SAU KHI NÓI XẤU SAU LƯNG TỔNG TÀI

Tất cả mọi người bị chấn động bởi điệu nhảy này.

Đặc biệt là những người ngồi gần sân khấu, bọn họ đều thấy rõ ánh mắt của Diệp Thu Đồng. Nhóm trợ lý của văn phòng tổng tài cũng bị ‘giật điện’ muốn hôn mê, Hứa Mục thì lại giống như đồ ngốc, lắp bắp kêu: “Diệp, thư ký Diệp……”

Tần Dịch thoáng nâng đầu, ánh mắt khoá chặt lấy người trên sân khấu.

Dùng tầm mắt phác hoạ cơ thể cậu, từ gương mặt tuấn tú đến cần cổ mảnh khảnh, bên dưới lớp áo sơmi to rộng kia là vòng eo nhỏ gầy, ngày thường mặc tây trang là có thể nhìn thấy được.

Còn có đôi chân dài kia, sao lại có thể linh hoạt lại hữu lực đến thế.

Diệp Thu Đồng đứng ở chính giữa sân khấu, chùm ánh sáng duy nhất chiếu lên người cậu, cậu thu hồi bàn tay rồi đặt ở trước ngực, lúc này âm nhạc lại lần nữa thay đổi, ánh đèn toàn trường bừng sáng lên, những chàng trai ẩn nấp trong bóng tối cũng bắt đầu sôi nổi chuyển động, cùng nhau gia nhập với Diệp Thu Đồng.

Diệp Thu Đồng đứng ở phía trước làm người nhảy chính, mang theo những người khác chuyển động, tiết tấu vui sướng nhẹ nhàng, trên gương mặt của Diệp Thu Đồng tràn đầy nụ cười, động tác vũ đạo lại có chút khác biệt so với vừa rồi.

Mọi người bị lây nhiễm cảm giác vui sướng từ cậu, càng ra sức nhảy múa.

Không thể không nói, lúc cả nhóm cùng nhảy là có thể nhận ra sự chênh lệch, tuy các chàng trai phía sau, ai nấy đều rất tuấn tú, nhưng động tác được điều chỉnh đơn giản hơn, có thể nhảy đến chỉnh tề là đã không tồi, nhưng dưới bầu không khí và khí thế hiện tại, mọi thứ vẫn trông rất vui tai vui mắt.

Nhưng đến lượt Diệp Thu Đồng, bất luận một động tác nào đều có vẻ tự nhiên linh hoạt, cậu dung nhập vào điệu nhạc và tiết tấu, cho dù run vai hay đá chân đều trông soái đến tận trời, vừa giống tinh linh, lại giống như vương tử.

Mấy chị em có mặt ở đây đều trở nên sôi sục, hết vỗ tay đến vẫy tay, thỉnh thoảng lại thét chói tai, trông cực kỳ kích động.

Các quý ông cũng không cam lòng yếu thế, dứt khoát trực tiếp đứng lên, ở bên dưới sân khấu lắc lư theo tiếng nhạc, tiếng cười tràn ngập toàn bộ đại sảnh.

Có người nhìn chằm chằm Diệp Thu Đồng đứng ở C vị không dời được mắt, thẹn thùng hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Đây là ai thế, là idol mới debut sao? Tôi muốn làm fan cậu ấy.”

“Không phải minh tinh đâu, là người trong công ty đó.”

Người nọ nghe thế, ngược lại bốc cháy lên hy vọng khác: “Là bộ môn nào thế, ở tầng nào, không biết có cách gần chúng ta không.”

“Đừng nghĩ nữa, người ta là thư ký tổng tài, ở tầng cao nhất, bình thường tiếp xúc không tới đâu.”

Nhảy xong ba bài liên tục, Diệp Thu Đồng mang theo các soái ca đứng trên sân khấu, một tay vòng ra sau lưng, một tay đặt ở trước ngực, khom lưng làm một nghi thức chào đầy lịch thiệp.

Tiếng thét chói tai chạm tới đỉnh núi, Hứa Mục kích động đến vỗ đùi, hận không thể ôm lấy người bên cạnh liều mạng lắc lắc để thể hiện cảm xúc nội tâm.

Nhưng một giây trước khi nhào lên, hắn chợt nhớ ra bên cạnh là tổng tài……

Hứa Mục kiềm nén chính mình, cẩn thận quan sát nét mặt Tần Dịch, Tần Dịch vẫn là dáng vẻ ít khi nói cười ma quỷ kia, chẳng qua ánh mắt lại âm trầm hơn so với bất cứ lần nào, nhưng tầm mắt cũng giống như những người khác, không hề dời khỏi thân ảnh của Diệp Thu Đồng.

Hứa Mục to gan ra, tỏ vẻ anh em tốt mà huých huých bả vai Tần Dịch, đắc ý dào dạt nói: “Có phải thấy thư ký Diệp đẹp trai lắm đúng không? Không ngờ cậu ấy còn có kỹ năng này đó.”

Tần Dịch lạnh như băng mà liếc hắn một cái.

Hứa Mục nói xong lại có chút tiếc hận: “Đáng tiếc cậu ấy thích đàn ông, các nữ đồng bào phải thất vọng rồi.” Nhưng hắn cũng nhanh chóng tỉnh táo lại: “Mà không sao, cơ hội của các nam đồng bào đã tới rồi.”

“Câm mồm.” Tần Dịch ép giọng thật thấp, nghe có chút khàn khàn: “Đừng có ồn ào.”

Hắn lại lần nữa chuyển ánh mắt sang người Diệp Thu Đồng, đúng lúc Diệp Thu Đồng cùng các soái ca chào kết màn xong đang quẹo phải bước xuống sân khấu.

Có người từ phía sau hô to: “Nhảy thêm một bài!”

Sau đó, những người khác cũng hùa theo, không ngừng to nhỏ kêu gọi: “Nhảy tiếp, nhảy tiếp!”

Diệp Thu Đồng đang từ trên đài bước xuống nghe thấy những lời này, không nhịn được cong cong đôi mắt, lại lần nữa nở nụ cười.

Môi hồng răng trắng, sáng sủa thanh tú, tựa như thái dương lại giống như ngôi sao.

Mấy người ngồi gần sân khấu lại lần nữa bị cậu ‘giật điện’ đến hôn mê.

Đương nhiên là không có khả năng lại nhảy tiếp, chỉ mỗi điệu nhảy này thôi đã luyện tập rất lâu rồi, thật là làm khó mấy anh soái ca bên bộ phận kỹ thuật với thị trường.

Cả buổi họp thường niên, chỉ có tiết mục này là có nhiệt độ thảo luận cao nhất; trong đó, Diệp Thu Đồng rất được chú ý, bên trong công ty, độ nổi tiếng của Diệp Thu Đồng thậm chí còn vượt qua nghệ sĩ khách quý được mời đến.

Có người thu lại video hiện trường, tải lên trang mạng của công ty, rất nhiều nhân viên si mê mà nhắn lại.

“Quá soái, soái tới gãy chân tui, không ngờ trong công ty của chúng ta lại có cực phẩm thế này, sao trước giờ lại không phát hiện chứ.

“Người ta là người bên cạnh tổng tài, đương nhiên là mấy người nhìn không thấy rồi.”

“Làm tổng tài sướng thật, bên người đều là tuấn nam mỹ nữ vờn quanh.”

“Tìm chết, cô nhắn lại ở chỗ này, tổng tài nhìn thấy được đó.”

“Chính Tần tổng của chúng ta đã đủ soái rồi, lại còn có tiền, làm tổng tài đương nhiên phải có giá trị nhan sắc cao siêu.”

“Không nói tới mấy người tiếp xúc không tới nữa, nhìn xem mấy anh soái ca khác thôi, hôm nay ai nhảy cũng đẹp hết, có người bên bộ môn của chúng ta nữa nha.”

“Cảm tạ HR, làm chúng ta được mở rộng tầm mắt, đến lúc khảo hạch tui sẽ không bao giờ oán giận nữa đâu.”

Phía sau còn có cả tin tức từ bạn cùng trường của Diệp Thu Đồng: “Tôi với thư ký Diệp là học chung đại học, căn cứ tin tức mà học muội gửi tới, lúc thư ký Diệp còn tại trường đã từng là giáo thảo đó nha.”

Trên mạng nghị luận bay tứ tung, buổi họp thường niên ở trong một mảnh trầm trồ khen ngợi mà nói lời kết thúc.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Diệp Thu Đồng vẫn luôn không trở về, Tần Dịch và Hứa Mục cùng nhau rời khỏi, buổi lễ hạ màn trong tiếng ồn ào náo động, cũng có người yên lặng đi về phía ngược lại —— tàn cuộc rồi cũng phải có người dọn dẹp mà.

Không phải là Diệp Thu Đồng không muốn trở lại bên người tổng tài, chỉ là cậu thật sự bị vướng lại.

Sau khi nhảy xong, cậu bị mấy chị em bên bộ HR giữ lại hỏi đông hỏi tây, thậm chí có người còn bảo cậu mở lớp dạy nhảy trong công ty nữa chứ.

Diệp Thu Đồng chỉ có thể kiên nhẫn trò chuyện với bọn họ ở sau hậu đài, chờ cậu tìm được cơ hội chạy ra ngoài, buổi họp thường niên cũng đã kết thúc.

Năm nay không được may mắn, không đoạt được giải, có điều Sa Mạn Toa cười tủm tỉm đưa cho cậu một hộp quà bí ẩn mừng năm mới, nghe nói chỉ có lãnh đạo cấp cao của phía đối tác mới có thể nhận được hộp quà này thôi.

Diệp Thu Đồng cầm theo hộp quà, xách túi, tránh thoát nhóm người đang ra về, đi tới cửa hông của khách sạn để ra bên ngoài.

Cậu tính đi xa chút lại gọi xe trở về.

Mỗi lần đến lúc này đều muốn mua xe, cũng không biết tiền thưởng cuối năm được bao nhiêu, cậu điều đến văn phòng tổng tài mới được nửa năm, tiền thưởng năm nay cộng với tiền tiết kiệm trước đó, hẳn là có thể mua được một chiếc xe thay cho cuốc bộ.

Nhưng nhà ở thì vẫn chưa thấy tăm tích đâu.

Diệp Thu Đồng nghĩ đến mấy chuyện này xong lại móc điện thoại ra xem tin nhắn.

Trước đó vì phải biểu diễn, cậu cài điện thoại sang chế độ im lặng, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền dọa cậu nhảy dựng, tất cả phần mềm nhắn tin đều là tin nhắn mới, còn có mấy cuộc gọi nhỡ.

Diệp Thu Đồng nhìn lịch sử tin nhắn, đại đa số đều là khen cậu, hoặc là hỏi cậu đang ở đâu, điện thoại cũng đều là từ đồng nghiệp gọi tới.

Cậu hơi nhếch khóe môi, cũng không định trả lời lại.

Diệp Thu Đồng hít sâu bầu không khí vào đêm, ở ven đường chậm rãi đi tới.

Một lát sau, một chiếc xe từ từ chạy đến gần, dừng lại bên cạnh cậu.

Diệp Thu Đồng nhận ra là xe của tổng tài, vội vàng đứng lại.

Cửa sổ xe hạ xuống, Tần Dịch ngồi ở ghế sau, từ bên trong xe nhìn Diệp Thu Đồng.

Không biết tại sao, Diệp Thu Đồng lại thấy hơi khẩn trương: “Tần tổng, ngài vẫn chưa trở về à.”

Trên mặt Diệp Thu Đồng vẫn còn giữ lớp trang điểm, mặt mày như tranh vẽ, ngũ quan sắc nét hơn so với ngày thường, chiếc áo sơ mi trắng kia cũng chưa thay ra, chỉ là khoác ở bên ngoài một cái áo khoác lông, trên cổ vẫn còn mang dây chuyền lấp lánh.

Tần Dịch không có trả lời, chỉ nhìn cậu chằm chằm.

Diệp Thu Đồng bị hắn nhìn mà đỏ mặt, đành phải giải thích: “Định trở về tắm rửa, nên không có thay quần áo ạ.” Bộ tây trang cậu mặc ban ngày thì đang nằm ở trong túi xách đeo trên lưng.

Tần Dịch nói: “Tôi chở cậu về?”

Diệp Thu Đồng một tay xách theo hộp quà, một tay vẫy vẫy, nói: “Không cần đâu Tần tổng, tôi đến phía trước rồi gọi xe, ngài đi về trước đi.”

Tần Dịch không kiên trì bảo cậu lên xe, nhưng cũng không có rời đi, mà là trực tiếp từ bước xuống xe, bình tĩnh ung dung nói: “Tôi cũng muốn tản bộ.”

Vì thế, ban đêm của tháng mười hai, cũng may tiết trời quang đãng, gió hơi hơi se lạnh, Diệp Thu Đồng bồi Tần Dịch giống như rùa đen mà tản bộ.

Tần Dịch đưa mắt nhìn thoáng qua người bên cạnh, nói: “Nhìn không ra, cậu lại có kỹ năng này.”

Mái tóc Diệp Thu Đồng hơi rũ, vừa đen vừa mềm, rũ ở trên trán, làm cậu trông càng thêm trẻ tuổi, hơn nữa lại được trang điểm, nên trông chẳng khác sinh viên là bao: “Hồi còn đi học tôi đã từng học, luyện được mấy năm, còn tham gia câu lạc bộ nhảy hiện đại.”

Nói ra người khác có lẽ không tin, nhưng cậu và Ngô Nhược Dao chính là cùng một câu lạc bộ nhảy, chỉ là sau khi tốt nghiệp, mọi người đều ai đi đường nấy biến thành xã súc, không còn nhảy cùng nhau nữa.

Tần Dịch lại nói: “Thế sao không nói sớm, lúc trước còn giả vờ như không biết.”

Diệp Thu Đồng cười cười, nói: “Không phải còn có đồng nghiệp của bộ môn khác nữa sao, quá nổi bật cũng không tốt, sau lại bị chị Toa Toa phát hiện, cho nên muốn tôi nhảy solo một đoạn.”

Vốn dĩ, cậu muốn theo đội ngũ nhảy cho qua là được, cũng giống như lần hợp xướng trước kia, nhưng giữa việc đã từng luyện cùng với chưa bao giờ luyện vẫn là có bản chất khác nhau, qua một thời gian dài là có thể nhận ra, Sa Mạn Toa chết sống bắt cậu solo, Diệp Thu Đồng không lay chuyển được nên đồng ý.

“Đã lâu không nhảy, trong lòng cũng không nắm chắc, không dám để mọi  người quá chờ mong.” Diệp Thu Đồng nói thêm.

Tần Dịch nhìn cậu, chọc thủng cậu: “Cậu chính là cố ý, cố ý tung khói mù, làm mọi người phải kinh ngạc.”

Diệp Thu Đồng không phủ nhận, cười hắc hắc.

Đôi mắt cậu cong con, khuôn mặt trắng nõn, oánh nhuận như ngọc, trên vành tai mang khuyên tai màu bạc, trong đêm tối chiết xạ ra ánh sáng loá mắt, tựa như ngôi sao trên bầu trời.

Nhưng lấp lánh hơn cả ngôi sao, chính là đôi mắt cậu, lúc này đang đong đầy ý cười, như muốn hoà tan cả băng tuyết.

Tần Dịch thoáng động trong lòng, nâng tay lên, muốn chạm vào ngôi sao trên vành tai Diệp Thu Đồng.

Đêm đông làm làn da của Diệp Thu Đồng trở nên lạnh lẽo, ngay cả tai của cậu cũng lạnh như lãnh ngọc, đầu ngón tay ấm áp còn chưa kịp chạm tới ngôi sao kia thì đã cảm nhận được khí lạnh nhè nhẹ.

Tần Dịch chợt khựng lại.

Chỉ suýt chút nữa, lòng bàn tay của hắn đã có thể sờ đến khuyên tai của Diệp Thu Đồng, mà chếch đi một chút, vành tai nhỏ nhắn trắng nõn sẽ rơi vào tay hắn.

Diệp Thu Đồng còn chưa kịp nhận ra đã xảy ra cái gì, xoay đầu lại, nghi hoặc nhìn Tần Dịch.

Mái tóc mềm mại tựa như bàn chải nhỏ quét qua ngón tay Tần Dịch, Tần Dịch nắm tay lại rồi thu về.

Diệp Thu Đồng sờ sờ vành tai của mình, hiểu ra, lập tức tháo khuyên tai xuống, đưa cho Tần Dịch: “Tôi không có lỗ tai, chỉ là kẹp ở trên tai thôi.”

Tần Dịch không có nhận lấy vật tựa như ngôi sao kia, Diệp Thu Đồng biết hắn có thói ở sạch nên cũng chẳng để ý lắm, bỏ khuyên tai vào túi quần, lại lần nữa gãi gãi lỗ tai, nói: “Mang thấy ngứa.”

Vành tai trắng trẻo bị cậu gãi đến ửng hồng, Tần Dịch rũ mắt, hỏi: “Mấy vật trang sức này đều là của cậu sao?”

Khuyên tai, dây chuyền và vòng tay.

Diệp Thu Đồng gật đầu: “Đều là mua lúc còn đi học, tìm hồi lâu mới thấy.” Cậu ngại ngùng cười cười: “Lúc còn trẻ chỉ thích hoa hòe loè loẹt, bây giờ thì trầm ổn rồi.”

Tần Dịch liếc mắt nhìn cậu: “Bây giờ cũng chẳng trầm ổn được bao nhiêu, nhóc con.” Còn ‘lúc còn trẻ’, hiện tại cũng chỉ mới 24.

“Tần tổng nói phải, sau này tôi nhất định sẽ càng chững chạc hơn. “Diệp Thu Đồng vui đùa đáp lại.

Đêm 30 tháng 12 thật đúng là lạnh, hai người thong thả tản bộ bên đường, không chỉ có người đi đường thưa thớt, mà ngay cả xe cộ đi ngang qua cũng chẳng có mấy chiếc.

Nhưng cũng không có ai đưa ra lời kết thúc cho cuộc tản bộ khó hiểu này.

Trên người Diệp Thu Đồng vẫn còn mang theo vẻ nhiệt liệt của buổi họp thường niên, cậu thấy phía trước có một cái bồn hoa, không có tránh đi, mà là trực tiếp nhảy lên thành bồn hoa, men theo thành bồn nhỏ hẹp đi từng bước một.

Tần Dịch thấy cậu như vậy, cười nhạo nói: “Vừa rồi là ai bảo phải ổn trọng.”

Diệp Thu Đồng mở ra hai tay, duy trì cơ thể thăng bằng, cười nói: “Lúc trước học nhảy, luyện tính cân bằng chính là như vậy.”

“Vẫn chưa có nhảy đủ?” Tần Dịch đi ở bên cạnh cậu.

“Cũng không phải, chỉ là hôm nay có chút hưng phấn.”

Được đứng dưới ánh đèn, được tiếng vỗ tay và hoan hô vờn quanh, tất cả lỗ chân lông như được mở ra, những vật chất mục nát trong cơ thể được trao đổi với không khí trong lành, trong lòng trào dâng cảm xúc kịch liệt, muốn lên tiếng kêu gọi.

Diệp Thu Đồng đứng ở trên bồn hoa, ngược lại cao hơn cả Tần Dịch, lần đầu tiên cậu đứng từ góc độ này nhìn tổng tài, hỏi: “Anh hiểu loại cảm giác này sao?”

Diệp Thu Đồng không dùng tôn xưng.

Tần Dịch thoáng ngẩng đầu, từ dưới nhìn lên gương mặt Diệp Thu Đồng, rất nề nếp mà trả lời: “Hiểu chứ, lúc ký hợp đồng chục tỷ hẳn là không khác gì mấy.”

Diệp Thu Đồng: “……”

Thật đúng là không nên trông cậy vào người trong đầu không có gì khác ngoài công việc như tổng tài.

Thành bồn hoa được lớp gạch men sứ, Diệp Thu Đồng bước đi rất cẩn thận, đường đêm trơn ướt, một tay cậu còn xách theo hộp quà, hộp quà cũng có hơi nặng, thoáng chút sơ ý, cậu không giữ được thăng bằng, toàn bộ cơ thể nghiêng sang một bên.

Cậu vốn dĩ muốn trực tiếp nhảy xuống, nhưng Tần Dịch đi bên cạnh lại kịp thời vươn tay, nâng lấy cánh tay cậu, dùng lực giúp cậu đứng thẳng.

Diệp Thu Đồng kinh ngạc quay đầu, đối diện với đôi mắt của Tần Dịch.

Ngũ quan của Tần Dịch không phải kiểu nhu hoà, mà mang theo đường nét thâm thúy cương trực, thấp thoáng vẻ đẹp sắc nét từ mẹ, đôi mắt hơi dài, ngày thường lạnh lùng nhìn thẳng vào người khác, có cảm giác nghiêm khắc cực kỳ.

Lúc này, trong đôi mắt kia đều là cảm xúc mà Diệp Thu Đồng xem không hiểu, sâu thẳm tựa như lốc xoáy dưới mặt hồ, có thể hút lấy người khác.

Diệp Thu Đồng từ lâu đã biết Tần Dịch có lực tay mạnh, lần trước chính là hắn lấy tay không dùng thảm xách cậu lên.

Hôm nay cũng vậy, Tần Dịch đỡ lấy Diệp Thu Đồng, làm Diệp Thu Đồng một lần nữa cảm nhận được sức mạnh và lực lượng của hắn.

Ban đêm lạnh lẽo như vậy, nhưng mặt Diệp Thu Đồng lại nóng lên, cậu ngập ngừng nói: “Cảm ơn Tần tổng, xin lỗi.”

Tần Dịch hỏi: “Tại sao lại xin lỗi?”

Diệp Thu Đồng áy náy đáp: “Ngài chạm vào tôi, có phải là không thoải mái lắm không?”

Tần Dịch ngẩn người, lúc này mới nhớ tới chính mình có thói ở sạch, nhìn thẳng vào cậu, trách cứ: “Nhắc tôi nhớ làm gì.”

Hắn nén lại cảm giác không thoải mái trong lòng, cũng không có lập tức buông tay ra, mà là đỡ Diệp Thu Đồng nhảy xuống bồn hoa, chờ Diệp Thu Đồng đứng vững xong, vẫn nắm lấy cánh tay gầy mà rắn chắc thêm một lát.

Tần Dịch cảm giác chính mình có chút tự ngược, rõ ràng bài xích lại không muốn buông ra, giống như trên người có chỗ vừa đau vừa ngứa, cào cũng không được, mà không cào cũng không xong.

Diệp Thu Đồng không hiểu tổng tài nắm tay cậu làm gì, chỉ nhìn Tần Dịch cười cười.

Cậu vừa cười, Tần Dịch liền nhớ tới cậu ở trên sân khấu tối nay, khóe miệng mang theo ý cười, cơ thể chuyển động, vòng eo mềm dẻo, chân dài giãn ra, mang giày dẫm lên tiết tấu cũng dẫm lên lòng người.

Tần Dịch cảm thấy yết hầu căng chặt, đột nhiên buông cậu ra, nói: “Về sau không được nhảy trước mặt mọi người nữa.”

Diệp Thu Đồng cho rằng tổng tài ghét bỏ cậu không trang trọng, mất mát mà cúi đầu “à” một tiếng.

“Tôi không có ý đấy.” Tần Dịch thấy cậu uể oải, vội đánh cái mụn vá: “Chỉ là nhảy……” Đẹp quá thôi.

“?”Diệp Thu Đồng mang theo dấu chấm hỏi trên đầu, ngẩng đầu nhìn Tần Dịch.

Không phải ý kia, vậy rốt cuộc là ý gì?

Hai người đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, lúc này ở nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng gọi: “A Dịch!”

Tần Dịch quay đầu, nhìn thấy mẹ hắn, Giang Đan Quỳnh nữ sĩ ở trong bóng đêm dẫm lên giày cao gót đi tới.

Giang nữ sĩ mặc một chiếc áo khoác dài, chỉ là lộ ra một đoạn cẳng chân trơn mịn, trông có chút lạnh.

Trời đã tối nhưng bà vẫn mang kính râm, trông có chút quái dị.

Diệp Thu Đồng lập tức gọi: “Phu nhân.”

Giang Đan Quỳnh đi đến trước mặt hai người, nhìn người này lại nhìn người  kia, tháo kính râm xuống, khóe miệng nở nụ thân cười thiết, nói: “Hoá ra A Dịch đang ở bên cạnh thư ký Diệp.”

Bà lại chuyển sang Tần Dịch, nói: “Mẹ tìm con nửa ngày, muốn về chung với con, sao lại chẳng tiếp điện thoại gì cả.”

Tần Dịch tùy ý đáp lại: “Điện thoại để ở trong xe.”

Tổng tài cuồng công tác thế mà lại không mang theo di động.

“Vừa tan họp xong là mẹ tới tìm con, gặp phải tài xế của con, cậu ấy nói cho mẹ biết con ở chỗ này.” Giang Đan Quỳnh vừa cười, vừa không dấu vết mà dò hỏi: “Trời lạnh giá rét thế này, hai người đang làm gì vậy?”

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi