SAU KHI GẢ ĐẾN MẠC BẮC

Bóng đêm dày đặc, nhà nào đèn nấy thắp đèn dầu ảm đạm, tường cung điện cao vút, bao vây người trong thành.

  Trong điện Càn Khôn

  Vị hoàng đế còn trẻ tuổi ngồi thẳng lưng, tỉ mỉ phê từng lỗi nhỏ trong tấu chương.

  Tang phục một tháng, thảo luận chính sự ngừng 5 ngày.

  Lần đầu ngồi vào vị trí đó, Ngụy Cảnh trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, bao gồm cả những lo lắng về tương lai và cả khí phách hăng hái. Hắn tin mình sẽ trở thành một vị hoàng đế tốt, vang danh sử sách, được vạn dân kính ngưỡng.

  "Hoàng thượng, Ân đại nhân thỉnh cầu." Tiểu thái giám khom người từ cửa đi vào.

  Ngụy Cảnh đặt cây bút trong tay xuống, trầm giọng nói: "Thỉnh Tổ phụ vào."

  Ân Khư dự định ngày mai trở về Dương Châu, ban ngày bởi vì nhiều tai mắt nên không tiện từ biệt, buổi tối nói một số chuyện từ sâu tận đáy lòng.

"Thần bái kiến ​​Hoàng thượng." Ân Khư giơ hai tay lên trên đầu, cung kính hành lễ.

  "Tổ phụ làm gì vậy?" Ngụy Cảnh đứng dậy đi xuống ba bậc thang, hai tay đỡ lấy vai Ân Khư, giọng nói của thiếu niên ngây ngô, "Tổ phụ, tuy rằng Cảnh Nhi bây giờ là Hoàng đế, nhưng Cảnh Nhi vĩnh viễn sẽ không quên công ơn dưỡng dục dạy dỗ của tổ phụ, không có những quy của của tổ phụ thì tất cả những thứ đó đều trở thành phế thải."

  Ân Khư quỳ gối đứng dậy, vẻ mặt hiền từ, đưa bàn tay khô héo vuốt v e bờ vai Ngụy Cảnh, "Tổ phụ biết ngươi là đứa con ngoan hiếu thảo."

  Vì câu nói này, trái tim Ngụy Cảnh có phần xúc động, bỗng nhiên cảm thấy một nỗi buồn không thể giải thích được.

  "Mẹ ngươi từ nhỏ tính tình đã nóng nảy, ngày tiên đế đi tuần du, nàng không chịu ngoan ngoãn ở nhà, một hai muốn ra ngoài xem, hai người bởi vậy mới kết duyên. Trước khi vào cung, ta hỏi nàng có hối hận không, mẹ ngươi nói không hối hận."

  Ân Khư khẽ mỉm cười, "Nàng tính tình bướng bỉnh như vậy, năm đó biết mình là cái gai trong mắt người khác, vì muốn cứu ngươi cho nên tình nguyện liều chết."

  "Tổ phụ..." Ngụy Cảnh cổ họng tắc nghẹn, trong lòng đau xót, có chút nói không nên lời.

  Ân Khư vỗ cánh tay hắn, "Phụ mẫu chi ái tử, tắc vị chi kế thâm viễn*. Mẹ ngươi là con gái út trong nhà, mấy ca ca đều che chở cho nàng, nàng biết tình nghĩa huynh đệ quan trọng, đem ngươi giao cho Hành Chỉ chính là hi vọng huynh đệ hai ngươi có thể nâng đỡ lẫn nhau."

*Trong Chiến quốc sách có câu Phụ mẫu chi ái tử, tắc vị chi kế thâm viễn: có nghĩa cha mẹ vì thương con, yêu con nên sẽ suy xét.

  "Cao sơn ngưỡng chỉ - Cảnh cảnh hành chỉ. Cảnh Nhi, đừng phụ công gửi gắm của mẹ ngươi."

  "Cảnh Nhi hiểu rồi." Ngụy Cảnh hai đầu gối quỳ xuống, thiếu niên lưng gầy thẳng tắp, "Tam ca là anh trai của Cảnh Nhi, đã nhiều năm bảo vệ Cảnh Nhi, bất cứ lúc nào Cảnh Nhi đều nghĩ cho Tam ca trước. Tình nghĩa huynh đệ, vĩnh viễn không quên."

  "Nếu đã như vậy, ta an tâm rồi." Ân Khư mỉm cười, chắp tay giơ lên ​​trên đầu, "Ngày mai lão thần sẽ về tổ gia, hôm nay từ biệt, mong Hoàng thượng trân trọng."

  ...

  Trạm dịch

  Ngụy Nghiên hôn lên mắt người trong vòng tay mình. Đôi mắt đen lặng lẽ nhìn nàng.

  Hơi thở của hai người chậm rãi hòa vào nhau, trắng đen quyện vào nhau. Dưới ánh nến sau lưng, mái tóc đen nhánh xõa xuống bờ vai, nàng đẹp đến mê người.

  "Khanh Khanh." Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn.

  Thẩm Du Khanh nắm cánh tay hắn, "Hả?"

  "Gọi ta đi." Hắn cắn môi nàng.

  Thẩm Du Khanh thở ra một hơi: "Ngụy Nghiên."

  "Còn gì nữa?"

  Nàng dừng một chút, sau đó hé mở đôi môi đỏ mọng, "Tam ca."

  Hắn run lên, ánh mắt thâm trầm, dán sát vào tai nàng.

  Thẩm Du Khanh cắn môi, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Phu quân."

  Nói xong, Ngụy Nghiên ôm chặt lấy nàng, hôn nhẹ lên mặt.

  "Phu nhân." Hắn ngậm lấy môi nàng, đáp lại lời vừa rồi bằng giọng cực kỳ dịu dàng.

  Ban đêm, ngoài cửa có tiếng động, Ngụy Nghiên cảnh giác mở mắt ra, người trong lòng đã ngủ say, hắn lặng lẽ đắp chăn cho nàng, mặc trung y liền đi ra ngoài.

  Ngụy Nghiên cầm lấy đao trên án thượng, bình tĩnh đi ra cửa, nhỏ giọng nói: "Ai?"

  "Là ta." Bên ngoài bóng người đến gần, "Hành Chỉ, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

  Người đến là Ân Khư.

  Ngụy Nghiên gác lại đao, buộc áo choàng bên ngoài rồi ra khỏi phòng.

  Bộ dáng này rõ ràng vừa ra khỏi giường, không được trang nhã cho lắm. Nhìn bộ dạng của hắn cùng vết cào trên cổ, Ân Khư cười thật sâu, không nói gì.

  Ngụy Nghiên đóng cửa lại, dẫn người vào gian phòng bên cạnh, "Ngoại tổ đêm khuya đến có chuyện gì sao?"

  Hai người ngồi xuống, Ngụy Nghiên co chân, một tay đặt lên đầu gối.

  Ân Khư nói: "Hiện tại chuyện ở Thượng Kinh đã giải quyết xong, ta dự định sáng sớm ngày mai liền về tổ gia."

  Thấy hắn đang muốn nói chuyện, Ân Khư khoát khoát tay, "Ngươi không cần khuyên ta, ta già rồi, không quan tâm chính sự, chỉ muốn trở về dưỡng lão."

  Ngụy Nghiên mím môi, khẽ gật đầu, chắp tay nói: "Ngày mai ta tiễn người một đoạn đường."

  "Không cần." Ân Khư từ chối, "Ta có thể xảy ra chuyện gì chứ, người ta mang theo đủ rồi."

  Ông liếc nhìn hắn một cái, đột nhiên nói: "Nếu ngươi một lòng quay trở lại Mạc Bắc, Thẩm Tuế Hàn sẽ rất khổ sở."

  Ngụy Nghiên mím môi mỏng, im lặng.

  Ân Khư lấy từ trong tay áo ra một thứ gì đó và đặt lên bàn, "Ta cùng cha của Thẩm Tuế Hàn có chút giao tình, đây là tín vật mà hắn đưa cho ta, ngươi lúc nào đến Thẩm phủ thì mang theo, Thẩm Tuế Hàn sẽ không có ý làm khó dễ ngươi nữa.."

  Ngụy Nghiên ngước mắt lên, cầm lấy ngọc bội, ngọc bội hình trăng lưỡi liềm, có hai mảnh ghép lại với nhau, đây là một trong số đó.

  "Đa tạ tổ phụ."

  "Ngươi không cần cảm tạ ta, ngoại trừ những thứ này, ta cũng không có gì có thể giúp huynh đệ ngươi được." Ân Khư trầm giọng nói: "Hiện tại đại cục đã định, ngươi nếu đã quyết định này, đừng hối hận nữa, có thể đi trấn thủ Mạc Bắc cũng tốt."

  "Cảnh Nhi từ nhỏ đã suy nghĩ khác người. Mặc dù hắn tôn trọng ngươi là huynh trưởng, nhưng lòng quân khó dò, chuyện ngày sau như nào không ai có thể nói trước được. Trấn thủ Mạc Bắc cũng coi như một cách hộ thân."

  Ngụy Nghiên nhếch miệng cười, thản nhiên nói: "Đời này ta chỉ muốn vĩnh viễn ở lại Mạc Bắc, bảo vệ biên quan, ngoại trừ tiểu nữ Thẩm gia, ta không mong muốn gì khác nữa."

  Nghe hắn nói như vậy, Ân Khư vuốt chòm râu trắng, cười nói: "Ai ngờ Hoài An Vương trời sinh ph óng đãng lại còn là kẻ si tình."

  Ngụy Nghiên uống một ngụm rượu, không phủ nhận.

  "Tổ phụ muốn hỏi ngươi một chuyện nữa." Ân Khư lại nói.

  "Ngoại tổ, mời nói."

  Ân Khư nhìn hắn, "Ân Chỉ ở Mạc Bắc sao?"

  Ngụy Nghiên im lặng một lúc rồi gật đầu.

  "Năm đó đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải Ân Chỉ là quân sư của Tống Khuynh sao? Sau chuyện đó, tại sao Tống Thanh lại đột nhiên biến mất không ai nhắc đến?" Ân Khư thở dài, "Năm đó ra vốn tưởng vì mẹ ngươi mới khiến ngươi rời kinh, nhưng vẫn cảm thấy trong đó che giấu chuyện khác."

  Ngụy Nghiên uống thêm một hớp rượu, cười nói: "Đúng như ngoại tổ phỏng đoán, năm đó đúng là vì cái chết của mẹ mà ta rời Thượng Kinh đến Mạc Bắc. Tống Khuynh tử trận, quân sự tự nguyện đi theo ta, ngoài ra không có gì giấu giếm."

  Ân Khư thấy sắc mặt hắn có chút gì đó không đúng, cũng không muốn nói nữa, thở dài nói: "Quên đi, ngươi luôn có chính kiến, ta cũng không quản nữa."

  Bóng nến chập chờn, Ân Khư đứng lên.

  "Ta tiễn ngoại tổ."

  Hai người cùng nhau ra ngoài, xe ngựa chạy đi, Ngụy Nghiên nhẹ nhàng trở lại trong phòng.

Nàng vô cùng mệt mỏi và ngủ ngon lành trên gối.

  Ngụy Nghiên ngồi trên mép giường, vuốt tóc nàng. Tóc mọc dày, đen bóng, sờ vào có cảm giác như lụa mịn.

  Lòng bàn tay chạm vào mặt nàng, làn da trắng nõn mềm mại, phủ lông tơ, chạm vào nhẹ như mây.

  Hắn cúi xuống hôn lên môi nàng, lông mi nàng run rẩy, đôi mắt ngấn nước mở ra, "Chàng làm gì vậy?"

  Ngụy Nghiên không nói gì, ánh mắt không rời nàng, Thẩm Du Khanh lại nhìn hắn.

  Một lúc sau, hắn thò tay vào.

  Thẩm Du Khanh ánh mắt lóe lên, hắn nhấc đùi phải của nàng, cả người trở lên căng thẳng.

  Thời khắc mấu chốt, Thẩm Du Khanh ngậm lấy, dán vào bên tai hắn, "Mấy ngày này sẽ không mang thai."

  Ngụy Nghiên ánh mắt nhất thời trở nên tối sầm, lúc này hắn đẩy đưa triệt để.

  Một lúc lâu sau, trời đã gần sáng, Thẩm Du Khanh không còn chút sức lực nào nằm nghiêng, Ngụy Nghiên ôm nàng vào lòng, nhếch môi cười nhếch mép nói: "Đè nàng vẫn "đã" như vậy."

  Thẩm Du Khanh trừng hắn một cái.

  ...

  Hôm sau Thẩm Du Khanh tỉnh lại đã là buổi chiều. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào rèm cửa, vài mảnh vương vãi trên khóe mắt đuôi mày của nàng.

  Thẩm Du Khanh ngồi dậy, liếc nhìn trên giường lộn xộn, lại nhớ lại đêm qua.

  Hắn đúng là quá làm càn.

  Nàng mặc quần áo vào, kéo rèm rồi xuống đất. Bước trên mặt đất giống như bước trên một cục bông, mềm đến mức lúc đầu suýt ngồi xuống mặt đất.

  Thẩm Du Khanh khẽ nhíu mày, miễn cưỡng đi ra ngoài uống chút trà.

  Nước nóng, hẳn là có người đa chuẩn bị từ sớm.

  Thẩm Du Khanh ngồi một lúc, cửa đẩy ra, Ngụy Nghiên tay bưng hộp đồ ăn đi vào, thấy nàng ngồi ngay ngắn, trong mắt có ý khác, "Ngủ đủ rồi sao?"

  Hắn cười hỏi nàng.

  Thẩm Du Khanh cố nén cổ họng khàn khàn, thấp giọng nói: "Thiếp về đây."

  Bộ dạng hắn hiện tại làm gì nhìn thấy nửa điểm khác thường? Ban đầu Thẩm Du Khanh còn lo lắng, nhưng bây giờ xem không cần thiết.

  Ngụy Nghiên đặt thức ăn lên bàn, "Ta làm, ăn xong hãy đi."

  Trước đây khi ở trong cung, hắn thường nấu cho cho mẹ mình ăn, sau lại tòng quân thì không xuống bếp nữa, giờ cũng chỉ nấu cho một mình nàng.

  Ngụy Nghiên giỏi nấu ăn, Thẩm Du Khanh đã ăn bánh điểm tâm hắn làm, thực sự rất ngon. Lúc này không khỏi nhìn thoáng qua lần nữa, cháo lúa mạch, tôm trắng hấp, đậu hũ nhạt, gà liễu đỏ, tất cả đều vừa mắt vừa ngon.

  Ngụy Nghiên múc một bát cháo đặt trước mặt nàng, "Nếm thử đi."

  Thẩm Du Khanh thuận tay múc một miếng, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ,mắt không nhìn anh nhưng lại không nhịn được cong môi.

  Ánh mắt Ngụy Nghiên luôn dán trên người nàng, một lúc sau hắn ngồi xuống bên cạnh, vòng tay qua eo nàng, "Ăn ngon không?"

  Thẩm Du Khanh thấp giọng nói: "Tạm được."

  "Đúng là khó hầu hạ." Ngụy Nghiên bóp lấy eo thịt mềm mại của nàng, cười nửa miệng nói.

  Thẩm Du Khanh khẽ hừ một tiếng, "Khó hầu hạ thì đừng hầu hạ."

  Ngụy Nghiên nhếch môi, "Làm sao có thể?"

  Hắn nghiêng người nói: "Cho ta một miêngs."

  Thẩm Du Khanh phản bác: "Tay chàng không dài hay sao?" Miệng nói như vậy nhưng vẫn đút cho hắn một thìa.

  Nhìn từ xa, cả hai như dựa vào nhau, cô gái hơi cúi đầu, còn người đàn ông thì ôm người vào lòng, vốn dĩ diện mạo họ đã sắc bén, giờ phút này đây trong mắt tràn đầy yêu thương chiều chuộng.

  Trời đã gần tối, Thẩm Du Khanh lên xe ngựa trở về nhà.

  Vừa vào phủ, người hầu thấy nàng trở về, lập tức đi tới hành lễ: "Tiểu thư, Đại nhân bảo ngài trở về thì đến thư phòng."

  Thẩm Du Khanh nhíu mày, "Cha nói gì sao?"

  Tôi tớ lắc đầu.

  Trước đây mỗi khi nàng học tập không tốt, cha sẽ kêu nàng vào thư phòng, trực giác từ nhỏ đã nói cho nàng biết, lần này hẳn không phải chuyện tốt.

  Cửa thư phòng đóng chặt, Thẩm Du Khanh đẩy ra đi vào.

  Thẩm Tuế Hàn ngồi sau án, dựa bàn để bút, nghe thấy tiếng động ở cửa mới dừng lại nhìn nàng, "Đã về rồi sao."

  Ông thừa biết cô con gái nhỏ của mình đã đi đâu đêm qua. Ông muốn quản nhưng biết nàng có chính kiến, người khác nói sẽ không nghe.

  Thẩm Du Khanh ánh mắt vừa động, "Oản Oản hiểu rõ, cha không cần lo lắng."

  "Tên hỗn trướng đó đúng toàn lưu manh, không có phép tắc lễ nghi gì cả." Thẩm Tuế Hàn mắng mỏ.

  Thẩm Du Khanh cúi đầu, không cãi lại..

  Thẩm Tuế Hàn vốn dĩ cũng không có ý định muốn tìm nàng nói chuyện này, ông liền nguôi giận, "Nương con vẫn khỏe, ta định cáo quan rời kinh, trở về tổ gia Cù Châu của chúng ta."

  Thẩm Du Khanh phút chốc ngước mắt lên: "Cha sao đột nhiên có ý nghĩ này?"

  "Lúc con còn chưa về kinh ta đã nghĩ đến rồi." Thẩm Tuế Hàn nói, "Ta đã làm quan hơn 20 năm, suốt ngày nơm nớp lo sợ. Có quan tước địa vị thì sao? Vẫn là cá nằm trên thớt của người khác, không cẩn thận sẽ liên lụy đến người nhà. Vi phu muốn cáo quan quy ẩn, sống những ngày an nhiên tự tại."

  Thẩm Du Khanh mím môi, "Cha nói phải."

  Thẩm Tuế Hàn nhìn nàng, "Nếu con cũng đồng ý, mấy ngày nữa bảo hắn đến phủ một chuyến, đừng ở lại Thượng Kinh nũa, cùng quay về Cù Châu."

  Hắn mà ông nói chính là Ngụy Nghiên.

  Thẩm Du Khanh nắm ống tay áo, "Cha, Oản Oản đã nhận lời với Ngụy Nghiên sẽ cùng hắn đến Mạc Bắc."

  "Cái gì?" Thẩm Tuế Hàn chợt vỗ án, "Sao dám nói là con đã nói, cứ như vậy nhận lời hắn?"

  Thẩm Du Khanh ngẩng đầu lên: "Cha, Ngụy Nghiên là chim ưng Mạc Bắc, không nên bị nhốt trong lồ ng. Cù Châu là một nơi nhỏ bé, vô tai vô hại, với hắn mà nói chính là bẻ gãy đôi cánh và giam cầm ở đây. Hắn tính tình quật cường, trong lòng có khát vọng, không nên như vậy."

  "Con suy nghĩ vì hắn, nhưng đã nghĩ về bản thân mình chưa!" Thẩm Tuế Hàn sắc mặt tái nhợt, "Chưa nói đến việc có thể quen với việc sống ở nơi lạnh lẽo như Mạc Bắc hay không, cứ nói về Ngụy Nghiên đã, kẻ phó ng đãng bất kham như thế sao có thể đối với con một đời một kiếp? Con cùng hắn chưa kính cha thưa mẹ đã làm chuyện phu thê, hắn có nửa phần nghĩ tới thanh danh của con không?"

  "Con và Ngụy Nghiên được Hoàng thượng tứ hôn, ở Mạc Bắc làm phu thê đã được một năm, ai ở bên ngoài còn nghĩ Oản Oản còn là nữ nhi khuê các nữa chứ?" Thẩm Du Khanh không khỏi nói.

  Hai người im lặng một lúc.

  "Con thật sự cam tâm tình nguyện?" Thẩm Tuế Hàn cuối cùng cũng hỏi.

Thẩm Du Khanh nhấc váy quỳ xuống, vẻ mặt trịnh trọng: "Oản Oản thích hắn, trừ Ngụy Nghiên ra, đời này con sẽ không lại gả cho bất kỳ ai khác, con mong cha thành toàn."

  Khuôn mặt của Thẩm Tuế Hàn im lặng, "Con đi ra ngoài đi."

  Cửa thư phòng đẩy ra, Thẩm Du Khanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương thị đang đứng ở bên ngoài.

  Thẩm Du Khanh kinh ngạc: "Mẹ?" Nghĩ lại những gì mình vừa nói với cha rồi hỏi: "Nương nghe hết rồi à?"

  Vương thị sắc mặt bình tĩnh nhìn không thấy gì, "Nghe người dưới nói con đã về, ta làm chút bánh ngọt con thích."

  "Không phải là không muốn nương bận rộn sao." Thẩm Du Khanh mở cửa thư phòng, khoác cánh tay Vương thị trở về.

  Hai người cùng nhau đi vào trong viện, Vương thị vẫy tay với đám tôi tớ đang phục vụ, Thẩm Du Khanh mới hiểu ý của mẹ.

  Vương thị nắm tay nàng: "Chuyện trong thư phòng là thật sao?"

  Thẩm Du Khanh hé môi: "Nương à, hắn là người trong lòng của Oản Oản."

  Vương thị không kìm được nước mắt, "Con từ nhỏ đã có chính kiến hơn huynh trưởng mình, ta còn nghĩ sau này lớn lên con sẽ gả cho dạng phu quân như thế nào. Từ trước đến nay con và Hành Nghiêm không phải vẫn tốt lắm sao, tại sao bây giờ lại thay đổi?"

  Thẩm Du Khanh nói: "Nương, hôn sự của con và Tiên sinh là do năm đó Tiên sinh đã cứu con, con cùng hắn định chung thân cả đời. Nhưng bây giờ đã khác, Oản Oản đã gặp Ngụy Nghiên, không thấy ai tốt hơn hắn nữa."

  Vương thị nghe thấy nàng nói rất kiên quyết, dù thế nào cũng không thay đổi, không kìm được nước mắt nói: "Nương luôn ủng hộ con, nếu con thích thì cứ làm theo trái tim mình đi."

  ...

  Ba ngày sau, một con ngựa phi nước đại đến trước cửa phủ Thẩm gia, sau đó sính lễ cầu hôn trải dài nửa con đường.

  Ngụy Nghiên xuống ngựa, ngước nhìn tấm biển treo trên cao.

  Cửa son mở ra, Ngụy Nghiên bước vào, hai người hầu đón chào.

  "Tiến vào bẩm báo, Hoài An Vương Ngụy Nghiên cầu kiến."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi