?Dịch : Autumnnolove?
CHƯƠNG 201
Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều ánh mắt dò xét từ bốn phía nhìn qua, vợ chồng Phùng Nham Bách đều cảm thấy mặt nóng bừng. Nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ nhất định sẽ càng mất mặt. Sự xuất hiện của Lạc Ninh khiến hai người này cảm thấy thật ngoài ý muốn. Nhất là Phùng Nham Bách, ông ta vẫn chưa quên chuyện Lạc Ninh gây sự ở phiên chợ đổ thạch lần trước.
Ông ta nhịn không được mà cất giọng hỏi: "Cô là gì của Khương Tâm Hân?"
Lạc Ninh ôm lấy cánh tay của Khương Tâm Hân, "Tôi là con gái của bà ấy."
Thật ra Phùng Nham Bách cũng đã đoán được, nhưng ông ta rất bực mình. Khương Tâm Hân vậy mà đã lấy chồng rồi, còn sinh ra một đứa con gái lớn từng này. Lúc này ông ta mới phát hiện ra rằng chắc chắn Lạc Ninh đã nhận ra bọn họ khi ở phiên chợ đổ thạch, cho nên địch ý của cô mới lớn như vậy. Còn chuyện con gái ông ta gây sự với người ta trước ấy à, ông ta hoàn toàn cho qua.
Lạc Ninh rất khó chịu với cái cách mà Phùng Nham Bách nhìn mẹ cô, cô lạnh giọng nói: "Các vị có chịu đi chưa?"
"Không đi đúng không, vậy chúng ta đem chuyện hơn 20 năm trước nói ra cho mọi người cùng nghe, tôi tin rằng có rất nhiều người sẵn sàng lắng nghe mấy tin tức bát quái kiểu này."
Phùng Nham Bách phát hiện đứa con gái này của Khương Tâm Hân thật sự rất láu cá. Ông ta nhìn Khương Tâm Hân một cái thật sâu, "Tâm Hân, nói gì đi chăng nữa thì hai nhà chúng ta cũng đã thân thiết với nhau từ mấy đời, sau này có chuyện gì đều có thể đến tìm anh."
Nhìn thấy người phụ nữ luôn hiện diện trong lòng ông ta giờ càng thêm xinh đẹp quyến rũ, trong lòng cảm thấy nhộn nhạo không thôi.
Nghe được lời của ông ta, ánh mắt Cẩu Trinh Mị không khỏi tối đi. Trong lòng Phùng Nham Bách quả nhiên vẫn luôn nhớ thương con đàn bà hèn hạ này, sao bà có thể để cho hai người bọn họ nối lại tình xưa được. Bà còn muốn gϊếŧ chết Khương Tâm Hân càng sớm càng tốt, nhưng trên mặt vẫn tươi cười: "Tâm Hân, mấy năm nay ba đều luôn nhớ tới em, em nhất định phải trở về nhìn ông ấy."
Khương Tâm Hân lạnh nhạt nói: "Chuyện của tôi không cần các vị phải lo lắng."
Lúc này, Võ Kiếm Phong cũng nói thêm vào: "Tổng giám đốc Phùng, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, các người vẫn nên đi trước đi."
Ông cũng đã nhìn ra mối quan hệ giữa mẹ con Lạc Ninh và Phùng gia như nước với lửa, bây giờ chính là lúc ông nên đứng về phía cô.
Chủ tịch Chu cũng cười nói: "Đúng vậy, hai vị vẫn nên đi trước đi."
Ông nhìn thấy dáng vẻ của Phùng Nham Bách chẳng khác gì đang muốn làm 'lãng tử quay đầu', bản thân ông lại vừa trải qua một số chuyện nữa, cho nên rất phản cảm với loại người này. Cẩu Trinh Mị này cũng vậy, tuy rằng trên mặt bà ta đang cười tủm tỉm nhưng câu nào của bà ta cũng chứa đầy dao găm. Có thể bức con gái ruột của người ta bỏ đi, mẹ con bọn họ có thể là dạng người tốt gì chứ. Giới nhà giàu không thiếu những chuyện thế này, mọi người cũng chẳng phải kẻ ngốc.
Phùng Nham Bách không nghĩ tới hai người này sẽ ra mặt. Phùng gia bọn họ và Võ gia có thể nói là cùng một cấp bậc, nhưng cũng không cần phải đắc tội người ta.
"Vậy chúng tôi đi trước đây, hẹn gặp lại!". Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, ông cũng không có ý định dây dưa.
Ông sẽ bí mật tra tư liệu về Khương Tâm Hân và Lạc Ninh. Thật ra mấy năm nay ông cũng lén lút đi tìm Khương Tâm Hân, nhưng vẫn luôn không thu hoạch được bất kỳ tin tức gì, đã có lúc ông cho rằng bà ấy thực sự đã chết.
Cẩu Trinh Mị cũng có ý tưởng tương tự, nhưng tính toán của bà ta hoàn toàn không giống vậy. Nếu Khương Tâm Hân đã chủ động nạp mạng, vậy cũng đừng trách bà không khách khí. Vừa hay có thể giải quyết triệt để chuyện tài sản của ông cụ.
-Dịch : Autumnnolove-
Chờ sau khi hai người kia đi rồi, Lạc Ninh lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Khương Tâm Hân cười và vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Không có việc gì! Nếu đã quay về đây thì đã sớm có chuẩn bị sẽ gặp lại bọn họ rồi."
"Bọn họ không tới quấy rầy chúng ta thì tốt. Nếu dám tời làm phiền thì cũng đừng trách mẹ tính toán toàn bộ nợ nần trước kia với bọn họ". Ánh mắt của bà khi nói có chút lạnh lẽo. 'Con sâu xéo lắm cũng quằn', cùng lắm thì cá chết lưới rách.
Lạc Ninh vẫn luôn biết trông mẹ mình dịu dàng như nước, nhưng thực tế tính tình rất cứng rắn và có chủ kiến, thậm chí có chút không đơn giản. Nhưng mà đám người Phùng gia và Cẩu gia cứ lượn lờ trước mắt thật ghê tởm, cô phải ra tay trước mới được.
"Dù sao thì con mãi mãi sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của mẹ". Lạc Ninh kéo Khương Tâm Hân ngồi xuống.
Khương Tâm Hân sờ đầu cô, nói với vẻ cưng chiều: "Tất nhiên là vậy rồi!"
Tuy rằng khi còn trẻ bà phải chịu đựng không ít bất công và cực khổ, nhưng có thể gặp được người mình yêu, lại sinh hạ và nuôi nấng đứa con gái và con trai hiểu chuyện thế này bà cũng cảm thấy bản thân đã rất hạnh phúc rồi.
Bà cười nói: "Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện đi."
Mấy người Võ Kiếm Phong cùng ngồi xuống. Vừa nhìn thấy dáng vẻ của chủ tịch Chu liền biết chắc là Lạc Ninh có thể giải quyết vấn đề giúp ông ấy.
Chủ tịch Lý và chủ tịch Lư cũng rục rịch trong lòng: "Lạc đại sư, nếu như cháu có thời gian có thể xem phong thủy giúp nhà chúng tôi được không?"
Lạc Ninh nhìn bọn họ rồi nói: "Chuyện của các ngài không phức tạp như chuyện của chủ tịch Chu, hơn nữa cũng không gấp, chờ tuần sau cháu sẽ sắp xếp thời gian xem cho các ngài."
Hai người cũng không phản đối, chỉ cần cô đồng ý hỗ trợ xem là được. "Được, đến lúc đó chúng tôi sẽ cho người đến đón cháu."
Hai người chủ động trao đổi phương thức liên hệ với Lạc Ninh, còn thêm wechat của nhau. Tiệc rượu bắt đầu ngay sau đó, Lạc Ninh cũng mang mẹ mình rời đi trước.
-Wattpad: Autumnnolove-
Sau khi dùng cơm chiều xong, Lạc Ninh tự lái xe đến quán cà phê đã hẹn với Thời Ký. Lúc cô vẫn còn đang ở trên đường thì nhận được một tin nhắn từ Thời Ký, nội dung là anh ta đã tới nơi rồi và số phòng.
Lạc Ninh đỗ xe xong thì đội mũ lưỡi trai và mang khẩu trang vào, trực tiếp đi đến quán cà phê. Quán cà phê này nằm trong một con hẻm nhỏ, hoàn cảnh rất yên tĩnh và ưu nhã, còn có không gian riêng tư rất tốt, vì vậy cô mới thường xuyên đến đây.
Vừa vào phòng thì thấy Thời Ký đang ngồi trên sô pha xem văn kiện. Thời Ký phát hiện Lạc Ninh đã đến, anh cất văn kiện vào trong túi xách, cười nói: "Tới rồi!"
Sau đó lại ân cần: "Mình gọi cà phê cho cậu rồi, nếu cậu muốn đổi thì nói, mình báo với người phục vụ."
Một thân vốn tản ra khí chất lạnh lùng lúc này đều lắng xuống, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác ôn hòa. Lạc Ninh ngồi ở chiếc ghế đối diện anh ta, dùng tay chạm vào tách cà phê vẫn còn ấm, biết ngay người này đã tính chuẩn thời gian để gọi món.
Cô bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm: "Không cần đâu, khẩu vị của mình vẫn không thay đổi."
Thời Ký cũng uống một ngụm: "Hôm nay đột nhiên hẹn mình ra đây, có phải là có chuyện gì không?"
Anh biết cô vừa trở về từ Tinh Hoa Sơn Tự, tất nhiên không thể làm xong những trang sức bằng ngọc được.
Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn anh: "Hôm nay mình nhìn thấy cậu ở tiệc rượu,"
"Cậu hỏi mình còn độc thân không, sau đó nói muốn theo đuổi mình". Cô nói với thái độ rất bình tĩnh.
Sắc mặt Thời Ký thay đổi, nhìn vẻ thản nhiên của Lạc Ninh, anh đột nhiên bật cười thành tiếng: "Cậu vẫn thông minh như vậy."
Sau đó anh thở dài: "Cuối cùng cũng bị cậu phát hiện."
Lạc Ninh đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Cậu và cậu ta là anh em sinh đôi à, hay là..."
Thời Ký trầm mặc một lúc, "Mình và cậu ta là anh em sinh đôi."
Nếu Lạc Ninh đã biết chuyện này, mà tên kia lại nổi lên tâm tư không nên có thì anh cũng không có ý định che giấu nữa.
"Ba của bọn mình là quý tộc ở một quốc gia châu Âu, hay nói chính xác hơn là một gia tộc vu sư."
"Theo thông lệ của gia tộc, song bào thai không phải là điềm lành cho gia tộc."
"Dù sao gia tộc cũng chỉ cần một người thừa kế là đủ rồi, cho nên sẽ phải vứt bỏ một người."
Giọng nói của Thời Ký mang theo vài phần lạnh lẽo, "Thạch Ký là anh trai mình, hơn nữa có trưởng lão trong gia tộc đã dùng vu thuật xem qua, nói thiên phú của anh ta tốt hơn mình, cho nên mình là người bị gia tộc vứt bỏ."
"Lúc gia tộc chuẩn bị gϊếŧ chết mình thì mẹ mình tình cờ biết được, cho nên đã lén lúc mang mình về nước."
"Sau đó một mình bà ấy nuôi nấng mình trưởng thành, gia tộc hay ba mình đều không xuất hiện nữa, mẹ mình còn tưởng rằng đã thoát chết rồi."
Anh lại cười một cách trào phúng: "Nhưng chuyện đời căn bản không thể nào dễ nói như vậy."
???
CHƯƠNG 202
Lạc Ninh không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe anh dốc bầu tâm sự.
Thời Ký tiếp tục nói: "Lúc mình học cấp hai thì mẹ mình bệnh nặng, mình lên cấp ba thì mẹ mình qua đời."
"Sau đó người đàn ông kia xuất hiện đưa mình trở về."
"Sau đó mình mới biết anh của mình cần một thế thân để giúp anh ta ra ngoài làm việc vặt."
"Cho nên người giống anh ta như đúc về chiều cao và ngoại hình liền trở thành thế thân của anh ta."
"Sau khi trở về, mình bị ép phải học rất nhiều thứ, chẳng hạn như kinh doanh công ty, ngôn ngữ các nước, tán thủ,..."
"Vu thuật cũng có học qua một ít, nhưng mà thân phận của mình không được gia tộc thừa nhận nên chỉ dạy cho mình một chút râu ria."
Lời anh ta nói như gió nhẹ thoảng qua, nhưng Lạc Ninh hiểu được những gì anh ta trải qua mấy năm nay nhất định rất thống khổ.
"Lời nguyền trên người cậu là do gia tộc hạ sao?". Tuy rằng cô nói ra câu hỏi, nhưng ngữ khí đã mang theo sự khẳng định.
Thời Ký gật đầu: "Ừm, sợ mình sẽ phản bội và không nghe lời bọn họ."
"Khó trách!". Thật ra Lạc Ninh đã đoán ra được điều này. Nếu không vì sao trên người Thạch Ký không có lời nguyền mà Thời Ký lại có.
"Lần này cậu xuất hiện ở Tinh Hoa Sơn Tự chắc là cố ý tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ với mình, mình có thể hỏi mục đích của cậu được không?"
Tuy rằng Thời Ký đã thay đổi rất nhiều, nhưng Lạc Ninh luôn có cảm giác anh ta sẽ không gây tổn hại đến cô.
Thời Ký cũng nói thật: "Gia tộc điều tra được mình và cậu là bạn học thời trung học, quan hệ cũng tốt nên sắp xếp cho mình và cậu tình cờ gặp mặt."
Lạc Ninh sửng sốt, cô thật sự không hiểu lắm, "Muốn mình và cậu tình cờ gặp mặt? Để làm gì?"
Thời Ký lắc đầu: "Mình cũng không biết, bọn họ không nói rõ với mình."
"Chỉ nói muốn mình tiếp xúc với cậu nhiều hơn, tốt nhất là theo đuổi cậu."
"Với hiểu biết của mình về cách hành sự của bọn họ thì chắc chắn trên người cậu có thứ gì đó quan trọng mà bọn họ cần."
Trong lòng anh ta, Lạc Ninh không giống những người khác. Ngoại trừ mẹ anh thì cô chính là người duy nhất trên thế gian này mang lại cho anh chút hơi ấm. Tất nhiên anh sẽ không làm những chuyển tổn thương cô, nhưng anh buộc lòng phải đáp ứng yêu cầu của gia tộc để tiện bề suy tính và nhận được sự bảo hộ từ bọn họ. Những chuyện này anh sẽ không nói ra.
Lạc Ninh cảm thấy thật kỳ quái, cô thật sự không ngờ mình lại bị một gia tộc vu sư châu Âu 'nhớ thương'. Trên người cô có thể có thứ gì khiến cho đối phương cảm thấy thú vị nhỉ? Cô không tài nào nghĩ ra.
"Đúng rồi, bọn họ nói sau khi mình tiếp cận được cậu thì điều tra tung tích của ba cậu từ chỗ cậu."
"Có lẽ đây chính là bước đột phá then chốt."
Anh ta nhớ lại người đàn ông kia lúc phân phó rất thuận miệng và thậm chí có không thèm để ý gì cả, nhưng bây giờ nghĩ lại mới phát hiện thật ra đây mới chính là manh mối quan trọng.
Nghe Thời Ký nói vậy Lạc Ninh liền bình thường trở lại, thì ra là hướng về phía ba của cô mà tới. Cô vẫn luôn biết ba của mình có lai lịch không đơn giản, bây giờ xem ra chuyện này là sự thật. Nếu không cũng sẽ không khiến cho một gia tộc vu sư châu Âu chú ý đến vậy.
Cô trả lời: "Chắc chắn là những thứ ba mình để lại."
Cô vẫn còn một nghi hoặc: "Nếu gia tộc của cậu đã để cho cậu đến đây theo đuổi mình rồi, vì sao hôm nay tên Thạch Ký kia lại chủ động nói muốn theo đuổi mình nữa?"
Thời Ký trả lời: "Tên kia có bệnh thần kinh! Anh ta luôn thích làm những chuyện đi ngược lại ý muốn của gia tộc và người đàn ông kia."
"Bọn họ phân phó mình tới theo đuổi cậu, anh ta càng không muốn như vậy."
"Có điều tên đó tâm tư thâm trầm, chắc chắn theo đuổi cậu còn vì mục đích gì khác."
"Dù sao cậu phải cẩn thận đề phòng anh ta". Anh ta lại nhấn mạnh.
Lạc Ninh cũng cảm thấy Thạch Ký kia có chút nguy hiểm: "Ùm, mình sẽ cẩn thận với cậu ta."
Cô hỏi tiếp: "Đúng rồi, cậu có biết giữa cậu ta và Bạc Tương Tương có quan hệ gì không?"
Thật ra trước khi cô nghe Hàn Trì nói Bạc Tương Tương và Thời Ký ở cùng nhau, cô đã có linh cảm rằng Thạch Ký kia không phải là Thời Ký mà cô quen biết.
Thời Ký gật đầu: "Biết!"
"Anh ta cố ý tiếp cận Bạc Tương Tương, sau đó vẫn luôn duy trì loại quan hệ mập mờ kia với cô ta."
Lạc Ninh tò mò hỏi: "Cậu ta thật sự bị Bạc Tương Tương hấp dẫn rồi sau đó yêu Bạc Tương Tương sao?"
Thời Ký nghe cô hỏi như vậy thì bật cười: "Sao có thể, tính tình của anh ta như thế sao có thể thật sự yêu Bạc Tương Tương."
"Lúc trước mình đã nói với cậu rồi, khí vận trên người Bạc Tương Tương rất dồi dào."
Lạc Ninh nghĩ đến thân phận Thạch Ký mới kịp phản ứng lại: "Ý của cậu là...Thạch Ký tiếp cận Bạc Tương Tương là bởi vì vận khí trên người cô ta sao?"
Thời Ký gật đầu: "Đúng vậy! Mỗi lần bọn họ phát sinh quan hệ xáƈ ŧɦịŧ, anh ta có thể cọ được không ít khí vận từ trên người Bạc Tương Tương."
"Đối với thuật sĩ thì có rất nhiều nhiều lúc khí vận có thể sử dụng để làm được nhiều việc". Anh ta lại bổ sung thêm một câu đầy ẩn ý.
Lạc Ninh đột nhiên cảm thấy có chút hài hước. Trong sách viết rằng Thạch Ký yêu Bạc Tương Tương rất đậm sâu, cam tâm tình nguyện làm rất nhiều chuyện vì Bạc Tương Tương, lúc này hoàn toàn trở nên vô nghĩa!
Nhưng mà quyển sách kia được viết dưới góc nhìn của Bạc Tương Tương, cái gọi là 'yêu' này chắc cũng là do Bạc Tương Tương tự nhận. Đương nhiên, sự sắp xếp của tác giả đối với tất cả những nam chính này là đều phải yêu nữ chính, vui vẻ gia nhập vào hậu cung của cô ta. Có điều hiện tại sách vở đã mất tác dụng, thế giới này biến thành thế giới chân thật, mỗi nhân vật hoàn toàn có nội tâm và suy nghĩ riêng của họ.
Có rất nhiều chuyện và bối cảnh không được đề cập đến trong sách đang từ từ lộ diện. Trong sách không hề đề cập đến chuyện Thạch Ký là người thừa kế của gia tộc vu sư ở châu Âu, chỉ nói anh ta là thủ lĩnh của Quốc Tế Hắc Minh. Tác giả tự sáng tác ra một bối cảnh mà y cho rằng rất lợi hại, nhưng sau khi thế giới trở nên chân thật thì sẽ xuất phát từ bối cảnh chân thật. Dù sao thì bọn họ cũng không còn là những công cụ trong sách nữa.
Lạc Ninh gật đầu: "Cậu vừa nói như vậy thì mình cũng hiểu được đại khái rồi."
Cô lại hỏi: "Vậy bây giờ cậu và Thạch Ký thay phiên nhau đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc à?"
Thời Ký đáp: "Đa số những chuyện bên ngoài đều do anh ta xử lý, chỉ khi nào anh ta không tiện xuất hiện thì mình mới phải thay thế anh ta thôi."
"Nhưng mà chuyện liên quan đến công ty thì mình vẫn xử lý nhiều hơn". Nếu không anh ta cũng sẽ không mang văn kiện đến đây.
Lạc Ninh khuấy tách cà phê, hỏi: "Cậu cam tâm tình nguyện làm thế thân mãi sao?"
Tuy rằng chỉ làm bạn với nhau trong khoảng thời gian một năm, nhưng Lạc Ninh khá hiểu tính tình của Thời Ký. Anh ta chính là kiểu người 'thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành', theo lý thuyết thì không có khả năng bị người ta khống chế dễ dàng như vậy.
Thời Ký mỉm cười: "Cậu đúng là rất hiểu mình."
"Muốn thu lợi thì nhất định phải trả giá, cậu cứ xem như mình đang nằm gai nếm mật đi."
Tuy rằng trên mặt anh ta đang treo một nụ cười, nhưng trong mắt lại chẳng có chút độ ấm nào. Đồng nghĩa với việc anh ta đối với gia tộc của mình hay người cha kia không những không có một xíu tình cảm nào mà còn rất căm hận. Lạc Ninh biết mỗi người đều có bí mật của riêng mình, vì vậy cô không nói nhiều đến chuyện này nữa.
"Tiếp theo cậu có dự định gì không? Có muốn mình phối hợp với cậu hay không?". Cô thật sự rất trân trọng người bạn Thời Ký này.
Thời Ký suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu cứ giúp mình áp chế lời nguyền trước đi, còn việc giải trừ nó thì phải đợi thời cơ chín mùi."
"Nếu như lời nguyền trên người mình được giải trừ, gia tộc bên kia sẽ phát hiện ra lập tức. Nó sẽ gây bất lợi với vài kế hoạch của mình, cho nên chuyện này muốn làm phiền cậu phối hợp với mình."
Lạc Ninh không biết anh ta định làm gì, nhưng chắc chắn không hề đơn giản. Nói không chừng là anh ta đang ấp ủ chuyện đại sự gì đó. Cô gật đầu: "Được! Cho dù cậu làm gì mình cũng sẽ ủng hộ cậu."
Con ngươi lạnh nhạt của Thời Ký hiện ra một chút nhu hòa: "Cảm ơn cậy!"
Lạc Ninh hỏi: "Vậy bây giờ mình nên cư xử với Thạch Ký thế nào?"
Thời Ký trầm ngâm vài giây: "Mình sẽ nói với anh ta rằng cậu đã phát hiện ra chúng ta không phải cùng một người, cho nên sau này cậu muốn cư xử với anh ta thế nào cũng được."
Anh không muốn Lạc Ninh khó xử vì thân phận của mình, sau đó lại đối với tên biếи ŧɦái kia không hợp ý cô.
Lạc Ninh khẽ cười: "Mình hiểu rồi!"
Thời Ký quả nhiên vẫn là Thời Ký mà cô từng biết trước kia.