Trở về phòng, Giang Bích Nhân loay hoay nửa ngày cũng thể nào chợp mắt được, nhịp tim bang bang đập loạn.
Gần đây có một đoạn thời gian, anh họ đến nhà bọn cô ở tạm, nhưng là cô không có nghĩ tới người này cùng chị gái lại có quan hệ như vậy.
Ngày thường nhìn không ra tình cảm của hai người họ đặc biệt tốt a, thế nhưng sẽ còn cùng nhau chơi trò này.
Hơn nữa lúc trước Nhậm Sâm Ngôn đã từng nói, trò này chỉ có bạn bè có quan hệ vô cùng thân thiết mới có thể chơi, bất quá trò chơi như vậy anh họ cùng chị gái cô có thể chơi sao?
Giang Bích Nhân tổng cảm thấy có điểm quái quái, anh họ cùng hai người các cô chính là có quan hệ huyết thống a, làm việc này hình như không được tốt cho lắm thì phải...?
Giang Bích Nhân chỉ là ẩn ẩn sinh ra ý niệm như vậy, trong lòng cũng mơ mơ hồ hồ không rõ.
Cô cảm thấy chính mình suy nghĩ không thông liền dứt khoát gạt nó qua một bên.
Ngược lại lo lắng, anh họ lúc nãy có phải hay không phát hiện ra cô lén lút xem trộm.
Hy vọng là không có đi...!Nếu không thì ngày mai phải làm sao bây giờ a...
Rối rắm suy nghĩ một trận, Giang Bích Nhân mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Bích Nhân thấp thỏm một hồi, mới chậm chạp đi xuống lầu ăn sáng.
Cô vừa bước xuống đã thấy Giang Phong Nhứ cùng Giang Thần Hợi ngồi đợi sẵn trên bàn ăn.
Cô tức khắc dừng bước, tâm tình bất an len lén liếc mắt nhìn Giang Thần Hợi.
Hắn ta lại làm như không biết gì, biểu hiện thật tự nhiên, hướng về phía cô cười nói: "Phát ngốc cái gì đấy? Còn không chạy nhanh vào ăn cơm? Hôm nay tài xế trong nhà xin nghỉ, anh cũng có chút việc phải làm, không đưa em đến trường được, em chịu khó một chút ngồi xe tàu điện ngầm, hẳn là không có vấn đề gì đi?"
Giang Bích Nhân nhìn mắt đào hoa mang theo ý cười, liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy tối hôm qua có lẽ chỉ là ảo giác của cô mà thôi, Giang Thần Hợi khẳng định không phát hiện.
Nếu như phát hiện ra cô, sao có thể sinh ra phản ứng như hiện tại được?
Tảng đá lớn trong lòng được gỡ bỏ, Giang Bích Nhân thoải mái nhìn hắn cười một cái, cũng ngồi vào bàn ăn.
Giang Phong Nhứ vẫn nhất mực duy trì bộ dạng xa cách với cô, chỉ cùng Giang Thần Hợi nói chuyện.
Giang Bích Nhân sớm đã thành thói quen, bởi vậy cũng không để bụng, ngược lại càng thêm vui vẻ khẳng định tối hôm qua cô chắc chắn không bị phát hiện.
Nhìn xem phản ứng của hai người này đều thực tự nhiên.
Giang Bích Nhân nhịn không được trộm quan sát hai người bọn họ, lại vô pháp nhìn ra được cái gì.
Nếu không phải tối hôm qua tận mắt nhìn thấy, cô thật sự không thể tưởng tượng ra anh họ cùng chị gái có quan hệ tốt như thế.
Người anh họ này thoạt nhìn phong lưu ngả ngớn, đối với ai cũng đối xử rất tốt.
Ngày thường cùng Giang Phong Nhứ cũng nói nói cười cười, nhưng thật sự nhìn không ra là bọn họ còn cùng nhau chơi qua cái trò chơi vui sướng kia.
Ngày thường ở chung, kỳ thực Giang Bích Nhân cảm giác anh họ giống như càng ưu ái cô hơn một chút.
Bất quá cũng có khả năng trên những phương diện khác hai người đó đặc biệt hoà hợp, chỉ là cô không có cơ hội nhìn thấy mà thôi.
Suy nghĩ lung tung một trận, bởi vì không có ai đưa cô đi, Giang Bích Nhân vội vàng ăn xong bữa sáng, liền chạy đi lấy cặp sách nhanh chân đuổi đến ga tàu điện ngầm.
Trạm tàu điện ngầm dòng người đông đúc, cô vừa lúc đuổi kịp tới nơi đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, người này chen lấn người kia giống như đang làm bánh bao nhân thịt.
Giang Bích Nhân thật vất vả mới chen được lên xe, tóc tay quần áo đều bị rối loạn hết cả lên, cô mệt mỏi thở dốc.
Để bản thân bình ổn lại một chút, Giang Bích Nhân liền bắt đầu phát tán tư duy, nghĩ xem muốn đến trường để làm gì?
Chuyện đầu tiên, cũng xem như một phần không thể thiếu, đó chính là chép bài tập.
Đây không phải là dự kiến trong ngày cuối tuần của cô, bởi vậy hiển nhiên bài tập vẫn là chưa làm xong.
Buổi sáng không có gì phải nói, chính là nghe giảng bài.
Giữa trưa hẳn là có thể cùng Cố Nam Sơn làm một hiệp, hai ngày cuối tuần này cô một lần cũng chưa làm qua.
Ngày hôm qua còn được xem màn trình diễn kích thích thị giác như vậy, cô đã sớm muốn bị dương v*t lớn cắm huyệt.
Cô bâng quơ hồi tưởng lại cảm giác bị nam nhân tàn nhẫn thao làm, Giang Bích Nhân liền nhịn không được xoắn chặt hai chân, tiểu huyệt hình như cũng bắt đầu có dấu hiệu ướt át.
Gần nhất vì cô bị đè trên xe thao một trận, để thuận tiện làm chuyện đó, Giang Bích Nhân khi đi học đều không có mặc quần lót, hôm nay tự nhiên cũng không có mặc.
Kỳ thật đi loại phương tiện công cộng này, Giang Bích Nhân vốn không có lá gan lớn như vậy.
Chỉ là cô không lường trước được tài xế nhà cô lại đột nhiên xin nghỉ, không còn cách nào khác buộc phải ngồi tàu điện ngầm.
Lúc đó từ trong nhà đi gấp, cô liền quên mất đem theo quần lót mặc vào.
Giang Bích Nhân nghĩ nghĩ, không được tự nhiên đè lại gấu váy, có váy che khuất, hẳn là không có ai phát hiện đâu.
Đang nghĩ ngợi, Giang Bích Nhân đột nhiên cảm giác được một bàn tay to lớn ngang nhiên lả lướt trên eo cô.
Cách một làn áo sơ mi mỏng manh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ bàn tay kia có bao nhiêu nóng bỏng, nó ở trên eo cô cô sờ soạng, theo vòng eo mảnh khảnh một đường trượt dài xuống chân cô bao bọc lấy bờ mông căng tròn..