SAU KHI BỊ HỦY BỎ HÔN ƯỚC, CÔ ẤY MỚI THỰC SỰ ĐEO ĐUỔI VỢ

Nghe vậy thì thân thể Sở Ngữ Hâm hơi rụt lại về phía sau, vẫn không có dũng khí để đối mặt với sự chất vấn sắc bén của truyền thông.

Nàng vào giới giải trí nhiều năm, biết rõ câu hỏi của đám phóng viên có bao nhiêu gian xảo, sơ sẩy một cái thì chờ đợi nàng chính là lời nhục mạ và phỉ nhổ của cư dân mạng, điều này không khác gì tình hình hiện tại.

Tô Nhan nhìn thấu suy nghĩ của Sở Ngữ Hâm, khẽ vỗ vai Sở Ngữ Hâm nói: “Đứng ra đối mặt truyền thông trưng cầu ý kiến, nói rõ chúng ta làm việc không thẹn với lương tâm, nếu chúng ta luôn trốn tránh, không dám đối mặt sự truy hỏi của cư dân mạng và truyền thông thì đừng trách bọn họ suy nghĩ quá nhiều. Chúng ta là người trong cuộc, chân tướng nằm trong tay chúng ta, nếu như chúng ta không nói thì sao bọn họ biết chân tướng?”

Cô lấy hơi rồi nói tiếp: “Cậu hãy nghĩ tới fan vẫn luôn thích cậu đi, có lẽ bọn họ đang bị người bên cạnh chê cười bởi vì thích cậu, có lẽ bây giờ trong lòng bọn họ đang đấu tranh, nếu như lúc này chúng ta nói chân tướng cho bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ không do dự đấu tranh nữa, có lẽ bọn họ sẽ có đứng ra lên tiếng vì cậu.”

Hứa Khả liên lạc truyền thông xong, trở về nghe thấy lời này thì nói tiếp: “Sếp Tô nói đúng, có tin hay không là chuyện của bọn họ, giải thích hay không liên quan tới thái độ của chúng ta.”

Cô ấy nghĩ đến điều gì đó rồi hỏi: “Em nhớ chị vẫn luôn quyên tiền cho tổ chức từ thiện chống buôn người. Nếu lúc này có thể lấy được tiếng nói của họ thì chỉ cần bỏ ra một nửa công sức là có thể đạt được kết quả gấp đôi.”

Tô Nhan ngẩng đầu lên, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc. Có điều trong nháy mắt lòng cô lại càng thêm hiểu rõ, lúc trước cô còn buồn rầu sao Sở Ngữ Hâm nhanh hết tiền như vậy, nếu vẫn luôn quyên góp tiền như thế thì đều có thể lý giải được.

Sở Ngữ Hâm không ngẩng đầu, giọng nói ngột ngạt và khàn khàn: “Không, không cần, chị không muốn quấy rầy bọn họ.”

Hứa Khả không nhịn được lườm một cái, phần lớn ngôi sao quyên tiền hận không thể chiếu cáo thiên hạ, Sở Ngữ Hâm ngược lại hay rồi, không có tiếng tăm gì mười mấy năm, còn không nhắc tới một lời trước mặt công chúng.

Cô ấy đưa mắt nhìn về phía Tô Nhan, cô ấy biết Tô Nhan có thể quyết định thay Sở Ngữ Hâm.

Tô Nhan suy nghĩ một phen rồi mới lên tiếng: “Trước tiên cô liên lạc với người phụ trách một chút, nếu bọn họ có lý thì sẽ chủ động đứng ra.” Cô biết từ khoảnh khắc Sở Ngữ Hâm quyết định quyên tiền, có lẽ là để giảm bớt áy náy trong lòng, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là muốn giảm bớt một đứa trẻ chịu khổ, khôi phục lại một gia đình viên mãn. Về phần nhờ việc này mà đạt được danh tiếng, chỉ sợ Sở Ngữ Hâm chưa từng nghĩ tới.

Reng reng reng…

Điện thoại Sở Ngữ Hâm reo, Hứa Khả lập tức đi đến cái bàn gần đó cầm lên rồi đưa cho Tô Nhan.

Tô Nhan thấy “Chị Vương – từ thiện Duy Ái” nhấp nháy trên màn hình, cô đoán đây có lẽ là tổ chức từ thiện chống buôn người mà Sở Ngữ Hâm đã quyên góp, cô đưa điện thoại cho Sở Ngữ Hâm, Sở Ngữ Hâm lại không nhúc nhích.

Sở Ngữ Hâm không nhận, cô dứt khoát nhận, tiện tay bật lớn âm lượng lên.

“Ngữ Hâm, mọi người đều tin tưởng em, em tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó.”

Lời nói đơn giản mà chân thành hóa thành ánh sáng chiếu rọi xuống người Sở Ngữ Hâm. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói nghẹn ngào: “Chị Vương, cảm ơn chị, cảm ơn các người.”

“Em đang nói gì vậy, những năm này nếu không phải em vẫn luôn ủng hộ tụi chị thì tụi chị cũng không kiên trì được bao lâu, càng không thể thuận lợi tìm được hơn ba ngàn đứa trẻ đi lạc kia về. Hôm nay gọi điện tới là mọi người muốn để chị hỏi em một chút xem có gì tụi chị có thể giúp một tay không?”

Đôi mắt Sở Ngữ Hâm đẫm lệ mông lung nhìn Tô Nhan, hơi nhếch miệng nhưng không nói ra được chữ nào.

Tô Nhan biết nàng cảm động nên nói tiếp: “Chị Vương, chào chị, em tên Tô Nhan. Bây giờ tụi em đúng lúc có một việc muốn nhờ tụi chị giúp đỡ.”

“Em nói đi, chỉ cần tụi chị có thể làm được, tụi chị chắc chắn làm.”

“Em muốn nhờ chị bảo người của từ thiện Duy Ái lên tiếng hai câu, nếu như những người trong cuộc tìm về được con kia cũng có thể nói hai câu thì càng tốt.”

“Không thành vấn đề, bây giờ chị đi làm ngay.”

Tô Nhan thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Vậy thì làm phiền chị ghi lại tất cả những lời này, không cần phải đặc biệt sửa sang lại, cứ gửi thẳng cho tụi em là được.”

“Được rồi, còn gì tụi chị có thể giúp không?”

“Các chị có thể quay video này chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với Ngữ Hâm rồi, cảm ơn các chị.”

“Đây đều là việc tụi chị nên làm, mọi người cũng rất bằng lòng làm. Vậy cứ như thế đi, chị đi trước đây.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Tô Nhan đứng dậy gọi Hứa Khả sang một bên, dặn dò Hứa Khả đi chuẩn bị một tí.

Đồng thời cô cũng gọi điện bảo Tô Mạch tới, bảo Tô Mạch tìm ra kẻ khởi xướng sự việc này.

Hai tiếng sau, tay Tô Nhan nắm lấy Sở Ngữ Hâm đeo khẩu trang, dưới sự hộ tống của vệ sĩ tạm thời mời tới, xuyên qua đám đông đông nghịt, đi lên sân khấu ở quảng trường trung tâm.

Mới đứng vững bước chân, phóng viên đã cùng nhau ùa về phía này nhưng đã bị đám bảo vệ tay cầm tay hình thành hàng rào cản lại.

Các phóng viên chỉ có thể giơ cao microphone, không thể chờ đợi được nữa hỏi: “Sở Ngữ Hâm, liên quan tới chuyện cô và cậu của cô cùng dụ dỗ trẻ em, cô có thừa nhận hay không?”

“Sở Ngữ Hâm, xin giải thích chuyện trên mạng của cô, có phải thật không?”

“Sở Ngữ Hâm, cô tham gia buôn bán trẻ em không thấy lương tâm bất an sao?”

Nghe càng ngày càng tra hỏi quá đáng, Tô Nhan nhíu mày. Cô nhận lấy microphone Hứa Khả đưa tới, trực tiếp lên tiếng: “Tôi chính là Tô Nhan, một trong những người bị hại trên bài đăng weibo kia, hôm nay tôi có thể ôn hòa nhãn nhặn cùng Sở Ngữ Hâm đứng ở đây thì đã nói lên một chuyện, việc này có ẩn tình khác.”

Nói xong, cô lập tức nghiêng người nhìn về phía Sở Ngữ Hâm, khuyến khích Sở Ngữ Hâm dũng cảm nói ra.

Tay tiếp nhận micro của Sở Ngữ Hâm mơ hồ run rẩy, những câu trả hỏi sắc bén của những phóng viên kia vẫn không ngừng lại, cũng kích thích giác quan của nàng thật sâu.

Nàng đã tự nhủ với mình, ngoại trừ Tô Nhan thì cái gì nàng cũng đã mất, cho nên không cần sợ, cũng không có gì đáng sợ.

Nàng hít một hơi thật sâu, dưới ánh mắt khuyến khích của Tô Nhan, tay chậm rãi tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt đã trang điểm của nàng, giọng hơi khàn: “Về bài đăng weibo kia, tôi có hai điểm muốn nói. Một: Cậu tôi đích thật là kẻ buôn người, bây giờ ông ấy đang trả giá thật lớn cho hành vi sai lầm của ông ấy. Hai: Trước đây bố mẹ tôi đều mất, chú và cô cũng không cần tôi, là bà ngoại đón tôi về nhà. Sức khỏe bà ngoại không tốt, đúng lúc cậu gọi điện nói muốn đón tôi qua, trên đường tới nhà cậu, chúng tôi gặp được Tô Nhan đi lạc.” Nàng lấy hơi: “Cậu nói muốn mang Tô Nhan đi tìm mẹ, tôi và Tô Nhan đều tin. Đợi tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình ở trong một căn phòng nhỏ rách nát, Tô Nhan cũng bị nhốt vào trong lồng sắt, chỗ đó có hai lồng sắt lớn, cộng thêm Tô Nhan, hết thảy có ba đứa trẻ.”

Biết Sở Ngữ Hâm đã đến giới hạn, giọng nói cũng run rẩy dữ dội hơn, cô lập tức siết chặt tay Sở Ngữ Hâm, cầm lấy microphone để trước môi: “Sau đó cậu ấy đã nghĩ trăm phương ngàn kế, tìm kiếm cơ hội chạy trốn cho tôi và hai đứa trẻ khác. Tôi có thể chứng minh chuyện này, lúc ấy cảnh sát phụ trách vụ án này có thể chứng minh, chú tài xế cứu tôi có thể chứng minh, à, còn có hai đứa trẻ khác cũng có thể chứng minh. Nếu các bạn không tin, có thể đến huyện Hoằng Thủy để hỏi tình huống một chút.”

“Lúc đó lấy khẩu cung cũng có thể là lời nói một bên của Sở Ngữ Hâm, lỡ như cô ta nói dối thì sao?”

Tô Nhan cười nói: “Mặc dù anh là phóng viên giải trí, nhưng thường thức liên quan làm phiền anh cũng tìm hiểu một chút, anh có thể nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Sở Ngữ Hâm, nhưng anh không thể phủ nhận tính chuyên nghiệp của cảnh sát.”

Vừa nói như vậy, tên phóng viên đặt câu hỏi kia lập tức đỏ mặt, cúi thấp đầu không dám nói lời nào, phóng viên khác cũng không dám nói theo phỏng đoán của mình nữa.

“Nếu chuyện này không bị người biết chuyện vạch trần, Sở Ngữ Hâm, có phải cô chuẩn bị giấu diếm công chúng cả đời?”

Tô Nhan cạn lời ngước nhìn trời, nghiêng đầu nói: “Ngôi sao cũng là người, là người thì đều có quyền riêng tư thuộc về mình. Anh làm một phóng viên giải trí, cũng xem như liên quan tới giới giải trí, xin hỏi anh có nói hết toàn bộ chuyện của mình cho mọi người nghe không?”

Cô khoát tay, đổi tư thế, tiếp tục nói: “Con người bây giờ thật kỳ lạ, chia sẻ một vài chuyện ra ngoài thì bị người ta nghi ngờ nói giả vờ giả vịt, không nói lại bị hiểu lầm là cố ý giấu diếm. Như vậy xin hỏi cách làm chính xác là gì? Hơn nữa Sở Ngữ Hâm cũng là nạn nhân như tôi trong sự việc của cậu của cậu ấy chứ không phải là kẻ hại người. Các anh có thể đưa ra nghi ngờ của các anh, bao gồm tất cả cư dân mạng đang chú ý đến vấn đề này cũng có thể nói ra, nhưng lúc nói ra cũng hy vọng các anh lấy ra bằng chứng liên quan để chứng minh nghi ngờ đến từ đâu, chứ không phải nghi ngờ không. Nếu như trên mạng lại có nghi ngờ vô căn cứ, chúng tôi sẽ lấy phương thức của pháp luật để bảo vệ danh dự của Sở Ngữ Hâm.”

Nhìn cô tranh cãi với phóng viên vì mình, sự sợ hãi và hoảng hốt trong lòng Sở Ngữ Hâm giảm đi một chút, thân thể dần thả lỏng, không hề cố gắng tránh né những ống kính kia.

“À quên mất một chuyện, có liên quan tới chuyện chị gái vừa nãy hỏi. Bởi vì Sở Ngữ Hâm từng đưa tôi lên xe mà không hề hay biết, những năm này cậu ấy luôn cảm thấy áy náy và tự trách mình, cậu ấy mong muốn không có đứa trẻ nào bị lừa hơn ai hết, cũng không có gia đình nào tuyệt vọng, thậm chí tan vỡ vì mất đi một đứa con. Vì vậy cậu ấy đã âm thầm dùng sức lực ít ỏi của mình bao năm qua đi ủng hộ Duy Ái, một tổ chức từ thiện phi chính phủ thúc đẩy hoạt động phòng chống buôn bán và tìm kiếm trẻ em thất lạc, Với sự hỗ trợ của cậu ấy và nỗ lực của mọi người tại Duy Ái, bọn họ đã giải cứu thành công hơn 3.000 trẻ em và hỗ trợ cảnh sát bắt giữ hàng chục kẻ bắt cóc.”

Tô Nhan vừa nói xong, Hứa Khả đã dùng màn hình quảng trường trung tâm phát video chị Vương gửi đến.

Xuất hiện đầu tiên trong video là một gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen. Ông ta xấu hổ xoa đôi bàn tay: “Tôi gia nhập Duy Ái đã năm năm, chỉ từng gặp Ngữ Hâm một lần ở Duy Ái, lần đó là tiệc ăn mừng chúng tôi thành công tìm được một bé gái đi lạc ba năm, bé gái kia năm tuổi đã mất tích, sau khi bố mẹ bé gái tìm đến chúng tôi, chúng tôi đã dùng đủ loại biện pháp, vào năm thứ ba mới tìm được manh mối. Chúng tôi vượt núi băng đèo, tìm được người ở một thôn trang vắng vẻ, người mua không muốn thả người, cuối cùng chúng tôi đã thành công dẫn người về dưới sự phối hợp của cảnh sát.” Ông ta giơ tay bị thương lên, trên tay có một vết thương dữ tợn đã kết vảy xuyên suốt toàn bộ cánh tay nhỏ bé: “Bị thôn dân địa phương làm bị thương. Không phải tôi bán thảm, chút vết thương này của tôi so với họ không tính là gì, tôi muốn nói là nếu không có Ngữ Hâm trợ cấp tiền cho chúng tôi thì đi bôn ba khắp nơi sẽ là một vấn đề. Tôi đã hỏi chị Vương, riêng số tiền đi lại và tiền thuốc thang mỗi năm đã vượt qua năm trăm ngàn, không kể các thiết bị khác, chẳng hạn như tập san tuyên truyền, số tiền này từ đâu tới, cơ bản đều là Ngữ Hâm cung cấp.”

Ngay sau đó xuất hiện trong video là một chị gái khoảng ba mươi tuổi, cô ấy có hơi sốt sắng: “Tôi gia nhập Duy Ái chỉ mới ba năm, lý do gia nhập rất đơn giản, muốn tìm lại đứa trẻ tôi đã làm lạc mất. Tất cả mọi người nói không tìm được con của tôi, ngay cả bố đứa nhỏ sau khi xài hết tiền tiết kiệm thì cũng định từ bỏ.” Cô ấy lắc đầu: “Tôi không muốn từ bỏ, cũng không thể từ bỏ, cho dù ly hôn thì tôi cũng phải tìm được bé con của tôi. Sau đó tôi nghe nói tới Duy Ái, tôi gia nhập với bọn họ, đi theo bọn họ cùng giải cứu từng đứa trẻ lừa gạt, tôi rất mong con của tôi cũng sẽ được tìm thấy trong những đứa trẻ này. Mặc dù bây giờ còn chưa tìm được con tôi nhưng tôi sẽ không bỏ qua, tất cả mọi người Duy Ái cũng sẽ không từ bỏ.”

Nhìn từng gương mặt mộc mạc trong video, nghe từng lời thật lòng thật dạ, quảng trường vốn ầm ĩ lập tức trở nên yên tĩnh.

Phần lớn vẫn là bởi vì vài người này hiểu được tổ chức Duy Ái này không thuộc về bất kỳ đơn vị nào, người gia nhập tổ chức này phần lớn đều là người bình thường, bọn họ không có tiền lương, không có thù lao. Bọn họ dựa vào sự tràn đầy nhiệt tình và hy vọng của mình để giải cứu vô số đứa trẻ và gia đình.

Những người này đáng khâm phục, người đứng đằng sau cống hiến cho tổ chức này cũng đáng kính nể.

“Nên nói thì cũng nói rồi, hôm nay ở đây chúng tôi đã nói tất cả.” Sau khi Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm cùng nhau cúi chào với ống kính thì lúc này mới chậm rãi xuống sân khấu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi