Quảng Đức trưởng công chúa than thở kể khổ với Thái Hậu:
“Mẫu thân, bệ hạ nhìn trúng những tên bề tôi đó, tình nguyện giao những …. đặc quyền đó cho bọn họ, cũng không muốn cho tông thất.”
“Nhi thần cảm thấy, thiên hạ này vốn là thiên hạ của Bối gia, bề tôi nói cho cùng cũng chỉ là nô tài của Bối gia chúng ta mà thôi.”
Nàng ta muốn nói Hoàng Thượng chẳng biết phân biệt thân sơ, nhưng lại không dám.
Vì thế nên đành uyển chuyển nói: “Cho dù nói như thế nào thì chúng ta mới là người một nhà với bệ hạ.”
“Cho bọn họ đặc quyền còn cao hơn cả hoàng thất, chẳng phải là đang cổ vũ cho dã tâm của bọn họ hay sao?”
Nụ cười trên khuôn mặt của Thái Hậu dần dần biến mất.
Bối Tịnh Sơ cạn lời rồi: [Nhận tiền làm việc, nhận tiền làm việc đó ngươi có hiểu hay không!]
[Cầm được chỗ tốt mới có thể làm việc cho người ta nha.]
[Bề tôi người ta giúp ngươi quản lý quốc gia, gần vua như gần cọp, làm việc không tốt còn có nguy cơ bị c.h.é.m đầu!]
[Đương nhiên phải cho người ta đủ lợi ích thì người ta mới nguyện ý mạo hiểm làm việc.]
[Muốn ngựa chạy nhưng lại không cho ngựa ăn cỏ.]
[Bối gia là hoàng thất, cũng không phải thần tiên.]
[Dù có là thần tiên cũng phải giúp ích cho dân mới được hưởng hương khói đấy, ngươi cho rằng ngươi là cọng hành nào?]
[Nếu những bề tôi đó trở thành cận thần của hoàng đế, nhưng ngay cả tông thất bình thường cũng không bằng, bọn họ còn trở thành cận thần của hoàng đế để làm gì?]
[Dù sao cũng là uổng phí, không bằng bãi bỏ đi cho đỡ phiền!]
Thái Hậu: !!!
Lẽ nào đại tôn nữ của bà ấy là thiên tài sao!
Con bé cũng quá thông minh đi, có tư chất của bậc đế vương nha.
Không thầy dạy cũng hiểu.
Không thầy dạy cũng hiểu!
A a a a a, tại sao nhóc con lại không phải là một hoàng tử chứ!
Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng không sao, không ảnh hưởng đến khóe miệng cười càng lúc càng tươi của bà ấy, giống như là ánh mặt trời, sáng đến chói mắt.
Tạo cho trưởng công chúa một loại ảo giác, cho rằng vừa rồi mình đã nói trúng tâm tư của Thái Hậu.
Nàng ta được tiếp thêm tự tin, bắt đầu ba hoa khoác lác, càng nói càng quá mức.
Thái Hậu nghiêm khắc đánh gãy lời của nàng ta: “Quảng Đức, bệ hạ tự có phán đoán của mình, cho dù ngươi là muội muội ruột của hắn, cũng không thể tùy tiện dị nghị.”
Quảng Đức trưởng công chúa: “Vâng.”
“Việc nhập học của khuyển tử, mong người có thể sắp xếp.”
Thấy ánh mắt của Thái Hậu có chút do dự, trưởng công chúa quỳ xuống nói: “Mẫu hậu, người đã nhìn nhi thần từ nhỏ đến lớn, mẫu phi từ nhỏ đã nói với nhi thần, phải xem người như mẫu thân ruột mà phụng dưỡng.”
“Tuy rằng người không cần, nhưng nhi thần vẫn luôn xem người như mẫu thân ruột.”
“Người nhẫn tâm nhìn ngoại tôn tử của người nhập học trễ hơn so với người khác sao?”
Theo lời của nàng ta nói, Thái Hậu nhớ tới nữ nhân dịu dàng hiền thục ấy, tình cảm giữa bà ấy và Khâu quý phi rất sâu đậm.
Bối Tịnh Sơ thấy Thái Hậu mềm lòng, lén lút đi xem chuyện xưa của Khâu quý phi và Thái Hậu .
Sau đó đã bị cảm động rồi, đây là tình tỷ muội cảm động đất trời gì đây.
Tình bạn chân thành như thế này còn tồn tại sao?
Chuyện tiếp theo còn chưa có phát sinh, trong hệ thống cũng không có nói.
Nhưng Bối Tịnh Sơ không cần xem cũng biết, Thái Hậu nhất định sẽ giúp nàng ta.
Bởi vì Quảng Đức trưởng công chúa là đứa trẻ duy nhất mà Khâu tỷ tỷ để lại.
Khâu quý phi đối với Thái Hậu thật sự rất tốt, một Quý phi có tính cách độc lập không thích tranh giành, lại vì Thái Hậu mà có thể nói là chỉ đâu đánh đó.
Không cần hỏi nguyên nhân, chỉ cần bà ấy nói một tiếng: “Tỷ tỷ, tỷ có thể giúp muội hay không?”
Khâu quý phi sẽ có thể vì bà ấy mà vượt lửa, băng sông.
Lúc bà ấy còn là Chu Thái nữ là như vậy, lúc bà ấy ngồi lên ngôi vị Hoàng Hậu vẫn là như thế.
Nếu không phải hệ thống có viết rõ ràng, Bối Tịnh Sơ đã suýt chút nữa cho rằng Khâu quý phi thích Thái Hậu cơ.
Nàng sẽ đẩy thuyền cp này.
Nhưng nghĩ lại, tình bạn chân thành thắm thiết so với thứ tình yêu giả tạo kia vĩ đại hơn nhiều.
Cho nên, Quảng Đức trưởng công chúa cầu xin Thái Hậu, Thái Hậu nhất định sẽ đồng ý.
Quả nhiên, Thái Hậu nói: “Ai gia sẽ tìm hoàng đế nói một tiếng, ngươi và những tông thất khác làm sao có thể giống nhau được?”
“Tạ mẫu hậu.”
Nhưng đã được Bối Tịnh Sơ nhắc nhở, Thái Hậu lại nghĩ đến một vấn đề: “Thứ tử của ngươi đã sắp đến tuổi đi học.”
“Vậy trưởng tử của ngươi hẳn đã sớm đọc sách được hai ba năm rồi đi? Lúc ấy tại sao ngươi không giúp nó cầu một xuất học của Hoằng Văn Quán?”
“Đó cũng là con của ngươi, cũng là ngoại tôn tử của ai gia.”
Trưởng công chúa ngây người một chút, lúc này mới phản ứng lại: “Nhi… Nhi thần lúc ấy lần đầu tiên làm mẫu thân, không nghĩ nhiều như vậy.”
Bối Tịnh Sơ suýt chút nữa cười ra tiếng: [Thiên vị chính là thiên vị, không thèm để ý không muốn quan tâm, còn lấy cớ.]
[Tổ mẫu của ta cũng chỉ có một đứa con là phụ thân ta, cũng là lần đầu tiên làm mẫu thân, còn không phải vẫn dưỡng ra được một người rất ưu tú đó sao!]