SAU KHI GẢ CHO ÔNG CHA CÓ PHONG CÁCH THỜI TRANG SMART CỦA TRA CÔNG

(*) Đọc kĩ phần văn án giúp mình để xem truyện có hợp gu không nhé

Cậu uống một ngụm nước, đứng ở ven đường gọi điện thoại cho Ngạn Nghê: "Tôi đã đến rồi, cầm bản sao ra đi."

Ngạn Nghê đáp một tiếng, cô ta không ngờ Ngạn Hi lại gấp gáp như vậy. Vốn dĩ cô ta định kéo dài vài ngày, tìm thời gian hẹn anh trai mình ra ngoài, thuận tiện cùng nhau đi dạo phố, để anh trai giải quyết hết đống hóa đơn kia, không ngờ đối phương lại phi thẳng tới cửa!

Cô liếc mắt nhìn Vương Cẩm Duy vẫn đang ngủ như chết trương trên giường mình rồi lặng lẽ khóa cửa xuống lầu. Hai ngày gần đây Ngạn Ngụy Hải đi công tác, mẹ cô ta cũng hẹn đi chơi du thuyền với mấy bà phu nhân nhà giàu, trong nhà chỉ còn lại mình Ngạn Nghê, đúng lúc Vương Cẩm Duy tìm cô ta hâm nóng tình cảm nên Ngạn Nghê đã cho gã ở lại nhà mấy ngày.


Ngạn Hi ngồi xổm ở ven đường mở một quả trứng muối ra, ăn đến phát nghẹn, một phút sau, một người đàn ông mặc áo khoác cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu.

Ngạn Hi yên lặng nhét quả trứng muối khác còn chưa bóc vỏ đặt bên chân vào trong túi, quay đầu giả bộ không thấy đối phương.

Tay Ngạn Hi run lên một cái, không quét được mã, hỏi Ngạn Nghê đang trợn to mắt nhìn điện thoại của cậu: "Trong nhà có người sao?"

Ngạn Nghê pha trò: "Có lẽ là do không đóng cửa sổ nên có con chim nào bay vào, không có việc gì không có việc gì, không phải anh có việc vội sao? Em đi với anh nhé!"

Cũng may lúc ra ngoài cô ta đã chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, cho dù Vương Cẩm Duy có gọi thì điện thoại cũng không đổ chuông. Trọng điểm bây giờ là phải lừa Ngạn Hi ra ngoài, sau đó... Quét mã!


Ngạn Hi nhíu mày không đồng tình đáp: "Anh thấy không giống, không phải là phòng em có trộm đấy chứ? Đừng sợ, để anh lên xem sao!"

Ngạn Nghê vội vàng nắm lấy tay cậu: "Thật không cần, là một con quạ đen dạo này làm tổ ở trong sân, nó đã bay vào mấy lần rồi."

Ngạn Hi: "Anh vẫn muốn đi xem."

Ngạn Nghê: "Không, anh không muốn!"

Cô nắm chặt chìa khóa trong tay rồi nhét nó vào trong cổ tay áo len.

Như vậy chắc là không có cách mở cửa đâu nhỉ?

Tiếng gõ cửa vẫn không dừng, Vương Cẩm Duy gào to: "Tiểu Nghê! Em có đó không?"

Ngạn Hi híp mắt: "Em biết hắn ta à?"

Ngạn Nghê nuốt một ngụm nước bọt: "Là một tên biếи ŧɦái, em nhớ ra rồi, giọng hắn cực kỳ giống với một người bạn cùng lớp em. Kẻ kia đã có tâm tư đen tối với em từ lâu, không ngờ giờ còn mò tận vào được nhà!"

Ngạn Hi xoa đầu cô ta, hạ giọng nói: "Đừng sợ, anh sẽ khiến hắn phải chịu trừng phạt."


Ngạn Hi vừa dứt lời thì trong tay bỗng xuất hiện một xâu chìa khóa.

Ngạn Nghê thất thanh thét chói tai: "Sao anh lại có chìa khóa?!"

Ngạn Hi vội vàng che miệng cô ta lại: "Suỵt, đừng đánh rắn động cỏ, lúc nãy anh tìm được chìa khóa dự phòng trong thư phòng."

Ngạn Hi: "Tôi nhớ tôi để lại điện thoại cho anh ta? "

Ngạn Nghê đỏ mắt, thoạt nhìn rất sợ hãi: "Lúc ấy anh ấy kích động, đập vỡ điện thoại di động! "

Ngạn Hi vỗ vỗ đầu cô, trấn an nói: "Anh làm đúng. "

Áo khoác da kéo Vương Cẩm Duy đã ngất xỉu ra khỏi phòng, trên mặt mang theo chút nghi hoặc: "Người này từ bên ngoài bò vào còn khóa cửa sổ, thật là kỳ quái. "

Ngạn Hi nhìn sắc mặt Ngạn Nghê trắng bệch trong chớp mắt, hiển nhiên không nghĩ ra giải thích thế nào, liền hoảng sợ bất an nói: "Dù sao hiện tại trời lạnh, mở cửa sổ gió lớn, hiện tại biến | thái cũng chú ý. "
Áo khoác da gật đầu: "Nói cũng đúng. "

Ngạn Nghê nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Ngạn Hi thay quần áo, phấn khích chạy ra ngoài tìm tài xế lão Vương, tuy nhiên lại biết được năm phút trước đối phương đã bị Thiệu Chí Thần phái ra ngoài!

Cái đệt! Không sao, Ngạn Hi bình tĩnh lại, vẫn còn có cách, cậu tuyệt đối không có khả năng buông bỏ khi nhiệm vụ còn chưa bắt đầu...

Vì vậy, Ngạn Dùng điện thoại gọi một chiếc xe.

Bởi vì vừa mới xuyên đến thế giới này đã bị tài xế địa phương cho ăn cú lừa siêu to không lồ nên vừa mới ngồi lên xe, Ngạn Hi vẫn luôn nhìn chằm chằm bản đồ chỉ đường trên điện thoại, chỉ sợ tài xế đi quá lố.

Nửa giờ sau, cậu thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cổng của khu biệt thự cao cấp.

Thiệu Chí Thần nhướng mày, từ chối cho ý kiến: "Cậu cũng ăn chút gì đó, đợi lát nữa nhiều người sẽ ăn không được. "
Lúc đầu Ngạn Hi không hiểu ý của anh, sau đó càng ngày càng có nhiều người ngồi xuống mời anh uống rượu, anh mới biết vì sao.

Sau khi cự tuyệt bí quyết của người đàn ông thứ ba tìm anh trao đổi bí quyết quyến rũ cực phẩm, Ngạn Hi gắp hoa cải mà Thiệu Sênh Tinh để lại trên đĩa nhét vào miệng anh.

"Nhai mười cái."

Thiệu Sanh Tinh vẻ mặt đau khổ nhai nuốt xuống, giống như nuốt sống mấy cân sắt vậy.

"Ăn lâu như vậy cũng không quen ăn? Nó giống như uống chất độc. " Ngạn Hi bị anh chọc cười, "Ở chỗ này ngoan ngoãn đợi, tôi đi phòng vệ sinh một chuyến. "

Cậu dùng sức tiến lại gần cửa, kết quả chỉ nghe thấy thanh âm của Trần Thư Nhiên, bỏ lỡ câu trả lời của Thiệu Chí Thần, nhưng câu trả lời kia khẳng định không làm cho Tiểu Bạch Hoa hài lòng, đối phương nói chuyện đều mang theo nức nở.
"Nếu như ngươi muốn tìm lão gia tử không thoải mái tùy tiện tìm người kết hôn, vì sao ngươi lại tìm hắn đây? Tôi ở ngay đây, tôi là một đứa trẻ! Anh ấy có tốt với con tôi không? Anh ấy có yêu anh không? "

"Ta nói rồi, Trần Thư Nhiên, ta đối với ngươi không có cảm giác."

"Vậy ngươi đối với hắn có cảm giác sao?!"

Chính Ngạn Hi cũng không biết tim mình đập vào lúc này hung hăng chậm lại một nhịp, chân anh di chuyển về phía trước một bước dập vào cửa phát ra một tiếng động rất nhỏ.

Tiếng vang này kinh động người bên trong cầu thang, Trần Thư Nhiên nhanh chóng đẩy cửa ra nhìn thoáng qua, hành lang trống rỗng, một bóng người cũng không có.

"Đừng nhúc nhích." Thiệu Chí Thần nhíu mày, đi tới bên cạnh anh, "Anh kéo qυầи ɭóŧ... Ồ, anh mặc đồ trắng à? "

Ngạn Hi nóng nảy đến hoảng hốt, biết anh khẳng định không có gì để nói: "Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng. "
"Ta nói ngươi ấu trĩ." Thừa dịp Ngạn Hi còn chưa kịp nổi giận, hắn đưa tay tự nhiên nhận lấy khóa kéo từ trong tay đối phương, nặng nề kéo một cái, qυầи ɭóŧ thoải mái tách ra khỏi khóa kéo.

- Thật đúng là thành! Ngạn Hi sửng sốt, vội vàng đẩy tay anh ra, "Anh đừng đứng ở chỗ này, đợi lát nữa bị người ta nhìn thấy lại muốn..."

Hắn nói xong, tầm mắt vừa lúc đối diện với một đôi mắt đỏ bừng, Trần Thư Nhiên chỉ chỉ Thiệu Chí Thần, lại chỉ chỉ cậu, tức giận nói: "Không biết xấu hổ! "

Hắn nói xong liền chạy, Ngạn Hi nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia nói ra lời vừa rồi còn chưa nói xong: "Hiểu lầm rồi. "

Khuôn mặt của ông với một sự nghi ngờ: "Tại sao chúng ta bị hiểu lầm mỗi lần?" "

Thiệu Chí Thần thản nhiên nói: "Chỉ là tâm tư bọn họ không thuần khiết. "
Cũng đúng, vừa rồi anh đang cùng Thiệu Chí Thần trao đổi vấn đề kỹ thuật dây kéo, trong đó liên quan đến vật lý, sinh học và tâm lý học, tuy rằng hai người đến gần, tay còn nắm ở một vài chỗ kỳ quái... 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi