SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI

[Nguồn cơn của chuyện này là do con cháu Trương gia đánh nhau ở học đường, đánh c.h.ế.t tiểu công tử Khang gia.]

 

[Kết quả tiểu công tử Khang gia này lại là nhi tử duy nhất còn sống ở thế hệ này của Khang gia]

 

[Đang sống sờ sờ cứ như vậy bị người của Trương gia đánh chết, người ta sao có thể không hận cho được!]

 

[Khang gia chỉ có một chức quan nhỏ, đấu với Trương gia có quan hệ tốt với thái hậu thì chính là châu chấu đá xe.]

 

[Ngay cả muốn học đường đuổi học kẻ gây họa, học đường cũng không dám, thậm chí vì nịnh bợ Trương gia mà vẫn luôn lấy lòng người gây ra chuyện.]

 

[Nhưng cũng thật là trùng hợp, cô mẫu của người c.h.ế.t lại đang làm cung nữ ở trong cung.]

 

[Đối với chuyện chất tử mà mình yêu thương bị c.h.ế.t thảm, lại đúng lúc ôn dịch bùng phát, dứt khoát đánh liều một phen, muốn hại c.h.ế.t thái hậu!]

 

[Chỉ cần Thái Hậu ngã xuống, Trương gia cũng không còn là cái thá gì nữa.]

 

[Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tổ mẫu của ta chọc tới các ngươi sao?]

 

[Kinh Triệu Doãn không dám quản những chuyện này, ngươi không thể cáo ngự trạng* sao? ]

 

[Phụ thân mặc dù tàn bạo nhưng cũng không phải là người thị phi bất phân]

 

Hoàng đế: Cảm ơn đã khích lệ.

 

Có phương hướng, rất nhanh đã điều tra xong.

 

Khang gia đương nhiên là theo luật pháp mà xử trí.

 

Kẻ ăn chơi trác táng của Trương gia đánh c.h.ế.t người kia, kết cục cũng bị đẩy ra ngọ môn c.h.é.m đầu thị chúng.

 

Những kẻ bao che cũng bị xem là đồng lõa.

 

Hoàng đế kể lại chuyện này cho Thái Hậu và Phương phi.

 

Thái Hậu chỉ cảm thấy thật là họa vô đơn chí, chỉ bởi vì bà giúp đỡ con của khuê mật mà suýt nữa thì đánh mất cả mạng mình.

 



Phương phi ngược lại suýt chút nữa thì ngất xỉu.

 

“Mẫu tộc hống hách, tội này quả thật là do thần thiếp sơ sót, mong bệ hạ cho phép thần thiếp trở về nhà thăm viếng.”

 

“Thần thiếp nhất định sẽ khiến Trương gia hành động đúng mực hơn, sẽ không gây thêm phiền toái cho bệ hạ và thái hậu.”

 

Phương phi biết lúc này không thể trốn tránh trách nhiệm.

 

Quả nhiên, lời này vừa nói ra hoàng đế lập tức vừa lòng gật đầu: “Chuẩn.”

 

Vẻ mặt bất mãn của Thái Hậu cũng dịu đi một chút, Phương phi thấy vậy liền biết mình đánh cược đúng rồi.

 

Nhưng kỳ lạ là, hắn vừa dứt lời, tiểu công chúa trong lòng bỗng nhiên vặn vẹo người, vươn hai cánh tay ngó sen về phía Phương Phi, lộ ra nụ cười đáng yêu lấy lòng.

 

[Mang ta theo với mang ta theo với, ta muốn đi xem náo nhiệt, mang ta theo với~]

 

Hoàng đế, Thái Hậu:……

 

Hoàng đế cũng không muốn cho nàng xuất cung.

 

Nhưng nếu không thỏa mãn nguyện vọng của Bối Tịnh Sơ, hôm nay nàng nhất định sẽ kêu gào cả đêm để biểu thị sự bất mãn của mình.

 

Cho dù ở cách vách cũng có thể nghe được.

 

Vì giấc ngủ của chính mình, hắn bất đắc dĩ nhét Bối Tịnh Sơ vào trong n.g.ự.c Phương phi: “Công chúa rất thích nàng.”

 

Phương phi ôm lấy đứa bé mềm mại, căn bản không dám cử động, chỉ sợ khiến nàng ngã.

 

Đến tận khi ngồi trên xe ngựa, Phương phi vẫn cảm thấy mơ hồ.

 

Sao cuối cùng lại mang đại công chúa xuất cung rồi?

 

Khuôn mặt mũm mĩm, phấn điêu ngọc trác hệt như một người tuyết, tay nhỏ không chịu yên cứ không ngừng với lấy tấm rèm che.

 

Phương phi ôm nàng đến vị trí có thể chạm vào rèm.



 

Đứa bé quay đầu lại, cười toe toét tỏ ý cảm ơn nàng ấy.

 

Bởi vì không có răng, lộ ra phần lợi hồng hồng, có một loại cảm giác ngây thơ đáng yêu.

 

Sau đó, nàng lật màn xe, gió lạnh thổi vào.

 

Phương phi sợ nàng bị cảm lạnh, vội vàng đóng rèm lại.

 

Nhưng mà Bối Tịnh Sơ không vui, lại kéo rèm xe ra.

 

Lặp đi lặp lại nhiều lần, kiên nhẫn của Phương phi cũng mất hết.

 

“Đóng lại, cẩn thận bị nhiễm phong hàn, nếu như muốn nhìn bên ngoài thì vén một kẽ hở là được rồi.”

 

Nói xong nàng ấy lại vỗ trán một cái, thật là hồ đồ mà, một đứa trẻ mới hai tháng tuổi sao có thể nghe hiểu lời người lớn nói chứ.

Nàng thế mà lại định thương lượng với một đứa bé sơ sinh.

 

Kết quả lần này đứa nhỏ chỉ vén ra một khe nhỏ, sau đó ghé sát mặt vào nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

 

Thật sự là… Quá thông minh đi.

 

Vừa đáng yêu lại thông minh, Phương phi không khỏi nghĩ đến Kỳ thị - thân mẫu của đại công chúa.

Công chúa thông minh đáng yêu như vậy, nếu như là con của nàng ấy, nàng ấy yêu còn không kịp, chỉ hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời này đến cho con bé.

 

Kỳ thị kia lại lòng tham không đáy, chê con bé không phải là hoàng tử.

 

Phương phi thực sự không hiểu, trong thiên hạ sao lại có mẫu thân không thích con của mình cơ chứ.

Cái ót của tiểu hài tử đối diện với nàng ta, thậm chí phần đầu phía sau cũng tròn trịa

 

Haiz~ Phải chi là con của nàng ấy thì tốt rồi.

Đang nghĩ như thế, chợt Phương phi nghe thấy một giọng nói non nớt của trẻ con:

 

[Thơm quá ~ thèm c.h.ế.t bổn bảo bảo rồi, đồ ăn vặt ở đây hẳn là vẫn chưa có chất phụ gia đi?]

 

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi