
Từng có lần, có một vị đạo diễn nổi danh giành được mấy giải lớn vươn tay đến, mời Lê Lạc đảm nhận vai nam chính trong bộ phim mới.

Đây là cơ hội mà người khác muốn còn không được, nhưng vị tổ tông bướng bỉnh này lại từ chối một cách không hề lưu luyến gì, quay đầu nhận một bộ phim cổ trang ngôn tình đi theo hướng lưu lượng.
Đặng Lương đau lòng vô cùng thay anh: "Anh Lạc! Sao anh lại lãng phí cơ hội tốt như vậy chứ!"
Lê Lạc không hề quan tâm gì mà trả lời một câu: "Quay phim truyền hình nhẹ nhàng, không tốn sức, có tiền mau, tội gì mà không làm chứ?"
Đặng Lương không còn gì để nói.
Tất cả mọi chuyện, đã đủ để chứng minh, vị Đại thiếu gia nhà họ Lê này, hay là nói là đã từng là Đại thiếu gia, vốn dĩ không hề yêu thích công việc diễn viên này là bao, thuần túy chỉ là bước ngành giải trí chơi đùa mà thôi.

Lúc Đặng Lương mới làm trợ lý thân cận cho anh, còn cố gắng nghĩ về mặt tốt, dựa theo một chút xíu tin tức mà La Bằng tiết lộ, biết được bối cảnh của Lê Lạc, thì đoán có lẽ là anh do sự cố trong nhà ép buộc, nên không thể không ra ngoài cố gắng kiếm tiền, đợi một ngày nào đó tích góp đủ mấy tỷ, thì nhất định sẽ từ biệt sự nghiệp diễn xuất một cách tiêu sái, lui về phía sau màn ảnh, thậm chí còn trở mình thành tổng giám đốc giới kinh doanh, chấn hưng lại sự nghiệp của gia đình.
Có điều những suy đoán này cũng dần tan biến thành bong bóng khi cậu càng ngày càng tiếp xúc gần hơn với Lê Lạc.
Theo như trước mắt mà Đặng Lương thấy được, vị tổ tông đang chân trần ngồi xếp bằng trên ghế sofa, chuyên tâm chiến đấu, nạp mấy trăm ngàn nhân dân tệ mua trang bị để chơi trò chơi này, rõ ràng là không thuộc về kiểu giỏi kinh doanh quản lí tiền bạc.
"Sao lại thua nữa rồi!" Lê Lạc hét lên một tiếng, vứt điện thoại lên ghế sofa, "Trò chơi này không được."
Đặng Lương rướn cổ nhìn một cái, ồ, đối thủ chỉ ở cấp hai mươi mấy, vậy mà vẫn thua?
"Chắc chắn là bởi vì hắn ta có thẻ thần, sao tôi lại không rút trúng chứ, đã bỏ hơn trăm ngàn rồi." Lê Lạc chu chu môi, lại đem nguyên nhân thất bại quy về trò chơi, "Cái này là do tỷ lệ có vấn đề, không nạp tiền cho trò chơi rác rưởi này nữa, lãng phí."
Đặng Lương mở to mắt nhìn Lê Lạc mở miệng nói không lãng phí rồi xóa mất trò chơi đã nạp mấy trăm ngàn đi.
...Là cậu hiểu sai về định nghĩa của chữ lãng phí sao?
"Cái này anh mới chơi có mấy ngày, thua cũng là chuyện thường mà, chơi thêm vài ván nữa đi, có lẽ chơi quen rồi thì sẽ thắng lớn đó."
Lê Lạc đang mở kho ứng dụng lên tải một trò chơi khác: "Không muốn hao tổn tâm sức, chỉ là để giải trí mà thôi, hơn nữa trò đó tôi đã chơi chán rồi."
"...".

Bạ????‎ có‎ biế????‎ ????ra????g‎ ????r????????ệ????‎ [‎ Tr????mTr????????ệ‎ ????﹒v????‎ ]
Nói về trình độ có mới nới cũ, Đặng Lương cảm thấy, trong số các diễn viên đang nổi, e là không ai có thể so được với tổ tông nhà cậu.
Không những là trò chơi, mà đến cả đối tượng dính tin đồn tình yêu với Lê Lạc cũng thay đổi như là thay quần áo vậy, thường xuyên đến mức có một số paparazzi mất đi động lực để theo dõi và tung tin của anh, dù sao thì cho dù có để lộ ra tin tức gì cũng không thể gây ra náo động lớn được.

Khoảng thời gian trước lúc có một bộ phim đang phát sóng, Lê Lạc đã bị người qua đường chụp ảnh cùng đi ăn riêng với nữ chính Triệu San San, hành động của hai người rất thân mật.
Sau khi Blogger hóng hớt đăng tấm hình chụp lén lên, phía dưới bình luận là như vậy:
[ Chỉ ăn bữa cơm mà thôi, không có gì cả, mấy người có thể nào tiết lộ chút tin tức nào giật gân hơn không?]
[Cách một tháng trời, cuối cùng Lê Lạc cũng đổi đối tượng rồi, anh ấy còn không đổi nữa là tôi phải nghi ngờ hình tượng hoa hoa công tử sắp vỡ nát rồi đó.]
[Tôi cầm số trong danh sách chờ được ngủ với anh Lạc, chờ đợi trong mỏi mòn.]
[Tôi thì khác nha, tôi chờ anh Lạc chơi gay, một mỹ nhân công tiêu chuẩn thế này, không chơi gay thì đáng tiếc quá đi.]
......
Không cần phải thông báo đính chính gì cả, từ một phương diện nào đó mà nói, thực sự là không phải lo lắng gì.
"Quà cất hết chưa?" Điện thoại đang tải trò chơi xuống nên Lê Lạc vứt tùy tiện, nằm xuống, quay đầu lại hỏi cậu.
"Dạ, đặt theo lệ cũ, em thấy trong phòng cất đồ có hơi bụi, lát nữa gọi dì đến quét dọn nha."
"Đừng, tôi muốn yên tĩnh một lát, cậu thu dọn xong thì đi trước đi."
Đặng Lương bị đuổi lần thứ hai trong ngày hôm nay thở dài, chỉ đành nghe theo: "Được, em đi dọn hành lý cho anh."
Thực ra cũng không có gì nhiều phải dọn, lần này Lê Lạc ra nước ngoài toàn là mặc quần áo do nhãn hàng tài trợ, những vật phẩm cần dùng hằng ngày thì trong khách sạn đều có, trong hành lý chỉ có mấy món không thể thiếu mà thôi.
Đặng Lương dọn dẹp từng món một, cuối cùng đặt một bao đồ cột tóc mới toanh chưa xé vỏ vào trong tủ.

Chủ nhân nhà cậu từ sáng đến tối vứt đồ đạc lung tung bừa bãi, mỗi lần một túi đồ cột tóc mới toanh mang ra ngoài thì lúc về đều chẳng còn mấy cái cả.
Để tóc dài đúng là phiền phức, cũng không biết là sao Lê Lạc lại kiên trì đến vậy, rõ ràng là không thích cái tạo hình này mấy, hay nghe thấy anh than thở nói là tóc dài nóng quá hoặc là giống như một thằng gay, nhưng mà than vãn bao nhiêu năm, cũng chẳng thấy khi nào anh hạ quyết tâm đi cắt, vẫn luôn duy trì một độ dài như thế, nhà tạo mẫu tóc chỉ cần cắt thêm một mm thôi anh cũng nổi nóng ngay.
Từ đó Đặng Lương cảm thấy, anh Lạc nhà cậu có lẽ là có chút dối lòng.
Lúc quay về phòng khách, Lê Lạc đang gọi điện thoại.
"Có người kiếm chuyện với tôi, dùng chút danh tiếng của cậu, xin lỗi nhá."
"Ờ ờ ờ, nợ ân nghĩa của cậu rồi, dùng tên cậu có một chút mà còn mệt hơn cả đi kéo bò, tôi không tin là cậu sẽ không bao giờ cần nhờ tôi giúp."
"Không có chuyện gì lớn, cậu không cần lo.

Lão La thì cậu cũng biết mà, gan nhỏ lắm, bị dọa một chút đã không dám nói gì rồi, tôi thì không sợ."
"Được, biết rồi, đừng có nói nhiều, nếu như thật sự có chuyện thì tìm cậu sau, cúp đây."
Lê Lạc cúp điện thoại, thở dài một hơi, mệt mỏi mà xoa xoa huyệt thái dương, mở mắt ra, nhìn thấy Đặng Lương vừa dọn dẹp đồ xong, liền nở một nụ cười trào phúng:
"Thế mà lại đi đến bước đường nợ ân nghĩa của Giang Lưu Thâm rồi, tôi đúng là chật vật mà."
Đặng Lương lắc đầu: "Anh Lạc không chật vật chút nào, trong lòng em, anh là người đẹp trai nhất!"
"Được rồi, đừng nổ nữa, tôi biết là tôi lớn tuổi rồi, không bằng được với mấy diễn viên trẻ kia." Lê Lạc nằm trên ghế sofa, nhìn cái đèn treo trên trần nhà, hơi ngây người: "Đứa bé Lâm Trừng kia đúng là trẻ hơn tôi, mới có mười chín tuổi, tiềm lực phát triển cũng lớn, còn ngoan ngoãn nghe lời, tôi mà là ông chủ lớn thì tôi cũng nâng đỡ cậu ta."
"Nhưng mà khí chất của anh Lạc có một không hai mà! Hơn nữa nhân khí của anh cũng gấp mấy chục lần cậu ta có được không!"
"Nhân khí là thứ giả dối nhất đó, lúc fan muốn nâng cậu thì lúc nào cũng nói "vĩnh viễn yêu anh", lúc chán cậu rồi thí không thèm nói tiếng tạm biệt nào mà bỏ đi.


Tôi dã vào nghề được năm năm rồi, không có tác phẩm gì nổi bật, chỉ dựa vào mỗi gương mặt này thôi, nhân khí cũng gần như sắp chạm nóc rồi."
Đặng Lương nghe mà trong lòng lo lắng: "Anh Lạc, chúng ta đừng bi quan như thế, ngày tháng sau này còn dài, đừng chỉ vì chuyện đại ngôn lần này mà mất lòng tin chứ."
"Tôi bi quan?" Lê lạc hoàn hồn lại, không nhịn được cười, "Tiểu Đặng Tử cậu nghĩ sai rồi, tôi không thèm quan tâm nhân khí hay đại ngôn gì hết, nếu như không phải là đại ngôn lần này liên quan đến một vài chuyện riêng thì tôi cũng lười đi tranh với Lâm Trừng, cậu ta cũng chẳng chọc ghẹo gì đến tôi."
"Hả...!Vậy sao..." Đặng Lương mơ hồ, nhưng cậu cũng không tiện để hỏi về chuyện riêng của Lê Lạc, nên cậu chỉ hỏi, "Vậy thì anh bị phong sát cũng không sao hả?"
"Đó là một chuyện khác, nếu như tôi rút khỏi ngành giải trí, chỉ có thể là do tôi thích làm thế, người khác ép tôi, tôi cứ không rút đấy."
Cũng may cũng may, còn chưa mất chén cơm.

Tiểu trợ lý Đặng thở hắt ra một hơi.
"Rè rè..." Điện thoại của Lê Lạc đột nhiên rung lên, Đặng Lương liếc thấy tên người gọi điện đến, là Giám đốc La bé nhỏ của cậu.
"Alo, lão La, tốt nhất là anh gọi đến để nói tin tốt với tôi."
Cuộc điện thoại này chỉ kéo dài nửa phút ngắn ngủi, Lê Lạc nói một câu "Biết rồi" thì cúp máy ngay, thần sắc không có gì kì lạ, anh đứng dậy từ trên ghế sofa, vươn vai một cái, sau đó đi về phía phòng thay đồ.
"Anh đi đâu vậy?" Đặng Lương gọi với ở đằng sau.
"Chọn áo giáp."
Lê Lạc nghiêng đầu nhàn nhạt liếc cậu một cái, mái tóc đen óng xõa ra hai bên, thêm vài phần quyến rũ tùy tiện.
"Lão La nói là thứ bảy tuần này công ty tổ chức một buổi tiệc chúc mừng trước khi thu mua, ông chủ mới kia đồng ý cho tôi tham gia."
Lê Lạc híp mắt lại: "Tôi phải để cho cái tên không có mắt đó mở to mắt ra, nhìn cho kĩ xem rốt cuộc là ai xứng với vị trí người đại ngôn.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi