SAU KHI GẢ ĐẾN MẠC BẮC

Dưới ánh trăng thăm thẳm, một chiếc xe ngựa ở đầu đường lộc cộc rời đi.

  Hành Nghiêm lấy tờ giấy viết thư từ trong tay áo ra, đó là bức thư mà Tần Thất gửi từ Mạc Bắc năm đó. Bức thư nói hắn tình cờ gặp Tửu Nhi và một nam tử mặc Hồ phục ở ngoài thành, cảm thấy mối quan hệ giữa hai người không đơn giản như Tửu Nhi đã nói.

  Đương nhiên là không đơn giản, theo y tính toán thời gian, lúc đó hai người đã ở bên nhau khá lâu. Hành Nghiêm không thể đoán được ý tứ việc Hoàng đế gả Tửu Nhi đến Mạc Bắc. Hoàng thất Đại Chiêu đang suy tàn, đương kim có ý truyền lại ngôi vị cho Hoài An vương, nếu vì Tửu Nhi chắc chắn có thể đưa Ngụy Nghiên về kinh, như vậy giữa hai người nhất định phải có một mối liên hệ không dễ cắt đứt.

  Hành Nghiêm nhận được bức thư, sai người nhanh chóng thúc ngựa.

  ...

  Việc ngoại tộc triều cống cho Đại Chiêu kể từ khi kiến triều chính là một việc quan trọng.

  Nay Chiêu Hòa đế lâm bệnh, vì long thể của hoàng đế, ngày triều cống chỉ hạ màn cuốn chiếu, quyền chủ trì giao cho Ngụy Nghiên.

  Hàng năm triều cống, quan viên nếu không có việc gì quan trọng hay bị bệnh trong nhà đều phải đưa gia quyến vào cung. Bệnh của Vương thị đã đỡ nhiều, Thẩm Du Khanh lo lắng trong cung xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên để Vương thị ở trong phủ dưỡng bệnh, một mình lên xe.

  Muốn vào cung phải đi qua hai đoạn đường dài, Thẩm Du Khanh ngồi trong xe ngựa có chút bối rối, luôn cảm thấy ngày hôm nay sẽ không bình thường, nhưng không biết tại sao.

  Ngoài cửa cung, tất cả vương tôn quý tộc đều vào cung, cung nhân chờ chủ tử trước cửa cung, cung kính nghênh đón vào cung.

  Nam Gia cũng đến sớm, vừa xuống xe đã nhìn thấy bóng người màu chàm. Nàng cẩn thận nhìn qua lại nhìn lần thứ hai, quả nhiên không nhận lầm người, giơ tay ra hiệu cho cung nhân dẫn vào lui ra ngoài, một mình đi về người phía xa.

  "Thẩm tiểu thư, Vương gia bảo nô tỳ dẫn ngài đến một nơi trước."Cung nữ thấp giọng nhìn chung quanh, sau khi xác định không có người chú ý, mới lấy ra một khối góc áo, Thẩm Du Khanh nhận ra là Hồ phục của Ngụy Nghiên, nhìn thị vài lần, sau đó gật đầu đi theo.

  "Thẩm tiểu thư." Cách đó không xa có một người đi tới, giọng điệu lạnh nhạt mà đắc ý.

  Thẩm Du Khanh ngước mắt lên, nhìn rõ người đó là ai.

  Tiểu cung nữ bên cạnh trước tiên hành lễ nói: "Nô tỳ bái kiến ​​Gia Hòa quận chúa."

  Thẩm Du Khanh là con gái Thượng thư, không có phong hàm, hiện giờ bên ngoài lại là hòa ly với Ngụy Nghiên, cấp bậc thấp hơn Nam Gia, đương nhiên vẫn phải làm lễ.

  Trước đó nàng chỉ nghe danh Gia Hòa quận chúa, cũng chưa từng gặp qua, hóa ra cô gái ngày đó chính là con gái của Trưởng công chúa đương triều.

  Trưởng công chúa trong triều cũng không phải con ruột của Thái hậu mà là con nuôi Ân gia năm đó. Mẹ đẻ mất sớm, trong nhà không ai nương tựa, Thái hậu thấy nàng đáng thương nên đem nữ nhi về nuôi, khi nàng lớn thì đính một mối hôn sự.

  Chẳng bao lâu sau, Trưởng công chúa có thai, vào cung xin Thái hậu ban phong hào cho Gia Hòa. Tính ra Thục Quý phi cũng là người Ân gia, khó trách Ngụy Nghiên nói mẹ của Nam Gia và Thục Quý phi có quan hệ thông gia. Ngẫm lại đã bao nhiêu năm, bọn họ là họ hàng lâu năm nên Thục Quý phi có ý định tác hợp cho hai người cũng không có gì lạ.

  Thẩm Du Khanh quy củ hành lễ.

  Nam Gia không để nàng đứng lên, cố ý đợi một lúc rồi mới nói: "Đứng lên đi."

  Biết nàng làm khó dễ, Thẩm Du Khanh trên mặt không có biểu tình gì.

  "Ta cũng vừa mới trở về không lâu, vừa về kinh nghe nói Tam ca cùng ngươi hòa ly." Nam Gia cười mấy tiếng, "Thế sự vô thường."

  Ngay lần đầu gặp gỡ, Thẩm Du Khanh đã biết tính khí của nàng ấy, hiện giờ nói điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

  "Thần nữ* còn có việc, đi trước." Thẩm Du Khanh hành lễ đang định cùng cung nữ rời đi, Nam Gia đột nhiên ngăn lại, "Nghe nói Thẩm phu nhân bị bệnh, ngươi không ở trong phủ tận hiếu, đến cung yến ở đây làm gì, còn chưa dứt tình với Tam ca của ta sao?"

*Từ Thần nữ này là cách gọi khiêm nhường chỉ con gái của hạ thần trong triều.

  Thẩm Du Khanh mất kiên nhẫn, sắc mặt trầm xuống, "Chuyện giữa ta và Hoài An vương đều có Hoàng thượng định đoạt, nếu quận chúa cứ khăng khăng nhúng tay vào, không phải là thánh ý sao."

  "Ngươi..." Nam Gia cũng chỉ vào nàng, sắc mặt tức giận đến tái nhợt, "Thẩm Du Khanh, ngươi thật to gan, dám đối với bổn quận chúa nói như vậy!"

  Hạ nhân thấy Nam Gia tức giận, sợ hãi đến mức quỳ xuống đất, cầu xin tha mạng.

  Thẩm Du Khanh liếc nàng một cái, cười nhạt nói: "Ta chỉ làm theo ý Hoàng thượng, chẳng lẽ làm theo thánh ý là mạo phạm quận chúa sao?"

Nam Gia không lường trước công phu ăn nói của nàng tốt như vậy, nếu nói thêm gì nữa khéo lại gán cho mình tội khi quân phạm thượng.

  "Ngươi nhớ kỹ lời hôm nay."

  Thẩm Du Khanh nhếch môi chành lễ: "Cung tiễn quận chúa."

  Nam Gia bực bội rời đi, theo sau là thị nữ tùy tùng đi cùng..

  "Đều đứng cả lên đi." Thẩm Du Khanh nói với đám cung nhân đang quỳ xung quanh mình.

  Cung nữ dẫn đầu nhìn Thẩm Du Khanh, nhỏ giọng nói: "Thẩm tiểu thư, chắc ngài không hiểu tính tình của quận chúa Gia Hòa rồi."

  "Nàng ta như thế nào không liên quan gì đến ta, đã phạm phải ta thì ta cũng không cần phải nhượng bộ." Thẩm Du Khanh nói.

  Nàng biết rõ tình thế hiện tại, danh hào Trưởng công chúa dễ nghe, nhưng một khi Thái hậu không còn sẽ không có người chống lưng, người có quyền lực nhất chính là Ngụy Nghiên.

  Thẩm Du Khanh trong lòng có phần tức giận, tất cả đều là tai họa của hắn, là nợ phong lưu của hắn, sao luôn tìm nàng gây chuyện, này thì tính là chuyện gì.

  Cung nữ dẫn Thẩm Du Khanh đến Lãng Đình Hoa viên, đó là một giá đình bên cạnh hòn non bộ ở trong cung điện.

  Sau khi đi đến hoa viên, cung nữ không biết đã lui xuống từ khi nào.

  Thẩm Du Khanh một mình bước vào, bốn góc của gian giữa hồ như có cánh bay, mặt nước dưới hồ sáng rực, trên mặt có sóng vỗ in hình mây mù trên bầu trời, đẹp đến kinh ngạc.

  Cô không khỏi xuất thần, bên eo nặng trĩu, người đàn ông phía sau ôm lấy eo, lồ ng ngực rắn chắc áp lên lưng nàng.

  "Ta trước đây vốn thích một mình tới đây." Hắn cười trầm nói: "Mẫu thân nói ta từ nhỏ đã ngang ngược, từ khi phát hiện nơi này trong cung liền không cho phép bất luận kẻ nào khác lại đây, ai cố lẻn vào ta sẽ đánh hắn."

  Trong mắt Thẩm Du Khanh nhất thời hiện lên một ý cười, nàng nhẹ giọng nói: "Đúng là việc chàng có thể làm."

  Ngụy Nghiên "chậc" một tiếng, dùng bàn tay to lớn ôm lấy ngực nàng, "Khi nào thời tiết ấm hơn, chúng ta thử ở đây xem."

  "Vô liêm sỉ." Thẩm Du Khanh hừ một tiếng, "Ai muốn cùng chàng thử."

  Ngụy Nghiên hôn lên đ ỉnh tóc nàng, cười nửa miệng, thì thầm vào tai.

  "Đi tìm muội muội tốt của chàng đi, ta không rảnh đi cùng chàng, hiện tại chúng ta cũng không có quan hệ gì." Thẩm Du Khanh ánh mắt khẽ động, khóe môi cong lên.

  Ngụy Nghiên nghe ra ẩn ý của nàng liền hỏi: "Có ý gì vậy? Ai là muội muội tốt của ta?"

  "Chàng còn muốn có mấy muội muội?" Thẩm Du Khanh trừng mắt nhìn hắn một cái, muốn đẩy ra nhưng lại bị hắn giữ chặt, không thể động đậy.

  Ngụy Nghiên tim đập thình thịch, trong lòng hiểu ra: "Nàng ở trong cung gặp qua Nam Gia sao?"

  Thẩm Du Khanh nghĩ thầm hắn nói nghe thật nhẹ, nàng đẩy tay hắn ra, quay người không nói gì, chuẩn bị đi ra ngoài.

  Ngụy Nghiên nhìn bóng nàng rời đi, không khỏi nhếch miệng cười: "Đêm qua con mọt sách kia đến trạm dịch tìm ta."

  Vừa dứt lời, Thẩm Du Khanh liền dừng lại, sửng sốt quay đầu nhìn sang: "Hắn nói gì với chàng?"

  Ngụy Nghiên trên môi nở một nụ cười, giả vờ thờ ơ nói: "Hắn nói với ta hai người tình cảm từ nhỏ lớn lên."

  Thấy nàng không nói chuyện, hắn tiếp tục nói: "Ta cũng không biết trước đây nàng cùng hắn tình cảm sâu nặng như vậy, hóa ra ta là người thừa."

  Thẩm Du Khanh phát hiện hắn đang cố tình nói, nghĩ đến tình cảnh trước khi mình rời Thượng Kinh, tương lai bất định, nàng và Hành Nghiêm vốn đã hứa hẹn cả đời, hắn đích thực là người thừa.

  Nàng đang muốn tức giận nói một câu, nhưng thấy hắn đứng ở trong nội đình, nói thực thản nhiên mà lại nghiêm túc, nhớ tới ngày đó hắn ở trong xe ngựa nói với mình, "Ta chỉ có mình nàng."

  Hắn vốn ở Mạc Bắc phóng túng không kiềm chế được, đến Thượng Kinh đã thu lại rất nhiều, nàng biết là tại sao, quay mặt đi không nói chuyện.

  "Chàng gọi thiếp đến đây có chuyện gì?" Nàng hé môi.

  Ngụy Nghiên đi tới trước mặt nàng, nửa cánh tay ôm lấy người, trên mặt không cười, nghiêm túc nói: "Triều cống hôm nay sẽ có chút khác, nàng ngồi trong tiệc đừng chạy loạn."

  Ánh mắt hắn trầm thấp nhìn nàng, như rất quan trọng.

  Mấy ngày nay ở Thượng Kinh trong triều có sóng ngầm kích động, nàng không ở trong triều nên không biết, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt của cha khi về phủ, liền biết đã xảy ra chuyện trọng đại.

  Thẩm Du Khanh không hỏi gì nhiều, gật đầu.

  Ngụy Nghiên đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa bên tai nàng, ánh mắt thâm thúy rơi trên mặt, đột nhiên cúi đầu, hai tay ôm lấy khuôn mặt nàng, bất ngờ hôn lên môi.

  Hô hấp triền miên, Thẩm Du Khanh lông mi run lên, nàng không trốn tránh, ra sức đáp lại hắn. Hắn ép xuống nặng nề, giống như muốn dùng hết sức.

  Khuyên tai rung lên, nàng mặt đỏ như mây, Thẩm Du Khanh dần dần mất đi khí lực, cánh môi bị hắn x0a nắn mềm mại, lộng lẫy như hoa mới nở.

  Con ngươi trong mắt như mang nước, trong đáy mắt đều là hắn.

  "Ta sống hơn 20 năm, chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy." Ngụy Nghiên cong khóe miệng, còn vuốt mặt nàng.

  Hơi thở nóng rực bao quanh, Thẩm Du Khanh mím môi dưới, không muốn để ý chuyện hắn càn rỡ nữa.

  "Nàng đi trước đi, ta đi xử lý một số việc." Ngụy Nghiên cọ cọ măt nàng, sau đó hôn lên môi như chuồn chuồn đạp nước rồi mới hoàn toàn rời đi.

  Thẩm Du Khanh cuối cùng cũng nhìn hắn, nói "Vâng" một tiếng và rời đi.

  Ngụy Nghiên đứng ở chỗ cũ, nhìn theo bóng dáng nàng rời đi.

  Chờ mọi việc ổn định, hắn sẽ vẻ vang cưới nàng vào phủ.

  ...

  Cung nữ dẫn đường đang đợi ở ngoài điện, nhìn thấy quý nhân đi ra, cũng không hỏi nhiều, chỉ cúi đầu dẫn đường.

  Trở về vẫn theo con đường cũ, Thẩm Du Khanh chìm đắm trong suy nghĩ hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng muốn Ngụy Nghiên hồi kinh là muốn truyền ngôi cho hắn, nhưng Ngụy Nghiên muốn trở về Mạc Bắc, vậy thì ngôi vị hoàng đế kia chắc chắn sẽ có người khác tiếp quản.

  Hoàng thất Đại Chiêu sa sút, Đại hoàng tử hai chân tàn tật không thể lên ngôi, Nhị hoàng tử thì ngu dốt bất tài, không có tâm cơ nên Hoàng thượng lại càng không thể truyền ngôi cho hắn. Tính toán như vậy, chỉ còn lại có Ngụy Nghiên, tìm đâu ra người trong hoàng thất?

  Thẩm Du Khanh cau mày, có chút khó hiểu.

  Đi một vòng hành lang, tiểu cung nữ đột nhiên dừng lại.

  Thẩm Du Khanh quay đầu lại, khẽ cụp mắt xuống rồi hành lễ, "Thần nữ bái kiến Nhị hoàng tử."

  Nhị Hoàng tử Ngụy Hách của Đại Chiêu là do cung nữ rửa chân của Hoàng hậu sinh ra, xuất thân ti tiện, khi còn bé luôn bị xem thường, đến giờ vẫn còn chưa thành gia lập thất, cả ngày trầm mê tửu sắc.

  Thẩm Du Khanh chuẩn bị rời đi, hắn ta cản đường, đuôi mắt nhìn chằm chằm nàng.

  "Thần nữ có việc, không tiện ở lâu." Thẩm Du Khanh lạnh lùng nói.

"Nàng là con gái út của Thẩm gia sao?" Ngụy Hách cười, nhìn nàng.

  Thẩm Du Khanh không trả lời hắn.

  Ngụy Hách tự nói: "Xem ra là vậy."

  "Phụ hoàng ban hôn sự cho nàng cùng Tam đệ, giờ lại cho hai các người hòa ly, cũng thật thú vị." Ngụy Hách chậm rãi nói: "Nếu Thẩm tiểu thư đã gả cho Tam đệ rồi lại hòa ly, không bằng nhìn xem ta thế nào? Ta sẽ chăm sóc nàng, đương nhiên không thua kém gì với Tam đệ mãng phu kia cả."

  Thẩm Du Khanh lui về phía sau một bước, "Nhị hoàng tử nói đùa rồi."

  "Ta không đùa với nàng đâu." Ngụy Hách đến gần nàng, vừa định dùng tay nâng cằm nàng lên thì từ xa truyền đến một giọng nói: "Thẩm tiểu thư."

  Ngụy Hách dừng lại, nheo mắt nhìn nọ.

  Thẩm Du Khanh quay người để tránh hắn, khi nhìn thấy người đi tới cũng ngẩn người.

  Người đến là Đại thái giảm chưởng ấn của điện Càn Khôn - Tống Phúc Đức.

  Tống Phúc Đức nhanh chóng đi tới trước mặt hai người họ, hành lễ trước, làm như chưa thấy chuyện gì xảy ra, cung kính nói với Thẩm Du Khanh: "Thẩm tiểu thư, Vương gia sợ ngài đi nhầm đường, cho nên đặc biệt sai nô tài dẫn người đi."

  Ngụy Hách hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Tống công công tới thật đúng lúc."

  Tống Phúc Đức cười nói: "Nhị hoàng tử nói phải, ý tứ của Hoàng thượng chúng ta đều hiểu, lúc này không thể đắc tội Vương gia đúng không?"

  "Thẩm tiểu thư cùng Vương gia tình cảm phu thê, nếu không phải lão nô để mắt, nào chó nào mèo khinh nhờn đi, đến lúc đó chúng ta cũng không giải thích được."

  "Đồ cẩu nô tài nhà ngươi, ngươi mắng ai là chó?" Ngụy Hách nhất thời tức giận, muốn đá hắn một phát.

  "Nhị hoàng tử, Tống công công chỉ ví dụ mà thôi, sao lại tức giận tự nhận chính mình vậy." Thẩm Du Khanh nói tiếp.

  Ngụy Khách nghiến răng, trừng mắt nhìn nàng.

  Lúc Hoàng thượng tứ hôn, Ngụy Hách chưa bao giờ để ý đến cô con gái út của Thẩm gia này, nhưng bây giờ nhìn thấy nàng, mới biết tất cả nữ nhân trước đây đều không quyến rũ bằng một phần nàng. Ngụy Hách trong lòng khó nhịn, chỉ hận mình xuất thân hèn mọn, cho dù là hoàng tử, nhưng cho đến nay vẫn chưa có nhà cao cửa rộng cùng nữ nhân nào nguyện ý gả cho hắn.

  "Vương gia, cho lão nô lắm miệng một câu. Thời cuộc đã thay đổi rồi, ngày sau không ai đoán được, đã như vậy sao không để thuận theo tự nhiên, nếu cứ trêu chọc, kết quả xui xẻo vẫn là mình gánh chịu." Tống Phúc Đức nói.

  Ngụy Hách nghĩ nghĩ, phất tay áo một cái, xoay người rời đi.

  Theo bóng người đi xa, Thẩm Du Khanh chậm rãi thở ra một hơi: "Hôm nay đa tạ công công."

  Tống Phúc Đức đỡ nàng: "Thẩm tiểu thư không cần đa lễ, là Vương gia không yên tâm ngài ở trong cung, cho nên để lão nô đến bảo vệ ngài."

  Trong lòng Thẩm Du Khanh dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nàng cố nén lại, đi theo đám cung nhân vào chính điện.

  ...

  Cung yến bắt đầu, cống triều đều có thể thấy.

  Triều Đại Chiêu đã lập từ lâu, mấy phiên triều cống này không phải chỉ một hai lần.

  Quần thần ngồi xuống trước, Thẩm Du Khanh tìm chỗ ngồi, nhìn thấy hai người ngồi bên.

  Thẩm Du An vui mừng khôn xiết: "Oản Oản, ngươi sao lại tới?"

  Nàng hôm nay từ nhà mẹ mà đến, vốn tưởng Thẩm Du Khanh đã tới từ lâu, không ngờ ngồi thật lâu mới nhìn thấy nàng.

  Thẩm Du Khanh không kể chuyện đã phát sinh, nở môi cười: "Ta có chuyện đến trễ."

  Thấy nàng không muốn nói tại sao, Thẩm Du An cũng không hỏi nữa, cười nói, trên mặt cười: "Oản Oản, ngồi xuống nếm thử rượu mơ này đi, không biết từ đâu tới, mùi vị còn ngon hơn so với trước đây.."

  Thẩm Du Khanh chạm ly, "Biểu tỷ lại như vậy rồi, Hoàng thượng còn chưa uống rượu, trở về cẩn thận bị cô mẫu trách phạt."

  "Không ai thấy thì sao mẹ có thể biết được, mà có biết thì sao chứ? Oản Oản không cần lo lắng cho bà ấy." Nàng ngửa đầu rót một ly, uống cạn.

  Thẩm Du Khanh mỉm cười, không nói thêm gì.

  Nửa canh giờ sau, trong đại điện quần thần đã đông đủ, cửa cung mở ra, hai tên thái giám cầm đèn đi vào, theo sau là một bóng người màu vàng sáng chói từ phía sau đi ra.

  Chiêu Hòa Đế bộ mặt trang nghiêm, mái tóc thúc ngọc quan, bức rèm châu mạ vàng che khuất khuôn mặt của ông, che khuất khuôn mặt uy nghiêm của ông.

  Mọi người cùng nhau hành lễ, Chiêu Hòa Đế lệnh cho bọn họ ngồi xuống.

  Thẩm Du An nhỏ giọng nói: "Nghe nói Hoàng thượng bệnh nặng, nhưng bây giờ xem qua, giống vẫn khỏe mạnh bình thường."

  Thẩm Du Khanh khẽ cau mày, chỉ sợ tình hình không lạc quan như vậy, nhìn bề ngoài thì khó thấy, nhưng nếu nhìn kỹ, Chiêu Hòa Đế rõ ràng đang cố sức, sau lần cống nạp này, bệnh nặng hẳn sẽ càng nặng hơn.

  Ngụy Nghiên đi phía sau Chiêu Hòa Đế, ngồi vào vị trí.

  Thẩm Du Khanh ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của hắn, trong chốc lát liền rời đi, nàng vẫn có thể thấy rõ nụ cười trên môi hắn.

  Sau khi các sứ thần yết kiến, trong điện tấu một khúc ca múa.

  Âm nhạc xa hoa có cảm giác khiến người ta trầm luân, Thẩm Du Khanh trước giờ luôn không thích ca múa trong triều, hơn nữa tâm trí nàng cũng không ở đây.

  Sau nửa canh giờ, ca múa rút lui, người ngồi đầu đứng dậy quỳ trong điện bẩm báo.

  "Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện muốn thỉnh cầu phụ hoàng làm chủ." Ngụy Hách chậm rãi nói.

  "Chuyện gì?" Chiêu Hòa đế âm điệu có chút tăng lên.

  Thẩm Du Khanh trong ngực nhảy lên một cách khó hiểu, nghĩ đến chuyện vừa rồi, trực giác mách bảo chuyện Ngụy hách cầu kiến có liên quan đến mình.

  "Nhi thần muốn thỉnh phụ hoàng làm chủ, cầu thú con gái út phủ Thượng thư - Thẩm Du Khanh." Ngụy Hách nhướng mắt, nhìn thẳng về người đang ngồi chỗ cao Ngụy Nghiên.

  Trong lúc nhất thời, toàn điện xôn xao, ai mà không biết con gái útThẩm gia chính là nữ nhân mà Hoàng thượng từng đính hôn cho Tam hoàng tử, tuy nói hai người đã hòa ly, nhưng nói ra lời như vậy lúc này cũng vô lý."

  Thẩm Du An lại gần, cả giận nói: "Oản Oản, hắn là có ý cầu thú ngươi, hiện giờ Tam hoàng tử đắc thế, đầu trâu mặt ngựa này còn dám trêu chọc."

  Thẩm Du Khanh không nói gì, cầm chén rượu trên bàn.

  "Nhị ca nói lời này nhưng còn chưa hỏi qua ta sao?" Ngụy Nghiên ngồi phía đầu, tùy ý nghịch ly rượu trong tay, ngước mắt, sắc mặt không tốt, "Nhị ca sợ là tin tức đến muộn rồi, không biết chuyện ta đã nói với phụ hoàng chuyện cầu thú, xin cưới con gái út Thẩm gia làm vợ."

  "Tam đệ lại dọa ta đi." Ngụy Hách nói, "Tam đệ nghe ta có ý cầu thú con con gái út Thẩm gia, để cứu mặt mũi của mình lại làm bộ nói đã sớm nói qua chuyện này."

  Ngụy Nghiên cười lạnh một tiếng, "Ngụy Hách, ta sao phải dọa ngươi."

  Hắn thậm chí còn không gọi Nhị ca.

  "Phụ hoàng, người thấy đó, Ngụy Nghiên lòng muông dạ thú, hắn hiện tại ngay cả tình nghĩa huynh đệ cũng không màng, phụ hoàng sao có thể truyền ngôi cho người như vậy!" Ngụy Hách vừa kích động vừa tức giận nói.

  "Ngươi câm miệng!" Chiêu Hòa đế kịch liệt ho khan một tiếng, "Trẫm sớm đã ban hôn thư, ít ngày nữa sẽ để cho bọn họ thành hôn."

"Phụ hoàng, nhi thần có điểm nào kém với Ngụy Nghiên chứ." Khuôn mặt của Ngụy Hách vặn vẹo, gần như phát điên.

  Hắn chịu cuộc sống như này đủ rồi, khi lão hoàng đế còn đó, hắn còn có thể tranh, nhưng lúc lão hoàng đế không còn nữa, hắn ngay cả tư cách tranh cũng không có.

  "Người đâu, mang tên nghiệp chướng này đi!" Chiêu Hòa Đế vỗ án nói.

  Một hàng binh lính mặc áo giáp đột nhiên đi vào trong điện, nhưng không có ý định đem Ngụy Hách ra khỏi đại sảnh. Binh giáp trên đao có códdeo bội, là quân lính hộ thành Thượng Kinh.

  Ánh đao lóe ra, trong điện nhất thời hỗn loạn.

  "Không được nhúc nhích." Tên cầm đầu vừa trường đao, thanh âm mang theo uy hiếp.

  Trong điện tiếng người hoảng loạn, nhát gan khóc thành tiếng, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

  Ngay sau khi người bên ngoài bước vào, mày mắt dài bạc trắng hai bên thái dương, vẻ ngoài già nua nhìn như người già. Hắn đang bảo vệ một phụ nhân bên cạnh mình, đó là Lưu Quý phi ở hậu cung.

  "Hoàng thượng, Lưu Quý phi có tin vui, thái y kết luận là con trai, thỉnh ngài thoái vị nhường ngôi, truyền ngôi vị hoàng đế cho đứa con trai này ngồi." Lưu Ngạn Chi nói trước.

  "Hoang đường!" Chiêu Hòa Đế tức giận vỗ án.

  Lưu Ngạn Chi không xu nịnh cũng không kiêu ngạo nói, "Thần chỉ hành sự sự theo lệ cũ, đâu ra hoang đường?"

  "Rượu trong điện đã bị bỏ thêm Nhuyễn Cân Tán, xin chư vị đừng cử động, nói không hay thì không biết ly nào có độc đâu." Lưu Ngạn Chi nhìn thẳng vào Ngụy Nghiên đang ngồi trên cao.

  Nghe xong lời này, Thẩm Du An ôm cổ họng nôn khan, đưa cổ tay qua trước mặt Thẩm Du Khanh, "Oản Oản, mau xem ta có sao không."

  Thẩm Du Khanh nhìn lên đoạn đầu đài, Lưu Ngạn Chi bỏ thuốc, nàng chỉ biết cố gắng ngăn cản Ngụy Nghiên.

  Ngụy Nghiên bình tĩnh đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra, "Người đã thư từ qua lại với Gia Luật Ân chắc là Lưu Thủ phụ đi."

  Lưu Ngạn Chi không phủ nhận, "Gia Luật Ân, tên rác rưởi đó, lâu như vậy cũng không diệt trừ được Vương gia, giữ lại cũng vô ích. Chẳng qua VƯơng Vương gia về muộn, trong triều mấy năm nay đã bị tai mắt của ta che kín, giờ đây thời cơ chín muồi, ta khuyên Vương gia nên chủ động truyền ngôi cho tiểu hoàng đế, nếu không đừng trách lão thần không khách khí."

  Ngụy Nghiên cười nói: "Lưu Thủ phụ thật sự cho rằng Hoàng thượng sẽ để cho ngươi ở trong triều muốn làm gì thì làm, để cho Lưu quý phi cùng nam nhân khác châu thai ám kết* sao?"

*Nghĩa như ăn ốc đổ vỏ.

  "Bổn vương ở Mạc Bắc nhiều năm như vậy, không phải là không quan tâm thế sự, chỉ là mấy ngày trước, bổn vương đã tra ra điểm mấu chốt của quân doanh Thượng Kinh, Lưu Thủ Phụ à, đám người đó hiện tại hẳn là đang bị nhốt trong lao ngục."

  "Ngươi có ý gì?" Lúc này Lưu Ngạn Chi mới hiểu ra, nhớ lại tất cả chỗ sơ sót, quả nhiên quá mức thuận lợi.

  Hắn vốn nghĩ tên nhãi năm đó mất trí khinh cuồng rời kinh thì có bản lĩnh gì chứ, rốt cuộc hóa ra là hắn thiếu cảnh giác.

  Lưu Ngạn Chi bị tống vào nhà lao, yến hội giải tán sớm.

  Tống Phúc Đức muốn đỡ Chiêu Hòa đế hồi cung, Ngụy Nghiên lệnh cho tiểu thái giám đang đứng bên dưới đi tới, nói với Tống Phúc Đức: "Công công đã vất vả hầu hạ mẫu phi ta, giờ nên nghỉ ngơi an hưởng tuổi già đi."

  "Tam hoàng tử, lão nô..." Tống Phúc Đức trong lòng bộp một tiếng.

  Ngụy Nghiên nói: "Hoàng thượng không uống những thứ thuốc đó, niệm đến tình cảm với mẫu phi, bổn vương sẽ không truy cứu những gì công công đã làm trước đó."

  "Tam hoàng tử, Hoàng thượng hại chết mẫu phi của ngài, còn giế t chết tiểu hoàng tử, ngài sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy." Tống Phúc Đức không cam lòng.

  Ngụy Nghiên giơ tay cho người đem hắn đi.

  Trong điện Càn Khôn, đôi môi của Chiêu Hòa Đế hơi hé mở, đôi mắt khép hờ, hơi thở nông và yếu ớt, giống như ngọn nến trước gió.

  Ngụy Nghiên đứng bên long sàng, mắt đen lạnh lùng, giơ khăn tay lên lau đi vết bẩn vừa mới ứa ra từ khóe miệng ông.

  Chiêu Hòa Đế tầm mắt mơ hồ, cảm giác được động tác bên người, khẽ cười nói: "Trẫm không nghĩ tới lúc này bên người lại là ngươi."

  Ngụy Nghiên mặt không biểu cảm, ném khăn tay vào trong chậu, vỗ vỗ nước trên tay.

  Chiêu Hòa Đế biết hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, nụ cười nhạt đi, "Mấy ngày nay trẫm luôn mơ thấy mẫu phi của ngươi."

  "Nhớ rõ khi nàng vào cung, nàng đã cười với ta, nhưng ý cười đó không ở trong mắt, trẫm luôn biết nàng không thích điều này, cũng giống như ngươi."

  Ngụy Nghiên lạnh nhạt nói: "Người không đủ tư cách nhắc tới mẫu phi của ta chính là ngươi."

  "Đây là báo ứng của trẫm."Chiêu Hòa Đế trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói: "Những năm này trẫm càng ngày thêm nhớ nàng."

  Ông đột nhiên tự giễu cười một tiếng, "Chết cũng tốt, chết đi có lẽ còn có thể nhìn thấy nàng."

  Ngụy Nghiên sắc mặt trầm xuống, đột nhiên nói: "Đứa bé trong bụng mẫu phi ta vẫn còn sống."

  Chiêu Hòa Đế hơi giật mình, trong mắt lại hiện lên tia sáng.

  Ngụy Nghiên nói: "Năm đó mẫu phi đoán trước sẽ có chuyện nên sớm đổi hài tử, gửi đến chỗ ở của ngoại tổ."

  Cửa điện mở ra, một bóng thiếu niên bước vào, khí chất trẻ tuổi, mày mắt ba phần giống người năm đó.

  ...

  Việc đi đến hồi kết, năm ngày sau, Chiêu Hòa Đế lâm bệnh qua đời, truyền ngôi cho con trai thứ tư Ngụy Cảnh, điều này đã gây náo động trong triều. Lại bởi vì thủ đoạn của Hoài An Vương sắc bén, kinh hãi bốn phương, không ai dám nghi ngờ thân phận của Ngụy Cảnh.

  Sau khi thời hạn để tang hết, Thượng Kinh bước vào mùa đông lạnh giá, ban đêm đầy sương tuyết trắng, phóng tầm mắt chỉ thấy toàn tuyết.

  Thẩm Du Khanh đêm qua liền tới.

  Từ ngày Ngụy Nghiên đề cập đến hôn sự của hai người họ trong cung, sau khi về phủ, thái độ của cha nàng rõ ràng có chút không vui, nhưng cũng không giống như trước đây.

  Chiêu Hòa Đế bệnh chết, Ngụy Nghiên không lộ mặt, không làm gì cả, nhưng tối hôm qua hai người lần đầu gặp mặt, Thẩm Du Khanh nhìn thấy trong mắt hắn yên lặng cùng đau thương.

  Đêm đó, khi hai người ôm nhau ở trên giường, lòng bàn tay hắn chạm vào mặt nàng, hôn nhẹ lên trán, hắn giống như dã thú cô đơn trong rừng li3m vết thương, hấp thụ hơi ấm.

  Trái tim Thẩm Du Khanh bỗng có chút đau đớn, nàng vùi vào lòng hắn khẽ nói: "Ngụy Nghiên, chàng còn có ta."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi