SAU KHI LY HÔN CHỒNG CŨ LUÔN MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

CHƯƠNG 609

Lúc anh xoay người thì nhìn thấy ba người đang đi tới từ hành lang bên kia, một nam một nữ đang dìu một ông cụ đi ở giữa, sau khi đối diện với tầm mắt của anh thì nhất thời ngừng bước, đó là người phụ nữ mà anh cực kỳ quen thuộc.

Tề Uyên.

Tề Uyên hoàn hồn lại thì hoảng loạn né tránh tầm mắt của Cố Thời, ông cụ đi bên cạnh nhận ra thì dường như chợt nhớ tới điều gì đó, nên hơi xoay người ra sau nói: “Ông quên mang theo đơn thuốc của ông rồi, Uyên, cháu dìu ông quay lại đi.”

Tề Uyên dìu ông cụ, lúng túng đáp, rồi chẳng thèm quay đầu xoay người rời đi, bước đi cực kỳ nhanh, như đang chạy trối chết.

Để lại Cố Thời đứng ở phía xa xa khẽ mỉm cười.

Lúc này, mặc dù đáy lòng anh không tránh khỏi hơi xao động, nhưng đã sớm không còn kích động đuổi theo như trước đây nữa.

Còn Thượng Điền sau khi đứng lại kia, thì chẳng hề rời đi, anh ta đã nhìn thấu nụ cười của anh, bỗng mỉm cười nói: “Xem ra, hình như anh đã không còn quan tâm cô ta như trước nữa.”

Giọng nói của Thượng Điền không khỏi làm Cố Thời nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên vẻ hung ác, nhất thời không hiểu hàm ý của anh ta.

Anh hỏi ngược lại: “Anh muốn nghe tôi trả lời thế nào?”

“Tôi chẳng cần biết đáp án thế nào, mà tự trong lòng anh hiểu rõ là được.” Ánh mắt Thượng Điền hiện lên vẻ khinh thường, rồi tựa người vào vách tường, đút tay vào túi quần tây, đứng rất tùy ý: “Tôi chỉ biết, nếu ngay cả anh cũng mặc kệ cô ta, vậy thì cô ta thật sự rất đáng thương.”

“Đáng thương?”

Đối phương nhàn nhã thờ ơ, thái độ như người ngoài cuộc đó đã chọc giận Cố Thời, bàn tay đang buông xuôi bên người bỗng siết lại phát ra tiếng răng rắc, rồi anh cảnh cáo: “Anh đừng quên, giờ cô ấy là người của anh.”

Thượng Điền khẽ cười, rời khỏi vách tường, rồi tiến lên mấy bước càng cười mất kiểm soát: “Anh cảm thấy Thượng Điền tôi sẽ thiếu phụ nữ sao?”

Dứt lời, anh ta nhấc chân đi thẳng về phía trước, trước khi đi qua người Cố Thời thì ngoái đầu nhìn lại: “Anh đừng quên, tại sao cô ta lại trở thành người phụ nữ của tôi? Hôm đó là vì ai, cô ta mới phóng túng bản thân, sà vào lòng tôi.”

Cố Thời vốn đã tháo dỡ xiềng xích trong tim mình, nhưng sau khi được Thượng Điền “tốt bụng” nhắc nhở, thì không khỏi cảm thấy lại ràng buộc nặng nề.

Anh hoàn toàn mất kiểm soát siết chặt nắm đấm, bước nhanh về phía trước, một tay giữ chặt bả vai anh ta, lúc anh ta quay đầu lại thì đấm mạnh vào mặt.

Thượng Điền bị ăn đấm thì vươn tay lau khóe miệng hơi rỉ máu, không những không giận, ngược lại còn vui vẻ như đã vạch trần điều gì đó, nụ cười trên mặt cực kỳ rõ ràng.

Anh tựa vào vách tường, nhanh chóng bị đối phương túm lấy cổ áo, rồi nghe thấy một câu “Anh không xứng” đầy lạnh lùng, nên hỏi ngược lại: “Vậy anh xứng à?”

Nhưng đáp lại anh chỉ là nắm đấm cứng rắn của Cố Thời.

Một đấm nữa giáng xuống, răng môi Thượng Điền đã nồng nặc mùi máu. Sau đó Cố Thời định đấm thêm phát nữa, nhưng bàn tay vừa chạm vào gò má, đã bị tiếng quát của người phụ nữ ở phía sau mà miễn cưỡng ngừng lại.

Cố Thời quay đầu, thấy Tề Uyên đang bước nhanh về phía này.

Trước khi anh hoàn hồn lại, đã nghe thấy tiếng tát lanh lảnh ở bên tai, rồi trên mặt nhất thời hiện rõ dấu tay năm ngón.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi