SAU KHI GẢ ĐẾN MẠC BẮC

 Lúc trước nàng nói có bao nhiêu vô tình, bây giờ lại mềm nhũn trong vòng tay hắn, ngoan ngoãn làm sao.

  Ngụy Nghiên vén chăn đứng dậy mặc quần áo, Thẩm Du Khanh đang nằm trên giường, nghe thấy động tĩnh liền ngước mắt nhìn hắn, thấp giọng thì thầm: "Chàng đi đâu vậy? "

  Giọng nói mỏng manh, yếu ớt vô lực.

  Hai tay Ngụy Nghiên đang thắt lưng da ở hông, thắt rất tỉ mỉ, không còn nhìn thấy bộ dáng phong lưu vừa rồi. Trong mắt hiện lên ý cười, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng, khom người đến bên giường, hôn lên bầu ng ực tròn trịa, "Đi gặp người."

  "Ai vậy?" Thẩm Du Khanh nhướng mi, đôi mắt đen ngân ngấn nước.

  Ngụy Nghiên mím môi, "Nam nhân."

  Thẩm Du Khanh mắt cong cong, giả vờ không thèm để ý nói: "Ta đâu hỏi chàng cái này."

  "Muốn nói cho nàng biết." Ngụy Nghiên nhích ra xa một chút, áp sống mũi bên, hơi thở hòa quyện, trên người nàng còn có hơi thở của hắn.

  Lại nói tiếp: "Ta sẽ về sớm.".

  Thẩm Du Khanh c ắn môi dưới, lúc hắn định hôn lại, nàng đột nhiên kéo chăn che kín cả người để chặn lại.

  "Ai quản chàng khi nào thì về."

  Ngụy Nghiên híp mắt, trên môi mang theo ý cười, cố ý đưa tay vào xoa xoa rồi mới đứng dậy.

  Sau khi chỉnh lại áo choàng, hắn nhìn vào trong lần cuối rồi mới quay người mở cửa ra ngoài.

  Thẩm Du Khanh kéo chăn xuống, dán mắt vào cánh cửa đóng kín, nhớ lúc nàng hỏi hắn đã trả lời luôn là một nam nhân. Khóe môi bất giác nhếch lên, nàng quay lưng về phía cửa, thầm nghĩ mình đâu để bụng chuyện hắn gặp là nam hay nữ.

  ...

  Đêm khuya vắng vẻ, Ngụy Nghiên ẩn mình trong bóng tối đi đến ngôi nhà ở phía tây thành.

  Sau khi gõ hai tiếng, người hầu nhanh chóng ra mở cửa.

  "Vương gia, Tiểu Triều Vương đang ở đại sảnh chờ ngài." Người hầu khom người nghênh đón đi vào.

  Tòa nhà này là nhà riêng của Ngụy Nghiên khi hắn còn ở Thượng Kinh, rất ít người biết đến. Giấu Ngụy Cảnh ở đây hắn cũng coi như yên tâm.

  Ngụy Cảnh nghe thấy tiếng người đã đi ra trước, nhìn thấy người đi vào ngoài sân, như bị ai nhéo đến nghẹn thở, "Tam ca!"

  Hắn gọi một tiếng, khom người làm lễ.

  Ngụy Nghiên nhíu mày, mím môi mỏng, vỗ vỗ lưng hắn: "Ngoại tổ nói ngươi rất có thiên phú lại thông minh, nhìn thấy ta làm gì nóng nảy như vậy?"

  Hai anh em đã mấy năm không gặp, Ngụy Nghiên lớn hơn hắn hơn hơn 10 tuổi, Ngụy Cảnh từ nhỏ đã biết được công trạng của anh trai mình từ ngoại tổ, vô cùng ngưỡng mộ hắn. Hắn lại không cam lòng bị mắc kẹt ở nơi chật hẹp nhỏ bé, lại nghe nói trong triều nguy cấp, vì thế mới chủ động gửi thiệp mời muốn anh trai mình phò tá làm đế vương đời tiếp theo. Ngụy Cảnh vốn ngưỡng mộ Ngụy Nghiên, thầm quyết tâm giống như anh trai mình.

  "Mấy năm không gặp, Cảnh Nhi rất nhớ Tam ca, hiện giờ nhìn thấy ca ca, ta tất nhiên trong lòng kích động." Ngụy Cảnh đứng thẳng, hắn vẫn còn thiếu niên, bên cạnh Ngụy Nghiên là đàn ông trưởng thành, thân hình có vẻ mảnh khảnh.

  Ngụy Nghiên buông tay, đi vào nhà trước: "Ngươi đã quyết định như vậy, ta sẽ mở đường cho ngươi, nhưng sau này ngươi phải tự mình đi."

  "Cảnh Nhi hiểu rồi." Ngụy Cảnh đi theo phía sau, "Triều đình thối nát, luật pháp thất truyền, Đại Chiêu đầy rẫy con nhà nghèo không nơi nương tựa, huyết mạch của danh gia vọng tộc đan xen khó gỡ, đã ăn sâu bám rễ. Cảnh Nhi mấy năm nay đọc đã hiểu, trong lòng có hoài bão, ta muốn giống như Tam ca trừ bỏ nịnh thần, trảm bọn tiểu nhân, tên tuổi đi vào sử sách."

  Hai người bước vào rồi ngồi xuống.

  Ngụy Nghiên trong lòng cũng biết đệ đệ này không giống mình.

  Hắn là dã thú thảo nguyên không chịu trói buộc, còn Ngụy Cảnh là người cốt cách văn nhân, tuổi còn nhỏ nhưng đã mang hoài bão dã tâm.

  "Thượng Kinh không ai từng thấy ngươi, cũng không ai biết ngươi tồn tại, mấy ngày tới đừng đi ra ngoài, thời cơ đến ta an bài ngươi tiến cung." Ngụy Nghiên trầm giọng nói.

  Ngụy Cảnh không nhịn được nói: "Tam ca bảo ta chờ, sao không để ta trực tiếp dẫn rắn ra khỏi hang?"

  "Ngươi không cần dụ rắn, rắn đã ra rồi." Ngụy Nghiên gõ ngón tay trên bàn, "Chuyện này ta tùy ý sắp xếp, ngươi tùy tiện hành động chỉ rước họa vào thân mà thôi."

  Ngụy Cảnh biết anh trai xưa nay luôn nghiêm khắc, trước kia hai người rất ít gặp mặt, anh trai gửi thư luôn là thúc giục hắn học hành. Có lẽ cũng bởi vì anh trai hắn mấy năm này đều đánh giặc nơi biên ải, tướng mạo so với nam nhân bình thường càng dữ tợn hơn, nhìn vào làm cho người ta sợ hãi.

"Cảnh Nhi hiểu." Ngụy Cảnh đáp.

  "Ta tới là để cho ngươi an tâm, hiện tại chỗ ở của ngươi nhất định không được bại lộ, sau này cũng không được gửi thư đến trạm dịch nữa." Ngụy Nghiên nhìn hắn nói.

  Ngụy Cảnh cúi đầu, "Tam ca, Cảnh Nhi có 1 chuyện muốn hỏi Tam ca."

  "Có chuyện gì vậy?" Ngụy Nghiên nói.

  Ngụy Cảnh nhướng mắt: "Cảnh Nhi có thể gặp Hoàng thượng không?"

  Ngụy Nghiên ánh mắt hơi trầm xuống, "Vì sao muốn gặp ông ấy?"

  "Cảnh Nhi thường nghĩ nếu như năm đó mọi chuyện khác đi, ta sẽ đối xử với mẫu phi như thế nào. Trong cung hoàng tử không nhiều, ngoại tổ nhà nghèo nhưng địa vị rất tốt, mẫu phi nếu sinh thêm con trai thiên hạ sẽ càng đố kỵ, hơn nữa Hoàng thượng không có lòng bao dung nâng đỡ kẻ bần hàn, lại ỷ vào quý tộc, cho nên mới bày ra một kế xấu xa như vậy, làm ra loại chuyện này."

  "Nhưng nếu Cảnh Nhi là hoàng đế, sẽ không vì thế lực của quý tộc mà đàn áp dân nghèo. Tuy không thể diệt trừ, nhưng cách cai trị cân bằng lẫn nhau, đối đầu giằng co sẽ không đến mức gây ra hỗn loạn."

  "Cảnh Nhi cũng có lòng riêng muốn gặp Hoàng đế, muốn nói cho ông ta biết đứa trẻ năm đó còn chưa chết, muốn hỏi ông chính tay giế t chết mẫu phi có hối hận hay không."

  Ngụy Nghiên trầm mặc một lát, "Ông ta bệnh nằm liệt giường bởi vì có người hãm hại, càng ngày càng nặng."

  "Tam ca..." Ngụy Cảnh kinh ngạc.

  Ngụy Nghiên nói tiếp: "Ông ấy biết người hãm hại mình là ai, nhưng cũng không ngăn cản."

  "Ý của Tam ca là Hoàng thượng đã biết những người kia âm thầm ra tay, chúng ta thì sao?"

  "Ông ấy không biết sự tồn tại của ngươi." Ngụy Nghiên nói, "Ta ở lại Thượng Kinh, bất luận là gì thì giờ mục tiêu trong ngoài cung đều sẽ hướng lại ta."

  "Hiện tại ngươi chỉ cần ở trong nhà này chờ thư của ta, ta cùng ngoại tổ đã sắp xếp chỗ ở, ở Thượng Kinh sẽ không sao."

  "Tam ca hành sự thì Cảnh Nhi yên tâm." Ngụy Cảnh liếc mắt nhìn sắc trời, "Đã khuya rồi, không bằng Tam ca ở trong viện nghỉ ngơi một đêm."

  "Không cần." Ngụy Nghiên đứng dậy, nhớ tới lúc rời đi đã nói với nàng mấy lời, hiếm khi cười nói: "Còn có người chờ ta."

  Ngụy Cảnh híp mắt, "Người Tam ca nói là nữ nhân?"

  Ngụy Nghiên không phủ nhận: "Tam tẩu của ngươi."

  "Chậc chậc." Ngụy Cảnh trêu chọc, "Tam ca cũng chưa từng nhắc qua với Cảnh Nhi, về muộn như vậy Tam tẩu sẽ không tức giận chứ?"

  "Tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh thì biết cái gì?" Ngụy Nghiên dùng cùi trỏ vỗ vào gáy hắn, Ngụy Cảnh trên đầu tê rần, che lại ót, đau đến nhe răng, "Tam ca không biết chăm sóc người như vậy, cũng không biết Tam tẩu coi trọng điểm nào?"

  Ngụy Nghiên nhếch miệng cười, "Tiểu tử ngươi sao biết ta không chăm sóc." Hắn vỗ tay áo đi ra ngoài, "Gặp Tam tẩu nhà ngươi thì nói ngọt một chút, dám nói bậy một câu, xem ta đánh ngươi."

  "Tam ca còn tưởng ta là trẻ con." Ngụy Cạnh không phục, đi theo phía sau.

  "Ngoan ngoãn ở lại đây đi, đường trước mắt Tam ca giúp ngươi đi." Ngụy Nghiên xoay người, sắc mặt nghiêm túc nói.

  Ngụy Cảnh cụp mắt, khom người hành lễ, thiếu niên thân hình gầy gò nhưng lưng thẳng tắp, giọng nói trong trẻo, ánh mắt chân thành: "Tam ca vĩnh viễn là Tam ca của Cảnh Nhi, bất kể là lúc nào. Tình nghĩa mấy năm nay Cảnh Nhi đều sẽ ghi tạc trong lòng."

  ...

  Khi Ngụy Nghiên quay về, đèn trong phòng đã sáng, trên giường không có ai.

  Hắn cau mày, nhìn sau án.

  Rèm hạt treo mảnh như hạt mưa.

  Ngụy Nghiên từng bước đi tới, giơ tay vén rèm lên, cô gái ngồi sau án nghe thấy tiếng động cũng ngước mắt lên.

  Đập vào mắt là đôi mắt sáng ngời, đôi môi đỏ tươi, sau đó là chiếc cổ trắng như tuyết của nàng. Khuôn mặt quá mức xinh đẹp, sáng chói như những hạt châu, sợ là thế gian không có giai nhân nào đẹp được như vậy nữa.

  "Chàng về rồi." Thẩm Du Khanh đóng sách lại, ngồi thẳng người nhìn anh.

  Ánh mắt Ngụy Nghiên vẫn dán trên mặt nàng, hắn vén rèm đi vào, "Đang xem gì vậy?"

  "Thiếp lấy một cuốn sách trong phòng chàng, tùy ý mở thôi." Thẩm Du Khanh giơ cuốn sách trong tay lên, Ngụy Nghiên nhìn thấy rõ ràng hai từ " Binh lính" trên đó. Đó là cuốn sách hôm qua hắn bảo người đưa tới. Lâu rồi không về Thượng Kinh, không biết dân gian có đàm luận binh pháp hay không.

  "Xem có hiểu không?" Ngụy Nghiên từ phía sau ôm eo nàng, trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài.

  Thẩm Du Khanh dựa vào ngực anh, thành thật nói: "Thiếp chỉ đọc được chữ, nội dung như nào không thể hiểu."

  Ngụy Nghiên nghe thấy buồn cười, hôn lên mặt nàng một cái, cầm tay lật sách lần nữa: "Ta dạy nàng nhé?"

  "Thiếp học thứ này làm gì?" Thẩm Du Khanh theo động tác của hắn mở sách ra nhưng không có hứng thú.

  Ngụy Nghiên nói: "Binh giả, quỷ đạo dã, cố năng nhi kỳ chi bất năng, dụng nhi kỳ chi bất dụng, cận nhi kỳ chi viễn, viễn nhi kỳ chi cận."*

*Binh pháp Tôn tử: Dụng binh trong chiến tranh là một thuật gian trá, có thể đánh nhưng lại giả vờ thua, muốn tấn công nhưng lại giả vờ lui quân, muốn đánh gần nhưng lại giả bộ đánh xa, sắp tấn công chỗ xa nhưng lại giả vờ đánh gần.

  "Hành quân đánh giặc là một thuật bất ngờ, tính toán lòng người cũng là một loại binh pháp. Đánh bất ngờ, rút bất ngờ, học cũng không có hại."

  Thẩm Du Khanh nhướng mày, "Chàng dạy thiếp tính kế lòng người?"

  Ngụy Nghiên vô thức cụp mắt xuống, thấy rõ làn da trắng nõn trên ngực nàng, nhếch môi, "Nàng thật sự không cần ta dạy đâu."

  Thẩm Du Khanh không vui, quay đầu đẩy ng ực hắn, "Ý chàng là thiếp tâm địa độc ác, giỏi tính kế?"

  "Ta đâu có nói thế."

  Quyển sách rơi xuống đất cũng không ai để ý, Ngụy Nghiên siết chặt vòng tay, "Nhưng nàng đối với ta như nào, ta lại nhớ rõ."

  "Thiếp đối với chàng như nào chứ." Thẩm Du Khanh hờ hững hừ một tiếng, "Chàng thật vô lý."

  Ngụy Nghiên cười khẽ, "Muốn ta nhắc nhở sao?"

  Ánh mắt nàng run lên nhưng vẫn không nói lời nào, Ngụy Nghiên tiếp tục, "Khi hai ta còn chưa quen biết, nàng đối với ta làm những chuyện gì, như thật mà giả, giọng điệu nhẹ tênh nói lời trêu chọc, đã quên hết rồi sao?"

  "Nếu một hai phải hỏi tới thì còn không phải vì chàng làm mấy chuyện hạ lưu trước sao." Thẩm Du Khanh nhớ lại lúc đó, trong lòng vẫn còn tức nghẹn.

  Ngụy Nghiên càng muốn nàng tự mình nói ra, "Ta làm cái gì?"

  "Chàng..." Thẩm Du Khanh quay đầu nhìn vào mắt hắn, thấy nụ cười nham hiểm kia liền hiểu ra: "Chàng cố ý." Nàng cắn môi, linh hoạt lách khỏi vòng tay hắn, "Không còn sớm nữa. Thiếp có chút mệt rồi."

  Ngụy Nghiên đứng yên tại chỗ, thẳng người nhìn bóng dáng yểu điệu rời đi của nàng, nhếch miệng cười, đưa tay chạm vào khóa ẩn của thắt lưng da, ấn hai cái.

  Nàng ngày càng nhẹ nhàng với hắn.

  ...

  Rạng sáng, Ngụy Nghiên dậy trước, Thẩm Du Khanh mở mắt ra, bên gối không có ai.

Nàng xoa xoa eo đau nhức, nửa đêm hôm qua hắn lại hành hạ nàng, cả đêm thật không dễ chịu.

  Cửa bị đẩy ra, có người từ bên ngoài bưng một đ ĩa cháo vào nhà. Khi Thẩm Du Khanh nhìn sang, trước mắt là một bóng người cao lớn.

  Tóc hắn búi cao, thắt lưng da thắt chặt, quần áo chỉnh tề, nhìn không ra bộ dáng phóng túng khi tối.

  "Dậy ăn đi." Ngụy Nghiên đặt tay dưới eo nàng, xoa bóp một nắn.

  Thẩm Du Khanh không thể chịu được nữa, lườm hắn, "Chàng có thể đứng suốt ngày đ ộng tình được không."

  "Không phải vì nàng ở đây sao." Ngụy Nghiên ngậm lấy môi nàng, bàn tay không dừng, "Không dậy còn muốn ta đút sao?"

  "Lát nữa thiếp về, chàng đừng động." Thẩm Du Khanh thở ra một hơi, môi cắn chặt.

  Hô hấp của Ngụy Nghiên càng lúc càng dồn dập, lại xoa xoa thêm chút, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ một cái, nghiến răng nói: "Đừng dông dài nữa, mau đứng lên."

  Nói xong liền xoay người bước đi.

  Thẩm Du Khanh ôm chăn nhìn bóng lưng hắn đi xa mà muốn cười.

  Nàng về phủ đã quá trưa, hôm qua còn chào Thẩm Du An ở nhà, hôm sau quay lại cũng không ai hỏi han gì.

  Có lẽ bởi vì nàng trở về Thượng Kinh mang không khí vui mừng, thân thể Vương thị rất tốt, không cần uống nhiều thuốc nữa, sắc mặt hồng hào, có thể ứng phó mấy yến tiệc mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

  Kể từ ngày đó, Thẩm Du Khanh cũng không đi tìm Ngụy Nghiên nữa, ở nhà cũng không nhắc tới Ngụy Nghiên.

  Sáng nay, Thẩm Du An liền trốn đến viện Thẩm Du Khanh.

  "Biểu tỷ, nếu tỷ thật sự không thích thì cứ nói với thế bá, bá sẽ không bỏ qua cảm nhận của tỷ đâu." Thẩm Du Khanh an ủi.

  Thẩm Du An mặt không biểu cảm, "Lần này cha tỷ sẽ không bỏ qua đâu." Nàng giống như vừa nghĩ tới điều gì, nói: "Gả ai mà chả là gả, không gặp được người chân thành thì gả ai cũng vậy thôi."

  Thẩm Du Khanh cảm thấy có gì đó bất thường, nhớ ra ngày Ngụy Nghiên bị thương chính là Đại hoàng tử và biểu tỷ giật dây, dẫn nàng đến tửu quán.

  "Biểu tỷ, tỷ cùng Đại hoàng tử có chuyện gì sao?" Thẩm Du Khanh hỏi.

  Thẩm Du An trên mặt nhìn không có bất thường, "Chỉ là bạn cũ mà thôi, ta cùng hắn có thể có chuyện gì chứ."

  "Muội biết mà, ta từ nhỏ đã nói qua, tuyệt đối sẽ không gả cho nam tử có chính thê có thiếp thất."

  Thẩm Du Khanh nghĩ lại, đúng là nàng ấy có nói, nhưng giờ sao cảm giác có chút khác thường.

  Khi tôi tớ đến mời Thẩm Du An trở về, nàng không còn cách nào khác, đành kéo Thẩm Du Khanh đi cùng.

  Địa điểm gặp nhau là ở ngọn núi phía sau chùa Ân Quang trong thành.

  Nhìn thấy người đàn ông ở sau núi, Thẩm Du Khanh tự giác tránh đi, để lại hai người Thẩm Du An.

  Chùa Quang Âm là ngôi chùa Phật giáo đầu tiên ở Thượng Kinh, được xây dựng rất rộng rãi, Thẩm Du Khanh đi một vòng liền thấy một người trước mặt mình, "Tửu Nhi."

  Thẩm Du Khanh ngước mắt lên, sững người làm lễ, "Tiên sinh."

  Hành Nghiêm cười nói: "Ta và nàng không cần khách khí như vậy."

  "Nếu là trước đây thì không sao, nhưng hiện giờ Tiên sinh và ta không có hôn ước, xung quanh có rất nhiều người, nhất định phải tránh hiềm nghi." Thẩm Du Khanh lạnh nhạt nói.

  Mấy lần trước, là bởi vì Ngụy Nghiên gặp nàng cùng Hành Nghiêm cùng một chỗ cho nên mới chọc hắn khó chịu. Nàng không cấm được tự hỏi liệu có phải là Tiên sinh cố ý hay không.

  Thẩm Du Khanh nói một cách dứt khoát, Hành Nghiêm trên mặt nhìn không ra cái gì, cười nhẹ, "Tửu Nhi đã nói vậy, nơi này chỉ có một lôi ra, nàng đi ra ngoài trước đi, ta lúc sau sẽ ra."

  Hành Nghiêm từ từ nói.

  Thẩm Du Khanh có chút xấu hổ, "Đa tạ tiên sinh."

  ...

  Thẩm Du An cùng người xem mặt không được bao lâu đã tìm cớ để đi trước.

  Cách đó không xa, nhìn thấy cỏ cao át một người, nàng lướt qua trong tâm trí và bước đi chậm rãi.

  "Đại hoàng tử làm sao lại tới đây?" Thẩm Du An đã sớm nhìn ra chính là hắn, ở nơi hoang vu đi lại không tiện này, khó có thể tưởng tượng hắn tới nơi này làm gì.

  "Ta có hẹn đang đợi người, sao Thẩm cô nương lại ở đây?" Ngụy Ấn nói.

  Đôi mắt trong veo của Thẩm Du An khẽ động: "Ngươi thực sự không biết vì sao ta lại ở đây?"

  "Thẩm cô nương nói đùa, ta làm sao biết được."

  "Ngụy Ấn, ngươi thật sự không có nửa phần tình cảm gì với ta sao?" Thẩm Du An nhéo đầu ngón tay buông thõng bên hông, máu toàn thân như đông cứng lại, chỉ đợi hắn nói một câu.

  Gió lạnh nổi lên, đã là cuối thu, dường như lạnh thấu vào trong xương.

  Ngụy Ấn rũ mắt, ánh mắt như bị rút đi, khi chậm rãi hướng lên lại bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.

  "Thẩm cô nương hẳn là biết trong phủ của ta có một tiểu thiếp, ta cũng đã sớm định cho nàng làm Hoàng phi."

  Thẩm Du An ánh mắt lóe lên, không khỏi lảo đảo một cái.

  Tay Ngụy Ấn khẽ động, nhưng rốt cuộc cũng không đưa tay ra.

  "Ta đáng bị như vậy." Thẩm Du An rơm rớm nước mắt, đang định nói thì nam tử nàng vừa gặp đã quay lại: "Thẩm tiểu thư, ta vừa thấy khăn của nàng bị rơi."

  "Cảm ơn công tử." Thẩm Du An lại cười, rất nhanh liền bình tĩnh lại, phảng phất đây chỉ là ảo giác.

  "Ta đại khái đã quên mất đường, không bằng công tử đưa ta về?" Nàng kéo vạt áo nam tử, hỏi.

  Nam tử kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vạt áo mình, "Vừa lúc ta biết đường quay lại, để ta đưa Thẩm tiểu thư."

  Thẩm Du An liếc người trên ghế gỗ lần cuối, nhưng hắn không nhìn nàng, thậm chí liếc qua cũng không nhìn một cái.

  Đủ nực cười rồi, nàng là người nực cười nhất. Thẩm Du An lúc này cảm thấy vô cùng buồn chán, còn có gì khảo nghiệm chứ, nàng là quý nữ danh gia, cũng không thiếu một nam nhân như Ngụy Ấn.

  Sau khi Thẩm Du An rời đi, người hầu mang áo choàng đến muộn, từ xa đã nhìn thấy Đại hoàng tử dùng khăn tay che miệng, ho dữ dội.

  Người hầu sốt sắng mặc áo choàng vào trước, "Ngài tội tình gì phải như vậy, rõ ràng bị bệnh mà còn đến đây thăm Thẩm tiểu thư. Ngài không nói rõ ràng, Thẩm tiểu thư sẽ không cảm kích đâu."

  "Ta không cần nàng cảm kích." Ngụy Ấn giơ tay, "Đi thôi."

  "Ngài không đợi Thẩm tiểu thư sao?" Người hầu hỏi.

  "Nàng ấy đã đi rồi."

  ...

  Lúc Ngụy Nghiên trở lại trạm dịch mới phát hiện trước cửa thêm một chiếc xe ngựa, không khảm vàng ngọc, nhưng dường như là độc nhất vô nhị ở Thượng Kinh xa hoa.

  Hắn nhìn lại, từ trong xe ngựa, rèm vén lên xuất hiện một người.

  Người đó mặc một thân bạch ngọc trường bào chạm khắc lông vũ, chân đi ủng mây chỉ bạc, lông mày dài xếch, mặt mày như ngọc, môi dày vừa vặn, có chút hồng hào.

  Ngụy Nghiên từ quân doanh Thượng Kinh trở về, đao trong tay còn chưa cắm vào thắt lưng, được giữ ngang chắc chắn, ánh mắt hắn nặng nề, không chút thân thiện.

"Hạ quan bái kiến ​​Hoài An vương." Hành Nghiêm trước tiên hành lễ.

  Ngụy Nghiên đè chuôi đao xuống, chỉ hếch cằm đáp lại xem như đáp.

  "Chuyện gì?" Hắn hỏi.

  Hành Nghiêm không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo, tiếp tục nói: "Hạ quan có một số lời muốn nói với Vương gia, hẳn ngài không muốn cho người trên đường nghe được."

  Ngụy Nghiên nhìn hắn một cái, sau đó xoay người, sải bước đi vào phòng, "Vào đi."

  Sau khi lên lầu hai dành cho khách, Ngụy Nghiên mở cửa bước vào phòng, tùy ý ném bội đao lên bàn, lấy khăn tay lau sạch bụi bặm trên mặt.

  "Vương gia hẳn là biết ta tới đây là vì ai." Hành Nghiêm thản nhiên nói.

  Cánh cửa được đóng lại để chặn tiếng người.

  "Ngươi muốn nói cái gì." Ngụy Nghiên ngồi xuống sau án, tùy ý khom chân, bên cạnh là đao vừa mới đặt ở một bên.

  "Tửu Nhi hẳn là đã nói với vương gia, ta cùng nàng lớn lên bên nhau từ nhỏ, nàng đối với ta như ca ca, sau trận lũ lụt năm đó, ta cứu nàng, chúng ta liền chung thân hẹn ước." Hành Nghiêm chậm rãi mở miệng, kể chuyện trước đây của bọn họ,

  Đương nhiên, mấy chuyện này Ngụy Nghiên biết rõ.

  Hắn lại nhìn Hành Nghiêm, đột nhiên nhếch miệng cười: "Tình cảm từ nhỏ lớn lên sao?"

  Hành Nghiêm ngồi đối diện với hắn, sắc mặt không gợn sóng, cũng không trả lời hắn.

  Ngụy Nghiên mân mê vòng ở chuôi dao, trong đôi mắt đen tràn đầy thâm ý, khóe miệng cong lên, "Tình cảm từ nhỏ lớn lên tính cái rắm!"

  Tay trong ống tay áo của Hành Nghiêm dần dần nắm chặt lại, "Vương gia tự kết luận như vây, Tửu Nhi sẽ vì người mà ruồng bỏ ta sao? Cho dù trước đây vì anh trai nàng ấy không còn, hay do chúng ta cùng nhau điều chế thuốc giải, ta cùng nàng ấy không phải chỉ là tình nghĩa sư đồ."

  Ngụy Nghiên không kiên nhẫn cởi hai nút cổ áo, nghe hắn nói xong liền nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ để ý sao?"

  Hành Nghiêm ngẩn ra, không ngờ hắn sẽ nói điều này.

  Ngụy Nghiên trầm giọng nói, mày kiếm sắc bén nhìn hắn, "Mấy ngày nay ngươi giở trò quỷ gì, ta đều không thèm để ý, bởi vì ta tin tưởng nàng sẽ xử lý tốt chuyện giữa hai người."

  "Chỉ cần trong lòng nàng có ta, không kẻ nào có thể uy hiếp."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi