SAU KHI BỊ HỦY BỎ HÔN ƯỚC, CÔ ẤY MỚI THỰC SỰ ĐEO ĐUỔI VỢ

Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm lên xe, tâm trạng bọn họ nặng trĩu khác nhau.

Tô Nhan nặng nề là vì đoạn video kia, khi cô nhìn thấy gương mặt giản dị nhưng kiên nghị và đôi mắt toát lên hi vọng, cô cảm thấy những người này còn chói lóa hơn những ngôi sao được ngàn vạn fan hâm mộ trong giới giải trí.

Nếu như mười sáu năm trước, đêm đó cô chạy trốn không gặp được người tài xế kia, may mắn thì có lẽ cô đã sống trong một góc núi nào đó, xui xẻo thì không chừng đã mất cánh tay hoặc chân, xin ăn trên con phố nào đó.

Bà Liễu nói mấy năm nay vẫn giữ liên lạc với người tài xế kia, khi biết được tài xế mắc ung thư, không chỉ liên hệ bệnh viện tốt cho ông ấy mà chi trả cả tiền chữa trị kếch xù. Bà Liễu còn nói, sau khi cô về nước sẽ dẫn cô đi thăm hỏi người tài xế kia.

Sở Ngữ Hâm lo lắng vì chuyện phức tạp hơn, lúc này câu hỏi sắc bén của các phóng viên còn quanh quẩn bên tai. Hơn nữa, sau khi thấy phản ứng của Tô Nhan khi biết sự thật, nàng vô cùng hối hận. Nàng nghĩ nếu như mình dũng cảm một chút, nếu tin tưởng Tô Nhan như bà ngoại thì có phải nàng và Tô Nhan sẽ không đi đến bước này, nàng cũng sẽ không làm tổn thương Tô Nhan.

Sở Ngữ Hâm nghĩ như thế, nàng quay đầu nhìn Tô Nhan.

Giờ phút này Tô Nhan đang xem tin nhắn WeChat Tô Mạch gửi cho mình, trong đó nói đã tra được ID chủ blog đăng trên Weibo, chủ blog kia nói nhận tiền làm việc mình không liên quan. Chủ blog kia cung cấp cách thức liên lạc với người mua, mặc dù đối phương cố gắng làm giả nhưng sau khi bị thẩm vấn vẫn khai ra, đó là một người mặc đồ công nhân tên là Tống Vũ Hiên.

Dưới tin nhắn kèm theo ảnh chụp màn hình nói chuyện và ảnh chụp của Tống Vũ Hiên.

Cô phóng to ánh chụp ra đưa cho Sở Ngữ Hâm xem, hỏi: “Cậu biết người này không?”

Sở Ngữ Hâm nhìn sơ qua cảm thấy mình không biết, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy dường như mình đã từng quen biết. Nàng suy nghĩ một lúc, nói: “Dường như anh ta là một trong những người bị hại lúc trước.”

Tô Nhan nghe vậy nhíu mày lại, nếu người này lúc trước đã bị hại thì phải biết là Sở Ngữ Hâm đưa bọn họ đi cấp cứu, bây giờ sao lại đặt điều bịa chuyện chứ? Trực giác nói cho cô biết sau lưng Tống Vũ Hiên còn có người khác.

Chỉ có như thế mới giải thích được, Tống Vũ Hiên sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, hết lần này tới lần khác lại xuất hiện khi Sở Ngữ Hâm thuận lợi tái xuất, sau đó lại nhắc đến chuyện này.

Cô suy nghĩ đến chuyện này, trong lòng đã hoài nghi vài người.

Cô lấy điện thoại lại, soạn tin nhắn WeChat gừi cho Bạch Duyệt.

Nhan Nhan không có sừng: [Giúp tớ điều tra thêm động tĩnh của Vương Ngải và Hoàng Y gần đây, tra kỹ xem gần đây hai người này có chuyển số tiền lớn đi đâu không.]

Chị Duyệt xã hội của mi: [Cậu đề cao tớ quá rồi, tớ có thể giúp cậu điều tra hành động của hai người này, còn giao dịch tiền bạc thì không được.]

Nhan Nhan không có sừng: [Vậy cậu tra giúp tớ hành động của hai người này, có tiếp xúc với người này không.] Sau đó kèm theo ảnh chụp của Tống Vũ Hiên.

Cô gửi xong lại mở khung chat của Tô Mạch..

Nhan Nhan không có sừng: [Chị thần thông quảng đại của em ơi, em ruột của chị có việc cần chị giúp, giúp em điều tra xem dòng tiền trong ngân hàng của Vương Ngải và Hoàng Y với.]

Chớ làm phiền: [Nhiều chuyện cái rắm í, chờ đó.]

Nhan Nhan không có sừng: [Em phải nói với fan hâm mộ của chị, đạo diễn Tô nói tục.]

Chớ làm phiền: [Cút!]

Tô Nhan bĩu môi, cất điện thoại đi, ánh mắt liếc qua thấy Sở Ngữ Hâm nhìn mình chằm chằm, trong lòng của cô siết chăt.

Cô hiểu được vì sao Sở Ngữ Hâm sợ hãi và bất an, nhưng lại không thể nào đồng tình với việc Sở Ngữ Hâm vẫn luôn giấu diếm cô. Lý do đơn giản nhất là vì Sở Ngữ Hâm không tin cô.

Chỉ cần Sở Ngữ Hâm bằng lòng tin tưởng cô một lần thì cô không cần giống như kẻ ngốc trong mối tình này.

Thậm chí trong chớp mắt, cô nghĩ rằng nếu không phải chuyện này bị Tống Vũ Hiên bóc ra thì có phải mình sẽ không bao giờ nghe nàng nói ra sự thật, vậy cô ở trong mộng ngoài mộng làm mọi việc cho Sở Ngữ Hâm là vì cái gì?

Cô hít sâu hai hơi, đợi cảm xúc bình tĩnh lại mới nói: “Sau chuyện này chỉ cần PR tốt, đừng để bị thủy quân kéo theo nữa thì sẽ lắng xuống. Đúng rồi, bên phía quỹ từ thiện Duy Ái có thể nắm bắt làn sóng này để đông đảo dân mạng biết bọn họ đang làm gì, có thể khiến cho xã hội chú ý hơn, nhờ vào đó đề cao ý thức tránh bị lừa đảo của mọi người.”

Sở Ngữ Hâm thất vọng cụp mắt, tay đặt trên đùi vô thức nắm chặt, giọng nói khàn khàn: “Ừm, mình đi sắp xếp ngay.”

Một lúc sau nàng lại nói: “Cảm ơn cậu.”

Đầu tiên Tô Nhan sững sờ, sau đó tự nhiên đáp: “Không cần khách sáo, là việc nên làm.”

Sau khi đưa Sở Ngữ Hâm về khu nhà trọ, lúc này cô mới quay về cư xá Tử Viên. Cô đi vào phòng khách, nhìn thấy Tô Mạch đang khoanh tay, ngồi dựa vào ghế salon.

Cô nhanh chân đi qua, ngồi xuống ghế salon bĩu môi nói: “Chẳng phải chỉ để chị ở Hâm Trạch một ngày thôi sao, có cần thế không?”

Tô Mạch cầm gối đánh về phía cô: “Không biết nói chuyện thì mày miệng lại đi.”

Tô Nhan chụp được chiếc gối, khoanh tay trước ngực nói xin lỗi: “Trưởng công chúa dạy rất đúng, là em xuyên tạc ý của chị, xin hỏi chuyện em nhờ chị điều tra thế nào rồi?”

Tô Mạch nghiêng người lấy danh sách giao dịch ngân hàng ra, đặt lên bàn trà: “Tự mình xem đi.”

Chuyện này khiến Tô Nhan kinh ngạc, cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, dù sao bọn họ không có quyền tra giao dịch ngân hàng của người khác. Tuy nói có thể dùng vài thủ đoạn nhưng cũng cần thời gian chứ.

Sau khi kinh ngạc, cô không quên xem danh sách giao dịch ngân hàng, phát hiện Hoàng Y và Vương Ngải đều có hai giao dịch lớn, hạn mức đều là một triệu tệ. Từ giao dịch ra vào của Hoàng Y có thể đoán được, Vương Ngải chuyển một triệu tệ cho Hoàng Y, Hoàng Y chuyển hết cho Tống Vũ Hiên.

Sau khi cất kỹ danh sách, cô cúi người kéo gần khoảng cách với Tô Mạch: “Trưởng công chúa, có thể giải thích vì sao tốc độ của chị lại nhanh như thế không?”

Tô Mạch bối rối, nhưng chỉ trong chớp mắt lại khôi phục vẻ tự nhiên, quay đầu lại nói: “Chuyện của người lớn bớt hỏi thăm đi.”

“Nhắc nhở hữu nghị, em ruột của chị không chỉ trưởng thành rồi mà đã đi làm, bây giờ tiền lãi chị được chia có xen lẫn mồ hồi của em chị đó.”

“Vậy phiền em đổ nhiều mồ hôi hơn để chị lấy thêm hoa hồng.” Tô Mạch vừa nói xong đã đi khỏi ghế salon, cầm túi đi ra ngoài. Cô ấy nghĩ đến chuyện gì đó, dừng lại: “Vừa rồi mẹ gọi điện thoại đến, nói bà ấy và bố định mở rộng thị trường nước ngoài, chuyện trong nước giao cho em.”

Tô Nhan mở to mắt, nhảy dựng khỏi ghế: “Mau nói là chị gạt em đi, rõ ràng bọn họ nói chỉ cần em làm tăng thành tích của quý này sẽ trở lại.”

Tô Mạch nhún vai, nở nụ cười: “Em ruột, chị xem trọng em, cố lên!” Nói xong, cô ấy còn ra dấu, mới làm ba giây thì cô ấy đã rụt tay lại, đi ra ngoài, chỉ để lại cho Tô Nhan bóng lưng.

Tô Nhan thấy vậy nổi trận lôi đình, tức giận nói: “Chị không thể như vậy được, còn lẽ trời hay không.”

Trả lời cô chỉ còn lại bầu không khí im lặng.

“Nhan Nhan, muốn uống nước không?” Giọng nói trẻ con của Tiểu Tinh Linh vang lên.

Tô Nhan đưa tay sờ đầu Tiểu Tinh Linh, trong lòng cảm thấy được an ủi.

Cùng lúc đó, trong một biệt thư ở vịnh Bạch Kim.

Vương Ngải mặc áo ngủ tơ tằm đang nằm trên ghế salon đắp mặt nạ lướt điện thoại, khi thấy trên mạng đang thảo luận sổi nổi, cô ta ngồi dậy, không quan tâm một góc mặt nạ rơi xuống, gọi điện thoại cho Hoàng Y: “Có phải cô muốn hại chết tôi hay không?”

“Tôi, tôi không có.”

“Tôi mặc kệ, nếu như bị người ta điều tra ra thì cô ôm hết mọi chuyện đi.” Vương Ngải tức giận nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi