SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI

Hạ Nhu nhìn bóng dáng Hứa Hân Xu bận rộn, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.

 

Nàng ta rót một ly trà, hòa bột phấn giấu ở trong móng tay vào nước, sau đó đưa đến trước mặt Hứa Hân Xu.

 

“Hân Xu, làm việc lâu rồi cũng nên nghỉ ngơi một chút, uống tách trà giải khát đi.”

 

Hứa Hân Xu tập trung tinh thần ghi chép lại quá trình cây non sinh trưởng, không có nghe lọt gì vào tai, cho đến khi Hạ Nhu lại kêu một tiếng nữa nàng mới lấy lại tinh thần.

 

“Không cần không cần, A Nhu ngươi cứ uống đi.”

Hạ Nhu tiến tới hai bước, trực tiếp đưa tách trà đến trước mặt Hứa Hân Xu, Hứa Hân Xu không thể từ chối nên đành nhận lấy.

 

Tuy rằng huynh trưởng đã dặn dò, trong cung cũng giống như quan trường, đều là nhân tâm hiểm ác, không nên ngây thơ đi tin tưởng gương mặt tươi cười của người khác.

 

Phía sau nụ cười của người khác rất có khả năng ẩn giấu d.a.o găm, dặn dò nàng thời khắc đều phải chú ý đề phòng, đặc biệt là thứ mình ăn vào trong miệng.

 

Nhưng mà, Hạ tỷ tỷ đối với nàng tốt như vậy, Hứa Hân Xu không có tỷ tỷ, Hạ Nhu cho nàng cảm giác giống như tỷ tỷ ruột, chắc chắn sẽ không hại nàng.

 

Trừ bỏ lần xuất giá đó, nàng chưa từng trải qua những âm mưu quỷ kế ám hại. Hân Xu - ngốc - bạch - ngọt đã nghĩ thầm như thế.

 

Vừa lúc nàng bận rộn làm việc hồi lâu rồi, cổ họng có hơi khát.

 

Hạ Nhu làm ra dáng một đại tỷ tỷ vì tốt cho nàng, dịu dàng mà kiên định chăm chú nhìn đến khi nàng uống xong tách trà.

 

Nước trà ấm áp tiến vào yết hầu, mang đến một cảm giác ấm áp,



 ý cười của Hạ Nhu cũng càng lúc càng lớn.

 

Cho đến khi nước trong chén trà càng ngày càng vơi, chỉ còn lại một ngụm.

 

“Bệ hạ giá lâm ——”

 

Hứa Hân Xu đặt tách trà xuống, cùng Hạ Nhu quỳ nghênh thánh giá.

 

Người chưa đến, âm thanh đã tới trước.

 

Một trận tiếng lòng hoảng hốt truyền tới: [A a a tại sao tỷ lại uống rồi! Có độc á a a a! ]

 

Hứa Hân Xu nghĩ thầm, sẽ không trùng hợp như vậy đi…

 

Hoàng đế vội vàng tới rồi, nhìn thấy cái tách không chỉ còn lại một chút ít nước trà Hứa Hân Xu tiện tay đặt xuống bên cạnh, suýt nữa thì trực tiếp hít một hơi khí lạnh.

 

Phải dựa vào bản lĩnh luyện được từ nhỏ mới có thể duy trì dáng vẻ đoan chính, bất động như núi.

 

“Nữ y, tới xem thử.”

 

Nữ y phụng mệnh đi xem xét chút nước trà còn sót lại trong tách trà của Hứa Hân Xu.

 

Hoàng đế giải thích: “Hiện nay ngươi càng thêm quan trọng với Việt Triều, trẫm suy nghĩ rất lâu, quyết định phái một vị nữ y tới để phòng ngừa có người giở trò trong thức ăn của ngươi.”

 

Thật ra hắn đã sớm nghĩ tới, cần bảo vệ tốt thiên tài như Hứa Hân Xu và Chu Hoan Tửu.



 

Nhưng hắn định chờ đến lúc các nàng bộc lộ thiên phú, sau khi bị người theo dõi mới phái người bảo vệ.

 

Bằng không hai người này còn chưa kịp làm ra thành tựu, còn chưa có chiêu cáo thiên hạ mà đã gióng trống khua chiêng bảo vệ thì thật sự quá chói mắt.

 

Dễ khiến người khác chú ý.

 

Thế nhưng hoàng đế không ngờ tới, hạt giống tốt của hắn không c.h.ế.t dưới tay mật thám của địch quốc, cũng không c.h.ế.t do phản tặc ám sát; lại thiếu chút nữa c.h.ế.t ở hậu cung do mâu thuẫn giữa các nữ quan.

 

Thật là… Làm người ta câm nín.

 

Nếu không phải Sơ Nhi nhắc nhở hắn, Hứa Hân Xu nếu là bởi vì loại nguyên nhân buồn cười này mà bị mất mạng, hoàng đế cảm thấy mình có thể đứng trên nóc của Tuyên Thất Điện mà chửi đổng lên.

 

Trái tim của Hạ Nhu đã nhảy lên tới cổ họng.

 

Nàng ta muốn ngăn cản nữ y, muốn vươn tay đánh đổ tách trà kia.

 

Nhưng lại chậm chạp không dám cử động, người đang đứng  trước mặt nàng ta chính là bệ hạ.

Là… Bệ hạ nổi tiếng tàn bạo.

 

Nữ y nếm một chút nước trà còn dư lại trong ly, sau đó lập tức phun ra.

 

“Bệ hạ, trong trà có độc, là thạch tín, lượng tuy không nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng.”

 



[Sao có thể không ảnh hưởng đến tính mạng được, ở trong dự đoán của***, Hứa Hân Xu uống xong tách trà này sẽ chết!]

 

Hoàng đế nhíu chặt mày: “Bắt mạch cho Hứa Thượng nghiên!”

 

Thượng nghiên là chức quan mà hoàng đế vừa thiết lập riêng cho Hứa Hân Xu, khác với những  nữ quan còn lại, không quản sự vụ cung đình.

 

Nữ y bắt mạch cho Hứa Hân Xu xong, kinh hô một tiếng, sau đó nhanh chóng móc ra ngân châm, một châm đi xuống.

 

Hứa Hân Xu: “ Ọe~~~~~~”

 

“Hứa Thượng nghiên trước đó vẫn luôn trúng độc, chỉ là lúc trước lượng độc ít, bệnh trạng biểu hiện ra cũng chỉ là khó chịu một chút.”

 

“Nhưng thêm vào tách trà hôm nay sẽ lập tức nguy hiểm đến tính mạng!”

 

“Mạng người quan trọng, xin bệ hạ thứ cho thần tự tiện thực hiện châm cứu, có tội làm ô uế long mục.”

 

Cho dù có là mỹ nữ xinh đẹp tới đâu, hình ảnh nôn thốc nôn tháo cũng thực sự không dễ nhìn.

 

Hoàng đế dời mắt, còn rất có tình thương của cha mà không quên che mắt  Bối Tịnh Sơ lại.

 

“Thần đi kê đơn thuốc trước, nấu thuốc vẫn cần một thời gian khá lâu.”

 

“Chè đậu xanh giải trăm loại độc, bệ hạ có thể sai người nấu một lượng lớn chè đậu xanh cho Hứa thượng nghiên uống, uống đến khi uống không nổi nữa mới thôi!”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi