SAU KHI LY HÔN CHỒNG CŨ LUÔN MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

CHƯƠNG 610

Anh đứng tại chỗ, nhìn người phụ nữ trước mặt kéo người đàn ông đang đứng dựa vào tường bằng đôi mắt đục ngầu, sau khi dè dặt hỏi tình trạng vết thương của anh ta thì quay đầu lạnh lùng cảnh cáo anh: “Cố Thời, nếu anh còn như vậy nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát.”

Rồi cô chẳng cho anh cơ hội để giải thích, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn anh, mà dìu người rời đi.

Cậu cả Cố nhìn chằm chằm hai bóng lưng dần đi xa, đáy mắt tích tụ tia u ám, anh thoáng nhận ra, có một số chuyện sắp tới rồi.

Hôn lễ của anh Hoắc và Châu La La đã định vào ngày kia.

Hai người đã sớm tới hội trường Maldives để chuẩn bị, vì ở nước ngoài, nên ngoài người thân trong gia đình, thì cũng không mời nhiều bạn bè cho lắm.

Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh dự kiến sẽ bay vào trưa mai.

Buổi tối, nữ chủ nhà đang mang thai nằm trên sofa gọi video tán gẫu với cô dâu ở bên kia, còn người chồng nhẫn nhục chịu khó đang thu dọn hành lý.

Anh đặt mấy bộ quần áo lên sofa, hỏi từng bộ một: “Bà xã, em có mang theo bộ này không?”

Lương Hạnh bị anh hỏi đến mức hơi mất kiên nhẫn, rồi quay camera qua đó, hỏi Châu La La ở đầu dây bên kia: “Anh Hoắc nhà cậu cũng thường như vậy à?”

Châu La La bị chọc cười đến nằm nghiêng ngả trên sofa, rồi cũng quay camera về phía người đàn ông đang ngồi xếp bằng dưới sàn, lấy đồ đạc ở trong vali ra.

“Như nhau cả thôi.”

Nghe thấy cuộc nói chuyện trong video, hai người đàn ông đều không hẹn mà cùng nhìn về phía người phụ nữ của mình, anh Hoắc nghĩ, anh không dám chọc người phụ nữ sắp kết hôn, đến lúc đó không dỗ được, thì khó mà bảo đảm cô sẽ nể mặt anh ở trong hội trường hôn lễ.

Còn lý do của anh Triệu thì càng đơn giản hơn.

Anh sắp làm ba rồi nên vui vẻ.

Anh tình nguyện nâng niu cô Lương trong lòng bàn tay.

Anh đang nghĩ như thế, thì cô Lương đang nằm trên sofa bỗng ngồi dậy, khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi đau đớn.

Anh vội đồ đạc trong tay xuống, ân cần đi tới bên cạnh hỏi: “Sao thế, bà xã?”

Điều vui mừng duy nhất khi Lương Hạnh mang thai lần hai là cô chưa bắt đầu nôn nghén, nên không đến nỗi giày vò cô không thể đi xa được, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt khác thường của cô, tim Triệu Mịch Thanh vẫn bất giác như thắt lại.

Đến khi anh lặng lẽ đợi một lúc, cô mới từ từ phun ra một vỏ nho: “Em bị mắc ở họng.”

“Em bị mắc ở họng?” Anh khẽ nhíu mày, nghe thấy tiếng cười điên cuồng chẳng hề kiêng kỵ của Châu La La ở đầu dây bên kia, vẻ mặt anh trở nên hơi lạnh lẽo.

Lương Hạnh nhướng mày nhìn anh, cười híp mắt hỏi: “Ông xã, anh giận rồi à?”

“Ừm.”

Mặc dù ngoài miệng Triệu Mịch Thanh nói thế, nhưng cơ thể lại làm khác.

Chỉ thấy anh đứng dậy, nhấc chân đi xuống phòng bếp cầm một cái bát sạch sẽ ra, rồi chẳng thèm thu dọn đồ đạc nữa, lặng lẽ lột hết vỏ nho trong dĩa trước mặt ra, rồi giơ nĩa đưa tới trước mặt cô: “Em ăn đi.”

Lương Hạnh lúng túng, vươn tay nhận lấy.

Rồi cô nghe thấy câu nói “Ông xã, em cũng muốn ăn nho” sặc mùi ghen tỵ của Châu La La ở đầu dây bên kia, thì không khỏi bật cười thành tiếng, ngoắc ngón tay với anh.

Đợi anh ngồi xuống rồi, cô liền ngồi thẳng lưng, rồi ôm mặt anh hôn “chụt” lên đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi