?Dịch : Autumnnolove?
CHƯƠNG 200
Khương Tâm Hân đang bưng một ly nước trái cây, ngồi ở kia với sắc mặt tái nhợt. Đang đứng trước mặt bà là chị kế và người từng là vị hôn phu của bà. Nếu đã tới Đế Đô, thật ra bà cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ gặp lại những người này ở đây.
Hai người họ rất bất ngờ khi nhìn thấy Khương Tâm Hân ở chỗ này. Phùng Nham Bách nhìn thấy Khương Tâm Hân vẫn còn trẻ đẹp và khí chất ưu nhã như vậy, tình cảm vẫn luôn đè nén trong chốc lát tuôn trào. Không ngờ hơn hai mươi năm trôi qua mà thời gian vẫn còn ưu ái với bà ấy như vậy, thậm chí còn đẹp hơn so với trước kia. Nếu như nói trước kia bà ấy chính là một loại quả non, thì nay đã hoàn toàn chín mùi, còn tỏa ra một mùi thơm ngát thu hút người khác.
Nếu Khương Tâm Hân biết trong lòng ông ta đang suy nghĩ gì nhất định sẽ nhịn không được mà hất thẳng ly nước trái cây lên mặt ông ta. Một tên cặn bã, ra vẻ thâm tình cho ai xem. Khương Tâm Hân bị Phùng Nham Bách nhìn với ánh mắt nóng rực thì cảm thấy rất khó chịu, ngẩng đầu lên hỏi hai người: "Hai vị có chuyện gì sao?"
Cẩu Trinh Mị nhìn thấy Khương Tâm Hân càng ngày càng xinh đẹp, vừa bất ngờ vừa ghen ghét. Nhưng bà ta cũng không biểu hiện ra mặt, thay vào đó là sốt sắng hỏi thăm: "Tâm Hân, mấy năm nay em đã đi đâu? Cả nhà vẫn luôn tìm kiếm em khắp nơi."
Khương Tâm Hân không muốn diễn kịch cùng bà ta, lãnh đạm nói: "Tôi đã sớm cắt đứt quan hệ cùng các vị rồi. Vì sao phải nói cho các vị biết?"
"Các vị đi tìm tôi thật ra muốn kiểm tra xem tôi đã chết hay chưa thôi."
Bà nhìn Cẩu Trinh Mị đầy vẻ châm chọc: "Hôm nay nhìn thấy tôi còn sống, chắc là chị thất vọng lắm."
Không cần phải bằng mặt không bằng lòng, bà muốn ngay từ đầu tỏ rõ thái độ để tránh cho một nhà không biết xấu hổ này về sau lại đến cửa làm phiền.
Cẩu Trinh Mị nhìn bà bằng vẻ mặt không dám tin tưởng: "Sao em có thể nói như vậy? Chúng ta chính là chị em mà."
"Lúc trước đột nhiên em mất tích, mấy năm nay cả nhà đều rất lo lắng cho em."
Khương Tâm Hân đã nhìn đến chán dáng vẻ bạch liên hoa này của bà ta: "Lúc trước vì sao tôi phải trốn đi, chẳng phải các vị là người rõ ràng nhất sao? Hay là chị nói với người bên ngoài rằng tính tình của tôi tùy hứng?"
"Đoạt vị hôn phu của người khác, 'tu hú chiếm tổ', cái gì chị cũng làm. Mới có mấy năm thôi mà đầu óc già cả nên ngu ngốc rồi à, nhớ không rõ nữa phải không?"
Mặc dù Khương Tâm Hân bây giờ dịu dàng ưu nhã, nhưng khi còn trẻ tính tình của bà rất nóng nảy. Lạc Ninh chưa bao giờ chửi mắng thua ai bao giờ, là mẹ của nó sao có thể thua.
–Dịch: Autumnnolove–
Lúc này không ít người đều đã chú ý đến bên này. Người ở đây ai cũng biết Cẩu Trinh Mị và Phùng Nham Bách, nhất là đám người già và trung niên cũng nghe ngóng được không ít chuyện Cẩu gia năm đó. Nhưng mà không ai nghĩ tới người con gái ruột mất tích hơn 20 năm của Cẩu gia lúc này đột nhiên lại xuất hiện ở tiệc rượu.
Ba người Võ Kiếm Phong cũng cảm thấy bất ngờ, họ căn bản không ngờ mẹ của Lạc Ninh là con gái Cẩu gia. Lúc trước, Cẩu gia tuyên bố với bên ngoài rằng con gái ruột cãi nhau cùng người nhà và bỏ trốn với người tình. Vì vậy Cẩu Trinh Mị mới thay thế bà ấy gả vào Phùng gia để liên hôn. Nhưng bây giờ thấy thái độ châm chọc của Khương Tâm Hân, hiển nhiên trong chuyện này còn có điều khuất tất. Thì ra là con của mẹ kế đoạt vị hôn phu của người ta, chiếm mất vị trí của người ta rồi buộc người ta phải rời đi.
Ai cũng biết 'mẹ kế' và 'cha dượng' không được bao nhiêu người tốt. Mấy năm nay chẳng ai nghe nói chủ tịch Cẩu thị đi tìm con gái ruột của mình cả, người không biết còn tưởng rằng Cẩu Trinh Mị mới là con gái ruột của ông ta. Nếu không phải dáng dấp của Cẩu Trinh Mị tương tự cha ruột của mình thì mọi người đều cho rằng bà ta chính là con gái riêng của chủ tịch Cẩu.
Nhìn thấy ánh mắt đánh giá và tìm tòi nghiên cứu của mọi người, sắc mặt Cẩu Trinh Mị trầm xuống. Bà ta không nghĩ tới Khương Tâm Hân sẽ nói hết toàn bộ sự tình năm đó trước mặt mọi người.
Sắc mặt của Phùng Nham Bách cũng không quá tốt. Chuyện cũng đã qua lâu lắm rồi, Khương Tâm Hân còn cố chấp làm mất mặt mọi người trước mặt đám đông như vậy. Nhưng cũng không thể nào trách bà ấy, dù sao bà ấy cũng là người tình trong mộng của ông năm đó.
Năm đó, ông thật lòng thích vị hôn thê Khương Tâm Hân này, nhưng bà ấy không bao giờ nhiệt tình với ông. Mà ba vợ lại rất coi trọng mẹ con Cẩu Trinh Mị nên ông cũng có chút dao động. Sau đó, Cẩu Trinh Mị không ngừng quyến rũ ông. Một người phụ nữ nhiệt tình phóng khoáng, chuyện gì cũng tôn trọng ý kiến của ông, ông nhịn không được nên lén lút qua lại với bà ấy.
Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đáng tiếc lại bị Khương Tâm Hân phát hiện. Bà ấy muốn lập tức giải trừ hôn ước, thậm chí còn làm lớn chuyện. Như vậy thì cả Cẩu gia và Phùng gia đều sẽ mất mặt, tất nhiên hai nhà sẽ không để chuyện này xảy ra. Sau đó thì Khương Tâm Hân đột nhiên mất tích, mẹ con Cẩu Trinh Mị vì muốn chu toàn cho thể diện của hai nhà nên nói với người bên ngoài rằng Khương Tâm Hân bỏ nhà theo trai, rồi quang minh chính đại gả Cẩu Trinh Mị đến nhà họ Phùng. Bây giờ bà ấy có nói gì thì cũng là do năm đó bọn họ có lỗi với bà ấy trước.
Từ sau khi Khương Tâm Hân mất tích, ông vẫn luôn nhớ đến bà. Đặc biệt là khi phát hiện ra bộ mặt thật của Cẩu Trinh Mị, ông càng thêm hoài niệm một Khương Tâm Hân đơn thuần thẳng thắng. Hôm nay, lúc vừa đến đây ông đã bị người ngồi trong góc hấp dẫn, không làm chủ được bản thân mà đi về phía này. Nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra là người phụ nữ mà ông luôn thương nhớ suốt 20 năm qua. Cho dù bây giờ miệng lưỡi của bà ấy sắc bén đến đâu, cũng không hề làm cho người ta cảm thấy phản cảm. Đặt Khương Tâm Hân và Cẩu Trinh Mị lên bàn cân thì Khương Tâm Hân vượt trội hơn cả về tướng mạo lẫn khí chất, khiến ông nhịn không được mà trái tim nóng lên hừng hực.
–Wattpad: Autumnnolove–
Ông ta dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể, "Tâm Hân, chuyện năm đó đều là hiểu lầm cả. Hai ngày này chúng ta hãy tìm thời gian ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau đi."
Khương Tâm Hân lạnh lùng liếc ông ta: "Tôi và các vị không có chuyện gì hay để nói, ông cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì."
Bị mắng như vậy, nếu như là Phùng Nham Bách trong quá khứ thì đã sớm tức giận rồi. Nhưng lúc này thấy bà ấy liếc mắt như vậy, ông cảm thấy rất có phòng tình, bà ấy càng có tuổi càng thêm thú vị.
Khương Tâm Hân bị Phùng Nham Bách nhìn như vậy thì có chút buồn nôn, tên đàn ông cặn bã này vẫn luôn sống ảo tưởng như vậy.
Cẩu Trinh Mị thấy trong mắt Khương Tâm Hân đều là chán ghét thì không khỏi thở phào. Người đàn bà này không nhớ thường Phùng Nham Bách thì tốt rồi, bà sợ nhất là xảy ra chuyện như vậy. Nhưng ngay sau đó bà lại cảm thấy mất cân bằng và ghen tị, bà cũng biết mấy năm gần đây Phùng Nham Bách vẫn luôn âm thầm nhớ đến Khương Tâm Hân. Bà quyến rũ Phùng Nham Bách không chỉ vì muốn cướp đi vị hôn phu của Khương Tâm Hân, mà còn là vì bà thật lòng thích ông ấy. Cho nên bà rất khó chịu khi biết trong lòng ông ấy vẫn còn luôn nhớ đến người đàn bà đáng ghét này. Sau đó bà nghĩ đến những chuyện liên quan đến Cẩu gia khi Khương Tâm Hân trở về, trong mắt bà càng thêm rối rắm. Người đàn bà này đã mất tích nhiều năm như vậy rồi, còn trở về làm gì vậy?
"Tâm Hân, em có thể không thích bọn chị, nhưng mấy năm nay ba luôn nhớ đến em, cho nên em theo bọn chị về nhà đi!"
Bà làm ra vẻ không trách Khương Tâm Hân vì đã nói những lời châm chọc trước đó, lại còn khuyên bảo bà ta về nhà, dáng vẻ y hệt một người chị tốt. Bà cảm thấy phải đặt thứ hèn hạ này dưới mí mắt mới có thể dễ dàng ra tay, giống như năm đó mẹ con bà đã bức bà ta rời đi.
Khương Tâm Hân đã sớm đoán ra bà ta sẽ dùng chiêu này, "Nếu vẫn luôn nhớ đến tôi thì cũng không cần chờ đến 20 năm sau mới đi tìm tôi, thậm chí còn chẳng quan tâm tôi sống chết thế nào."
"Tôi cũng không rảnh đến nhà họ Cẩu các vị, chị cũng không cần lo lắng tôi trở về vì muốn đoạt gia sản, tôi đã sớm chặt đứt quan hệ với nhà họ Cẩu rồi."
Cẩu Trinh Mị hoảng hốt: "Em...sao em lại ra nông nỗi này? Dù sao đi nữa thì đó cũng là ba của em mà!"
"Đó là ba của chị, từ lâu ông ta đã không còn là ba của tôi nữa rồi."
Khương Tâm Hân không khỏi cảm thấy buồn bực: "Làm ơn đừng đứng ở đây làm chướng mắt tôi nữa được không?"
Hai người này lại hoàn toàn không muốn buông tha, một hai phải bắt Khương Tâm Hân trở về nhận lại ông cụ Cẩu. Lúc này Lạc Ninh bước thật nhanh tối: "Mẹ tôi cũng nói rất rõ ràng rồi, các vị có thể nào đừng vô liêm sỉ như vậy được không?"
"Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, các vị thật sự muốn mất mặt sao?"
Cô nhướng mày nhìn bọn họ: "Nếu các vị muốn ba mặt một lời, chúng tôi cũng không ngại.