Chờ thanh âm lắng xuống, hoàng đế mới hỏi chuyện: “Hứa khanh, ngươi có hoài nghi ai là người đầu độc không?”
Hứa Hân Xu: …
“Hứa khanh?”
Hứa Hân Xu: “Ọe~~~~~~~~~~~~”
Hoàng đế: … Được rồi, ngươi nôn trước đi.
Việc truy tìm hung thủ đặt qua một bên, hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là cứu được Hứa Hân Xu trước.
Huống chi, hoàng đế đã sớm biết hung thủ là ai, chỉ là đi theo từng bước thông thường mà thôi.
Hứa Hân Xu đầu tiên là nôn đến dịch chua trong dạ dày đều phun ra sạch sẽ, cả người vô lực nằm nhoài trên mặt đất, lại bị người nâng lên, bóp mũi rót chè đậu xanh vào miệng.
Toàn bộ quá trình đều không nói một lời.
Chè đậu xanh dùng để giải độc đương nhiên không thể thêm đường, Hứa Hân Xu uống đến cả người đều tái rồi, bụng trướng đến sắp nổ tung tới nơi.
Có lẽ cả đời này nàng đều không muốn nhìn thấy đậu xanh nữa.
Kế hoạch gieo trồng đậu xanh sau này của nàng vẫn là hoãn lại đi.
Nhưng mà những thứ này chỉ là để giữ mạng, bệnh trạng trúng độc vẫn rất nghiêm trọng.
Bụng nàng thật sự rất đau, đầu cũng đau, cả người đều choáng váng, nàng thở hổn hển, há mồm tham lam hút không khí vào, lại vẫn có cảm giác hít thở không thông như cũ.
Máu mũi cũng không ngừng từ trong lỗ mũi trào ra.
Nếu không phải được cứu kịp thời, nàng sẽ ở trong nỗi đau đớn như vậy mà c.h.ế.t đi.
Hơn nữa bởi vì không có kịp thời kích nôn để giải độc, nhất định sẽ càng đau đớn hơn.
Hung thủ nhất định sẽ không đi tìm thái y cho nàng.
Nửa đời sau tốt đẹp của nàng, ngay khi vừa mới có một chút thành quả nhỏ sẽ đau khổ như vậy mà kết thúc.
Lúc Hứa Hân Xu ngất đi đã nghĩ như vậy.
Mà lúc này, Hạ Nhu đã trở lại phòng, muốn tiêu hủy chứng cứ, nàng ta làm một ngăn tủ nhỏ ở dưới bàn, đặt số thạch tín còn dư lại ở trong đó.
Nàng ta thấy bộ dạng thân cường thể tráng của Hứa Hân Xu, đã ăn thạch tín lâu như vậy lại giống như người bình thường không có việc gì.
Nàng ta vốn cho rằng tăng thêm liều thuốc sẽ chỉ làm đối phương càng khó chịu một chút mà thôi.
Không nghĩ tới độc lại trực tiếp phát tác.
Càng muốn mạng chính là chuyện này lại bị Hoàng Thượng chú ý tới.
Hạ Nhu luống cuống, nàng ta giấu số thạch tín dư lại ở trong tay áo, muốn tìm cách đi ra ngoài để hủy diệt chứng cứ, nhưng vừa đi tới cửa đã bị thị vệ ngăn lại.
“Bệ hạ có lệnh, bất kỳ ai cũng không được phép đi ra ngoài.”
Hạ Nhu lui về trong phòng, nàng ta mở cửa sổ ra, lại phát hiện phía bên ngoài cửa cũng có hai tên thị vệ.
Khoảnh khắc khi nàng ta vừa mở cửa, ánh mắt sáng như đuốc của hai tên thị vệ đã nhìn về phía nàng ta.
Hạ Nhu vội vàng lui về.
Nàng ta ngồi xuống mà trong lòng nôn nóng. Chỉ chốc lát sau, có âm thanh ầm ĩ truyền đến, hơn nữa càng ngày càng gần.
Là người tới điều tra.
Bọn họ đã đến phòng bên cạnh, lập tức sẽ đến nơi này của nàng ta.
Nàng ta nhìn nửa gói bột phấn trong tay áo, mở ra, rải lên cao.
Có vài chỗ không đều màu cũng bị nàng ta lau đi.
Cửa phòng bị mở ra, người điều tra đã tới.
Hạ Nhu không nghĩ tới phương thức điều tra của những người này là thế này.
Thậm chí đến cả cái bàn cũng bị lật lên, ngăn tủ ngầm mà nàng ta cho rằng mình đã giấu rất tốt cũng bị bại lộ ra ngoài.
Ngay cả trên mặt đất, bởi vì bột phấn màu trắng vừa rải xuống khiến cho mặt đất có màu hơi khác với những chỗ khác cũng bị nhìn ra.
Thì ra đây chính là năng lực của ngự tiền thị vệ của bệ hạ.
Chỗ bột phấn màu sắc khác biệt trên mặt đất bị thu thập lại một lần nữa, Hạ Nhu biết mình xong đời rồi.
Nàng ta sai rồi, nàng ta không nên đi trêu chọc Hứa Hân Xu, đối phương là người được bệ hạ coi trọng, sao nàng ta có thể chọc nổi chứ?
Hứa Lan Kỳ nghe nói muội muội bị trúng độc, vội vàng tiến cung thăm hỏi.
“Huynh trưởng đã sớm nói với muội rồi, không được dễ tin người khác, không được dễ tin người khác!”
Hứa Hân Xu rốt cuộc cũng thấm thía lời của hắn: “Chẳng trách từ sau khi huynh trưởng làm quan đã trở nên gian trá xảo quyệt, thì ra thế giới bên ngoài nguy hiểm như vậy!”
Hứa Lan Kỳ: “Gian trá xảo quyệt” là dùng để hình dung về huynh trưởng của mình sao?
Thôi thôi, vấn đề không lớn.
Tới cũng tới rồi, hắn nhớ tới một chuyện: “Muội nhớ phải nhắc đến Trú Nhi ở trước mặt bệ hạ, nó còn một năm nữa là có thể đi học rồi.”
“Ta muốn đưa nó đi Hoằng Văn Quán, vốn dĩ cho rằng việc này đã nắm chắc.”
“Kết quả mấy ngày trước trưởng công chúa muốn xin một vị trí cho nhi tử cũng bị chặn ngoài cửa.”
“Ta thấy mặt mũi của muội có thể còn lớn hơn ta, muội hãy tìm một cơ hội đi cầu bệ hạ, cho Trú Nhi một vị trí đi.”
Hứa Hân Xu kinh ngạc: “Danh sách của Hoằng Văn Quán đã hút hàng đến mức ngay cả nhi tử của trưởng công chúa cũng không thu sao?”
Hứa Lan Kỳ phát sầu: “Bằng không vi huynh cũng sẽ không tìm muội giúp làm gì!”