Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa: “Hứa Thượng nghiên, hai vị chủ tử Hiền phi và Phương phi tới thăm, ngài có thuận tiện không?”
Hứa Hân Xu: “Không tiện.”
Cung nữ:?
Nàng còn chưa từng nghe qua câu trả lời thế này.
Hỏi có thuận tiện hay không chỉ là khách khí một chút thôi.
“Huynh trưởng của ta đang ở đây, làm phiền hai vị chủ tử chờ một lát, ta để huynh trưởng rời đi.”
Phi tần không thích hợp gặp nam nhân bên ngoài, cái lý do này ngược lại là rất hợp lý.
Hứa Lan Kỳ vừa đi, Hiền phi và Phương phi cùng nhau tiến vào, còn dẫn theo Thẩm thái y.
Hiền phi vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, Phương phi vẫn luôn là người thân thiện, vừa tiến đến đã nhanh chân đi tới, nhét Hứa Hân Xu chuẩn bị ngồi dậy trở lại trên giường.
“Hành lễ cái gì, ngươi đều đã thành ra thế này rồi!”
Nàng áy náy nói: “Không biết trung thư lệnh cũng ở đây, ta và Hiền phi tỷ tỷ tới không khéo, quấy rầy huynh muội các ngươi ôn chuyện.”
Hứa Hân Xu đương nhiên không dám tiếp lời này: “Không dám, là thần và huynh trưởng đã khiến hai vị đợi lâu mới đúng!”
Phương phi không tán đồng: “Ở trong thâm cung này, có được một cơ hội gặp người nhà rất khó, vừa vào cửa cung sâu như biển, nếu biết trước Trung Thư Lệnh tới, chúng ta sẽ không tới vào lúc này.”
Ánh mắt Phương phi dịu dàng như nước, mang theo chút thương hại.
Tựa như đang nhìn những phi tử bị nhốt ở Thái Cực Cung, là cảm giác của những người đồng cảnh ngộ.
Hứa Hân Xu: …
Không phải, nàng không phải, nàng thật sự chỉ là một người làm công ăn lương mà thôi!
Chờ sang năm nàng sẽ dọn ra phủ của mình, còn phải chạy khắp các châu phủ của Việt Triều, đi nghiên cứu sản lượng thu hoạch của các địa phương.
Hứa Hân Xu nhức hết cả đầu.
Hiền phi tự mình tìm cái ghế ngồi xuống, dường như cũng không muốn gia nhập với các nàng tâng bốc lẫn nhau, nhưng là Hứa Hân Xu và Phương phi lại không thể thật sự không để ý tới nàng ấy.
Đặc biệt là Hiền phi vẫn là người có phẩm cấp cao nhất trong ba người.
“Hiền phi tỷ tỷ không phải còn cố ý mang theo Thẩm thái y xem bệnh cho Hứa thượng nghiên sao? Sao tỷ lại ngồi một bên thế?”
Hiền phi: “Không phải ta cố ý mang theo, là bệ hạ phân phó.”
“Ta thấy hai người trò chuyện vui vẻ như vậy, không đành lòng quấy rầy.”
Hứa Hân Xu, Phương phi: Lời này nên tiếp như thế nào?
Phương phi bị làm cho không biết nói gì, xấu hổ nhường ra vị trí: “Ngài tới, ngài tới.”
Hiền phi mang theo Thẩm thái y tiến lên, Thẩm thái y vọng, văn, vấn, thiết nguyên bộ lưu trình, Hiền phi cũng không nói lời nào.
Chỉ khô khan đứng ở mép giường nhìn chằm chằm Hứa Hân Xu.
Hứa Hân Xu: … Nàng rất hồi hộp, sao Hiền phi lại nhìn chằm chằm nàng như vậy.
Thẩm thái y bắt mạch xong thì thở dài một hơi: “Khổng hiền phi, ngài làm Hứa thượng nghiên sợ rồi kìa!”
Hiền phi:? Nàng đáng sợ như vậy sao?
Hiền phi đành phải yên lặng lui về sau.
“Ngươi đừng sợ.”
Hứa Hân Xu: “Không có sợ.”
Hiền phi cảm thấy bộ dạng này của nàng không giống như là không sợ, đành phải an ủi: “Đừng sợ, ngươi trước kia vẫn là trưởng tẩu của ta đấy.
Hứa Hân Xu: Cứu mạng, đừng nhắc tới tên kia có được không?
Đó không phải tiền phu, đó là tiền án* mới đúng!
*Ví von lấy một thằng chồng tệ bạc như vác tiền án tiền sự trên người
Phương phi đều sắp nhìn không nổi nữa rồi, Hiền phi nhìn qua nhu nhu nhược nhược, trong trẻo đơn thuần.
Nhưng mà lại có cái miệng rất độc, nếu không phải nàng ấy có địa vị cao, cái miệng này tuyệt đối có thể khiến nàng ấy ăn đau khổ.
Phương phi đứng ra hoà giải: “Đều là chuyện quá khứ rồi, cũng đừng nhắc lại nữa.”
Phương phi tới đây là bởi vì hậu cung hiện tại là do quản lý, xảy ra nhiễu loạn như vậy, nàng phải ra mặt xử lý.
Mà Hiền phi thì đến đây để gặp tẩu tử trước của mình.
Từ sau khi rời nhà, Khổng lão đại thành thân, nàng cũng không đến dự.
Khi đó hắn cưới được muội muội của Trung Thư Lệnh, còn viết thư cho nàng, diễu võ dương oai một phen.
Đại ý chính là Khổng gia sau khi rời khỏi nàng càng ngày càng phú quý.
Kết quả không đến hai ngày nàng đã tiến cung phong phi.
Tuy rằng mất đi tư cách theo đuổi tình yêu, nhưng là có thể vả mặt người Khổng gia mấy tiếng vang dội cũng rất tốt.
Cho nên lần này Hứa Hân Xu trúng độc, Hiền phi lập tức tới thăm nom.
Đương nhiên còn có một chuyện khác.
Thẩm thái y bắt mạch xong, lại nhận lấy phương thuốc Hứa Hân Xu đang dùng: “Thần đã thảo luận với nữ y một chút để cải tiến phương thuốc, sau khi bốc thuốc cho Hứa Thượng nghiên xong sẽ đưa sang đây.”
Hiền phi gật đầu: “Đi đi.”
“Phương phi cũng trở về đi, ta và Hứa thượng nghiên có một số việc muốn nói.”
Phương phi nhìn hai người một chút, thật sự lo lắng cái miệng độc của Hiền phi sẽ chọc tức Hứa Hân Xu.
Nhưng lại tìm không thấy lý do để ở lại, đành phải mang theo người rời đi.