SAU KHI KẾT HÔN CHÓNG VÁNH CÙNG ẢNH ĐẾ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tống Thành cuối tháng 12, trận tuyết đầu tiên kể từ khi bước vào đông.
Cả mặt đường phủ một màu trắng trong suốt, Tiêu Lạc vừa cẩn thận lái xe, vừa thông báo vị trí hiện tại của mình cho cô bạn thân Túc Tiểu Mễ: " Hiện tại tớ đang ở một cái thôn nhỏ bên cạnh sườn núi tên là Thanh Bắc, có một lối rẽ lên núi, một chút nữa tớ sẽ đi theo lối này để lên núi......
Ừ, chắc phải còn khoảng 20 phút nữa mới tới nơi, sợ trên núi không có tín hiệu, cho nên gọi điện trước cho cậu một tiếng."

Phía bên kia đầu điện thoại, Túc Tiểu Mễ một bên lạch cạch gõ bàn phím, một bên ậm ừ trả lời, sau đó hỏi Tiêu Lạc: "Không phải cậu đã nói là chỉ tiếp khách hàng trong nội thành thôi à? Sao bây giờ lại nhận đi thâm sơn rừng già rồi?"

Tiêu Lạc quẹo xe vào lối rẽ lên núi xong mới bình tĩnh trả lời: " Ban đầu tớ cũng không định nhận, nhưng lần này đối phương trả nhiêu tiền."

Túc Tiểu Mễ hưng phấn hỏi đối phương trả bao nhiêu, Tiêu Lạc thuận miệng nói ra con số, quả nhiên khiến cho Túc Tiểu Mễ kinh sợ.
Cũng không trách được Túc Tiểu Mễ lại ngạc nhiên như thế, ngay cả Tiêu Lạc lúc nghe được con số, cũng không thể không nghi ngờ bản thân nghe lầm nữa là.
Đối phương đã đưa ra cái giá đó, thì đừng nói là muốn đi đến nơi thâm sơn rừng già, cho dù là rừng rậm nguyên thủy, Tiêu Lạc cũng sẽ không hề ngần ngại*.


(Bản gốc ghi là 义无反顾

Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước)

20 phút sau, xe của Tiêu Lạc cuối cùng cũng đến một biệt thự ba tầng có thiết kế cực kì độc đáo.
Giữa ngọn núi phủ đầy tuyết, biệt thự màu trắng im lìm đứng đó, nhìn qua đẹp đẽ tựa như bức tranh.


Tiêu Lạc xuống xe, gõ cửa.
Mở cửa cho cô là một người đàn ông có đỉnh đầu bóng loáng.
Tiêu Lạc chưa kịp mở miệng chào hỏi, đối phương đã lên tiếng trước: " Tiêu tiểu thư có đúng không? Cô đến rất đúng giờ, bên ngoài lạnh lắm, mau mau vào trong đi."

Đối phương thật sự rất nhiệt tình, vậy nên cho đến khi Tiêu Lạc phản ứng lại, thì đã thấy mình đứng trước cửa một căn phòng bếp sáng sủa.
Trên sàn nhà trước mặt Tiêu Lạc là một cái lồng gà, bên trong lồng còn có một chú gà trống bự đang tung tăng nhảy nhót.


Đôi mắt của Tiểu đầu trọc trông mong mà nhìn về phía Tiêu Lạc, tự giới thiệu nói: "Tôi tên là Đỗ Vũ, trợ lí của Lương ca, cô có thể giống như Lương ca gọi tôi là Đầu trọc.
Lương ca thích ăn gà, cho nên món ăn của buổi phỏng vấn hôm nay chính là gà, cô có thể làm không?"

Làm gà và vân vân....
Tiêu lạc cực kì bình tĩnh gật gật đầu, nói: "Có thể."

Đỗ Vũ ngại ngùng sờ sờ cái đầu bóng loáng, sau đó mới tiếp tục nói: " Ở trong bếp có gì thì cô cứ thoải mái dùng, còn cần thêm gì cứ nói với tôi, tôi ở ngay tại phòng khách nhé."

Tiêu Lạc cười cười, nói: " Vâng, cảm ơn anh."

Bởi vì nụ cười của Tiêu Lạc, nên lúc Đỗ Vũ ra khỏi phòng bếp tay chân cũng luống cuống.



Hai ngày nay phỏng vấn không dưới mười đầu bếp, nhưng Đỗ Vũ thích nhất là Tiêu tiểu thư hôm nay.
Bởi vì Tiêu tiểu thư trông cực kì trắng nõn xinh đẹp nhé.


Nhan cẩu nhìn người như vậy thật đúng là nông cạn mà.


( Nhan cẩu: một từ thông dụng trên Internet, là một kiểu người không có khả năng chống lại tất cả mọi thứ với vẻ ngoài xinh đẹp)

- ---------------

Sau khi Đỗ Vũ ra ngoài, trước tiên Tiêu Lạc đun nước sôi, chuẩn bị thịt gà.


Đầu tiên cô chuẩn bị nửa non bát nước ấm, bên trong thả một chút muối, sau đó cầm chén để trên mặt đất rồi mới tới lồng sắt bắt gà.
Gà trong lồng vừa nhìn đã biết là gà đồi nuôi thả, mào gà đỏ như máu, cánh vỗ vù vù rung động, tròng mắt đảo qua đảo lại linh động, hoạt bát.


Tiêu Lạc giữ hai cánh gà và nhấc gà ra khỏi chuồng, sau đó vặn nhẹ cổ gà, cổ gà trở thành một đường cong kỳ lạ.
Động tác Tiêu Lạc lưu loát nhổ một lượng lông tơ nhỏ trên cổ gà, sau đó lưỡi dao nhẹ nhàng quẹt vào phần cổ vừa nhổ lông, máu rơi dọc theo lưỡi vào bát mà Tiêu Lạc đã chuẩn bị trước đó.


Sau khi nước sôi, công đoạn tiếp theo là nhổ lông, mổ bụng gà.


Ở trong bếp Tiêu Lạc đang làm đâu vào đấy, thì Đỗ Vũ đang núp ngoài kia quay video cũng xem đến ngẩn ngơ rồi.


Mãi cho đến khi Tiêu Lạc một tay rút ra thớt gỗ một tay nâng dao phay lên, Đỗ Vũ mới phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ lại, ôm di động chạy vội lên tầng hai.


Trên ban công của phòng ngủ chính trên tầng hai, một người đàn ông mặc áo len đen trơn ngồi ngay ngắn đang chăm chú ngắm nhìn khung cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ.
Nếu không phải giờ phút này đối phương đang ngồi xe lăn, nhìn bóng dáng tuyệt đối không nhận ra đối phương mới vừa gặp tai nạn giao thông cực kì nghiêm trọng cách đây không lâu.
Nói là vừa dạo một vòng quỷ môn quan trở về cũng không phải là nói quá.


Người đàn ông nghe được âm thanh cũng không quay đầu lại, vì vậy trong nhà, người có thể không gõ cửa mà xông vào phòng ngủ anh cũng chỉ có trợ lí Đỗ Vũ đã theo anh sáu, bảy năm.



Đỗ Vũ "cộp cộp cộp" chạy đến bên cạnh người đàn ông, sau đó trực tiếp giơ điện thoại ra trước mặt anh, rồi tự động bật nút phát lại video.


Vì thế tư thế mổ gà đầy oai hùng cùng với hình ảnh đẫm máu bất ngờ hiện lên trước mặt Lương Diễm.


Thành thật mà nói, Lương Diễm lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người khác giết gà, hơn nữa đối phương lại còn là một cô gái chân yếu tay mềm, sự tương phản cùng với chấn động, khiến trong đầu Lương Diễm mơ hồ nảy ra một câu cảm thán " Cô gái này thật là trâu bò mà."

Khác với trải nghiệm xem qua màn hình của Lương Diễm, người tận mắt chứng kiến hiện trường giết gà của Tiêu Lạc – Đỗ Vũ lại hưng phấn: " Lương ca, anh phải tận mắt chứng kiến Tiêu tiểu thư lợi hại đến như thế nào cơ, ban đầu em còn định đến hỗ trợ một chút, kết quả người ta còn không có cần em, một cô gái có vẻ ngoài như tiên nữ như thế, không ngờ lúc giết gà động tác không khác gì so với lúc anh đóng cảnh giết người đâu nhé.
Động tác cũng gọn gàng dứt khoát.
Hơn nữa trên mạng không phải có câu là: " người đã đẹp thì giết gà so với người bình thường cũng đẹp hơn" hay sao.


Lương Diễm nghiêng đầu liếc Đỗ Vũ một cái.
Vụ tai nạn xe cộ trước đây không chỉ làm chân của Lương Vũ bị thương mà còn phải khâu vài chục mũi ở trên mặt.
Mặc dù đã tháo chỉ, cũng từng có phẫu thuật chữa trị vài lần nhưng tại thời điểm này, vết sẹo từ má phải đến hàm dưới vẫn nhìn rất rõ.
Mặc dù vết sẹo trông chói mắt, nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của toàn bộ khuôn mặt anh.


" Xem ra là cậu rất vừa lòng với cô ấy?"

Đỗ Vũ gật gật đầu: " Vừa lòng lắm nhé! Dù sao Tiêu tiểu thư trông rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, trong mắt long lanh như có sao, vừa sáng vừa đẹp, quan trọng là người ta còn biết mổ gà nữa nhá! Lương ca anh sẽ làm được sao? Quên đi, chắc chắn là không được, anh lớn đến ngần này có khi còn chưa chạm qua gà sống ấy chứ."

Lương Diễm liếc xéo hắn một cái, môi mỏng nhẹ nhấp nói: "......
Thế cậu đã chạm qua chưa?"

Đỗ Vũ: " Gì, em nói là gà đấy nhé!"

Lương Diễm: " Tôi cũng đang nói đến gà đấy!"

- --------------

Ở trong bếp, Tiêu Lạc cũng không biết chủ đề trên lầu đã hoàn toàn phát triển theo phương hướng lệch lạc đến đâu, cô tập trung đeo tạp dề, bắt đầu làm gà......
à không, bắt đầu hầm súp gà.


Trước đây Tiêu Lạc cũng từng nghe nói, lần này ông chủ cô là người bị thương, hơn nữa nghe nói còn bị thương cực kì nghiêm trọng.
Cho nên hôm nay Tiêu Lạc tính toán không làm món gì quá khác thường, cô định dùng con gà rừng này để hầm một nồi súp gà nguyên chất.



Cô mang niêu ra rửa sạch, sau đó trực tiếp cho gà đã cắt thành miếng vào trong nồi, lại thêm một lượng nước lạnh vừa đủ vào.
Sau khi đun nước sôi, lại vặn xuống nhiệt độ thấp rồi đun nhỏ lửa.
Rất nhanh, mùi canh gà đã ngào ngạt lan toả khắp cả căn phòng.


Chờ đến khi canh gà gần chín, Tiêu Lạc cẩn thận mở vung nồi ra, rắc thêm chút muối, sau đó lại đậy vào hầm tiếp.


Hầm canh gà thật ra không có gì khó cả, chỉ là rất tốn thời gian.


Chờ đến khi Đỗ Vũ ngửi thấy mùi hương tìm xuống dưới, Tiêu Lạc lập tức đem canh gà đã có độ ấm thích hợp đưa cho hắn: " Canh gà này phiền anh đem lên cho...." Hai chữ Lương ca mắc kẹt tại cổ họng Tiêu Lạc, cuối cùng cô vẫn không gọi ra.


Cũng may Đỗ Vũ tốt bụng hiểu ý tiếp lời cô: " Mang lên cho Lương ca đúng không? Yên tâm yên tâm, cứ để đó cho tôi."

Sau khi Đỗ Vũ bưng canh gà lên lầu, Tiêu Lạc ngồi ở trong phòng khách dưới lầu lẳng lặng chờ "ông chủ mới" phản hồi lại.


Vào thời điểm Đỗ Vũ xuống lầu, nhìn thấy Tiêu Lạc đang ngồi đặc biệt ngoan ngoãn, trông cực kì giống học sinh tiểu học.
Làn da Tiêu Lạc rất trắng, được ngọn đèn trong phòng cùng với tuyết trắng bên ngoài chiếu vào, cả người trắng gần như trong suốt.


Thấy Đỗ Vũ đi xuống dưới, Tiêu Lạc lập tức từ sô pha mỉm cười đứng lên.
Đỗ Vũ lập tức nói: " Tiêu tiểu thư mau ngồi mau ngồi đi, tôi chỉ là một trợ lí nhỏ bé thôi, cô không cần phải quá khách khí như vậy đâu."

Tiêu Lạc vẫn là đứng, đợi cho Đỗ Vũ ngồi xuống, cô mới ngồi lại sô pha.


Đỗ Vũ đặt hai bản hợp đồng đã cầm trên tay xuống trước mặt Tiêu Lạc, mỉm cười nói: " Về phía tiền lương và đãi ngộ chắc hẳn là cô đã thương lượng trước cùng với phía công ty rồi đúng không? Nếu như cô không có ý kiến gì, phiền cô kí một chút vào hai bản hợp đồng này.
Trong ba tháng tới, cô sẽ phụ trách bữa trưa và tối của Lương ca, nếu cô cảm thấy việc đi lại nội thành bất tiện, có thể đem hành lí ở lại đây, ở tầng một có phòng cho khách đó."

Đây chắc là ý tứ cô đã qua cửa nhỉ?

Tảng đá trong lòng cô cũng buông xuống, sau đó cầm hai bản hợp đồng công việc xem xét kĩ lưỡng.
Hợp đồng cực kì chi tiết và cụ thể, có thể nói là từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ.
Mặc dù Tiêu Lạc có chút kinh ngạc, nhưng xem lại số tiền phía trên, cuối cùng cô vẫn không nói gì, ra vẻ bình tĩnh lật đến cuối hợp đồng.


Ở vị trí của bên A, tên của Lương Diễm đã được kí.
Hai chữ Lương Diễm, mang hơi thở tiêu sái, khí phách rắn rỏi, vừa thấy đã biết là đã qua rèn luyện.


Tiêu Lạc cứ cảm thấy cái tên này có chút quen mắt, cô đã gặp qua ở đâu rồi nhỉ?


Đỗ Vũ thấy cô chậm chạp chưa kí, nghĩ rằng cô có ý kiến gì đó với hợp đồng, mới cẩn thận hỏi han: " Sao thế, hợp đồng có vấn đề gì sao?"

Tiêu Lạc lập tức thu hồi tâm tư, nhanh chóng kí tên vào hợp đồng.


Kết quả cô vừa mới buông bút trong tay, Đỗ Vũ lại lấy từ trong túi ra một tờ giấy khác: " À....
Cái này cũng phiền cô kí một chút."

Tiêu Lạc nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mắt, chỉ là một tờ A4 bình thường, trên bề mặt là ba dòng chữ viết tay.
Thành thật mà nói thì chữ viết cực kì đẹp, hào phóng tiêu sái, vừa thấy là đã từng rèn luyện qua.
Thế nhưng nội dung lại làm cho Tiêu Lạc không biết phải nói gì.


Ba điều quy ước:

1.
Quan hệ hợp tác tuyệt đối phải giữ bí mật.


2.
Tôn trọng và không can thiệp chuyện của nhau

3.
Chỉ đi dạ dày không đi tâm

Tiêu Lạc lắc lắc tờ giấy trên tay hỏi: " Đây là?"

Đỗ Vũ lúng túng nói: " Đây là hiệp ước Lương ca đặc biệt bổ sung thêm.
Bởi vì trước đây tôi có thuê vài đầu bếp, không phải lên mạng bôi đen lung tung Lương ca thì lại đối với Lương ca phạm hoa si*, cho nên vì tránh xuất hiện tình huống như vậy, nên......
Tóm lại mong Tiêu tiểu thư có thể hiểu cho."

( Hoa si: Động từ chỉ hành động cực kỳ bị ám ảnh bởi một người nào đó (chủ yếu là đẹp trai khác giới / cùng giới tính), chủ yếu mô tả phụ nữ.)



鸡汤 – Súp gà

------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Mùa đông lạnh như vầy, viết một câu chuyện nhỏ ấm áp vượt qua gió đông nào ̴ ̴

Spoil: Chương 5 anh chị mới chính thức gặp nhau nhé!!


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi