SAU KHI GẢ CHO ÔNG CHA CÓ PHONG CÁCH THỜI TRANG SMART CỦA TRA CÔNG

(*) 

Tài xế đậu xe trước cổng, tắt máy: "Đến rồi, người anh em nhớ đánh giá năm sao cho tôi!"

Ngạn Hi kinh ngạc: "Không lái vào sao? Bác tài, nhà tôi ở mãi sườn núi đấy."

Tài xế lắc mạnh đầu: "Lần trước tôi đi vào trong không cẩn thận cọ trúng một chiếc BMW, lần này đi không nổi nữa. Thế này đi người anh em, tôi bớt cho cậu số lẻ, 55 đồng tính 50 thôi được không?"

"Không phải, đây không phải là vấn đề có bớt số lẻ hay không." Ngạn Hi nâng tay vuốt mặt một cái, "Anh giai, nếu tôi đi bộ lên sẽ chết..."

"Thế nhỡ có chuyện gì xảy ra cậu bồi thường hộ tôi nhá!"

Ngạn Hi lập tức mở Wechat: "Hầy, 50 đồng đúng không bác tài?"

Cũng may trước cửa khu biệt thự này có xe đập công cộng, Ngạn Hi thở phì phò đạp xe lên núi, lúc đến giữa sườn núi thì dừng xe mua cho mình một chai nước hai quả trứng muối. Mười lăm phút sau thành công lên đỉnh!


Đẩy xe đạp vào khoảng sân trước cửa nhà họ Ngạn, Ngạn Hi dựng xe ở một bên, hai tay chống đầu gối thở hổn hển vài hơi, có chút nghi ngờ nhân sinh.

Không phải cậu chỉ muốn làm kiểm tra cơ thể thôi sao, sao lại mệt mỏi thế này!

"Cái này... Được rồi!" Ngạn Hi liếc mắt nhìn thoáng qua giá cả, cùng Ngạn Nghê nhìn nhau cười, trong lòng cả hai đều thầm cười ỉa đối phương.

"Vậy anh đi trước..."

"Ấy anh!" Ngạn Nghê nói, "Vì sao Wechat bên em lại hiển thị anh đã xóa bạn tốt vời em rồi?"

Ngạn Hi à một tiếng: "Tài khoản WeChat của anh bị hack, còn chưa làm cái mới, có gì em cứ gọi điện thoại cho anh."

"Được rồi..." Ngạn Nghê bĩu môi, có chút không cam lòng, đành phải từ bỏ ý nghĩ thêm WeChat chuyển tiền tốt đẹp, "Vậy chúng ta thêm bạn tốt trên Alipay đi!"

Ngạn Hi thầm shhhhh một tiếng, da mặt đứa em gái này cũng quá dày, chẳng lẽ cô đã quên chuyện lúc trước bị cậu đá đổ ghế làm gãy xương cụt sao? Đúng là con bé thiếu giáo dưỡng!


Cậu lấy điện thoại di động ra: "Để anh quét em."

Ngạn Nghê vội vàng đưa điện thoại qua, Alipay còn tốt hơn Wechat nhiều, rút tiền không cần phí xử lý! Cô suýt chút muốn cười thành tiếng, đúng lúc này, trên lầu hai bỗng vang lên tiếng vỗ rầm rầm, hai người đều sững sờ.

Mặc kệ ngăn cản của Ngạn Nghê, Ngạn Hi mời anh trai mặc áo khoác da vào, hai người gặp nhau, vẻ mặt đều đầy ý cười, còn thân thiết tay bắt mặt mừng.

Vẻ mặt Ngạn Hi khẩn trương: "Anh giai, hình như nhà tôi có trộm đột nhập, đang ở ngay trong phòng em gái tôi."

Áo khoác da vừa nghe vậy đã lập tức đứng thẳng lưng: "Cậu đừng lo, bắt trộm là nghề của tôi."

Ngạn Nghê đứng cạnh chảy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, muốn chạy lên lầu lại bị Ngạn Hi ngăn cản: "Đừng hành động một mình, đi theo sau anh."


Ba người cùng nhau lên lầu hai, hai tay Ngạn Nghê run rẩy sờ túi quần của mình, đột nhiên nói: "Anh, hình như chìa khóa phòng phòng em mất rồi..."

-Vương Cẩm Duy?!" Ngạn Hi ra vẻ kinh ngạc, "Sao anh ấy lại ở đây? "

Ngạn Nghê lần đầu tiên đưa Vương Cẩm Duy về nhà đã coi trọng người đàn ông này, trước tiên không nói trên mặt đối phương dịu dàng và ưu tú hấp dẫn cô, càng bởi vì đó là bạn trai của anh trai cô.

Ngạn Hi dựa vào cái gì có thể có được nam nhân như vậy, chỉ cần là của ca ca nàng, nàng liền muốn cướp!

Lúc đầu Ngạn Nghê muốn lợi dụng Vương Cẩm Duy thuyết phục Ngạn Hi đi nam học, mượn cơ hội này khiến Ngạn Ngụy Hải tức giận đoạn tuyệt quan hệ với hắn, nhưng hiện giờ tình thế đã sớm khác, Ngạn Hi không chỉ gả cho thiệu gia đại thiếu gia, gà rừng biến thành phượng hoàng, còn ý đồ ngắt kết nối với bọn họ.
Lúc này, nếu như nàng không bỏ rơi Vương Cẩm Duy, liền không có gì cả.

Ngạn Nghê im lặng trốn sau lưng Ngạn Hi, thần sắc tối tăm: "Anh, vì không muốn gây phiền toái cho anh, anh vẫn không nói, từ lần trước anh bỏ anh ấy ở siêu thị, anh Vương vẫn quấn lấy anh muốn liên lạc với anh, anh không muốn anh ấy dây dưa với anh, anh ấy liền chặn tôi xung quanh, còn... Động tay động chân với tôi! "

Nước mắt Ngạn Nghê lập tức chảy ra, nắm lấy tay Ngạn Hi không buông: "Anh, anh biết em, sao em lại là người như vậy! Hắn đang cố gài bẫy tôi! "

Vương Cẩm Duy cũng tràn đầy tình cảm nhìn anh: "Ngạn Hi, anh tin tôi đi, lúc trước tôi là quỷ mê..."

Ngạn Hi hưng trí thiếu sót nhìn hai nhân vật phản diện xé nhau diễn xuất, ở trong lòng cười nhạo một tiếng, thật sự là nước lớn xông vào miếu Long Vương, người một mình đánh người của mình.
Trên mặt hắn vẫn là một bộ giãy dụa do dự, trên thực tế hận không thể tình thế càng loạn.

"Các ngươi chỉ nói ta làm sao biết được chứng cớ ở đâu?"

Ngạn Nghê lập tức nói: "Trên bệ cửa sổ khẳng định có dấu vân tay của hắn! "

Vương Cẩm Duy phẫn nộ cắn răng: "Đó là tối hôm qua anh nói lạnh tôi đi đóng cửa sổ. "

-Ngươi có chứng cớ gì?

"Ngươi có chứng cớ gì?"

"Ngươi vương xx, ta xxx của ngươi XX!"

Ngạn Hi theo tầm mắt nam nhân, chú ý tới móng vuốt mình và áo khoác da nắm nhau...

Thao tác!

Hắn giống như cầm một củ khoai lang nóng bỏng, mạnh mẽ hất tay đối phương ra, hướng nam nhân đứng ngoài cửa sổ lấy lòng cười.

Nhưng rõ ràng, nó đã được trễ một bước. Sau khi khuôn mặt của người đàn ông biến mất trong rèm cửa, chuông cửa reo.

Bốn người trong đại sảnh đều sửng sốt.
Áo khoác da vừa rồi cũng chú ý tới tầm mắt của người đàn ông gϊếŧ người, anh không phải cao tầng cục cảnh sát, không biết Thiệu Chí Thần, lúc này cũng nhịn không được run lên: "Vừa rồi, vị vừa rồi là..."

"Là đối tượng của ta." Hắn đem tầm mắt hướng về phía hai tay áo khoác da, "Hắn rất dễ ghen, vài phút cuối cùng cùng bàn tay của ngươi nói lời tạm biệt đi. "

Áo khoác da: "!!! "

Chuông cửa không kiên nhẫn nghĩ, Ngạn Hi chạy tới mở cửa. Ngoài cửa, chỉ thấy nam nhân cao lớn đem ánh sáng bên ngoài ngăn hơn phân nửa, đang không ngừng phóng thích khí lạnh.

Ngạn Hi vươn bốn ngón tay đặt lên đỉnh đầu: "Hiểu lầm! Không nɠɵạı ŧìиɦ, không làm bậy, không đội mũ xanh cho anh! "

Thiệu Chí Thần nhìn thoáng qua áo khoác da, cười lạnh một tiếng: "Cậu cũng không có khả năng ánh mắt kém như vậy. "
"Đừng như vậy, người là công an nhân dân, rất vĩ đại." Ngạn Hi túm lấy chồn nhung của anh ra hiệu cho anh nể mặt người ta.

"Vậy anh lại nói trên ghế sofa là chuyện gì xảy ra?" Thiệu Chí Thần tinh mắt nhìn thấy Vương Cẩm Duy đang cãi nhau với Ngạn Nghê, đối phương chạm tới tầm mắt của anh, hạ thân căng thẳng, khí thế vốn đầy người nhất thời dùng tốc độ có thể thấy được uể oải.

Ngạn Hi vẻ mặt hoài nghi: "Chỉ có cánh tay nhỏ bắp chân này của cậu, cũng có thể chơi bóng đá? Bóng đá bạn cũng giống nhau. "

Anh nói lời này là cố ý, kỳ thật Thiệu Sanh Tinh trong số các bạn cùng trang lứa đã rất cao, cho dù là tập thể dục buổi sáng trong đội ngũ năm ba, cũng không có ai cảm thấy không đúng, hơn nữa bộ dáng ngạo mạn của cậu, hoàn toàn không có một chút đáng yêu mà tiểu hài tử nên có!
Bị người ta chọc trúng vấn đề chiều cao vô cùng để ý, Thiệu Sanh Tinh quả nhiên tức giận, hai người bắt đầu cách không đánh nhau, cuối cùng Thiệu Sanh Tinh bị tầm mắt Thiệu Chí Thần liếc tới đánh bại, ủy khuất thu tay lại: "Tôi nhất định sẽ ăn nhiều rau, đến lúc đó khẳng định cao hơn cậu rất nhiều! "

Ngạn Hi hơi nhớ lại chiều cao của Long Ngạo Thiên trong sách, không khác gì Thiệu Chí Thần, ít nhất sẽ không thấp hơn 186.

Có phải cậu nên dỗ Thiệu Sanh Tinh ăn ít rau củ, nói không chừng có thể ngăn chặn chiều cao của Rắm Thối này, bằng không sau này lớn lên cậu đánh cũng đánh không lại a...

Đêm đó, Ngạn Hi gọi điện thoại cho bệnh viện tư nhân hẹn trước, ngày hôm sau liền mang theo bản sao đi qua.

Bác sĩ đã đưa cho anh ta một danh sách và yêu cầu anh ta đi theo các bước trên.
Các mục đầu tiên là kiểm tra thường xuyên, tiếp theo là một siêu âm B và "jingye" xét nghiệm.

Ngạn Hi nhìn thấy ánh mắt cuối cùng đều thẳng tắp, anh vừa lẩm bẩm uống một chai nước lớn, một bên làm công tác tư tưởng cho mình.

Hắn đối với bản thân coi như hiểu rõ, hắn không phải loại người có du͙ƈ vọиɠ X rất mạnh, chỉ nói xuyên qua hai tháng này, hành vi của hắn một cái đếm tay còn ngại nhiều. Ở trên giường sợ làm bẩn chăn, vào phòng vệ sinh lại cảm thấy xấu hổ, trống rỗng không có cảm giác an toàn, làm tròn đi vào, chẳng khác nào không có cuộc sống. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi